Nhớ Em Thành Bệnh

Chương 9: Thành phố lớn đến vậy lại không có nơi nào là nhà…

Ánh mắt Tư Minh Cẩm có chút mơ hồ.

Anh không lên tiếng, chỉ giơ máy ảnh trên tay lên, nói với Thẩm Nhu, “Chụp một bức đi, làm kỉ niệm.”

Thẩm Nhu đồng ý, khoảng cách giữa hai người cứ vậy mà kéo dãn ra.

Thủy cung Đồng thành vô cùng lớn, đi cả một buổi sáng vẫn chưa hết. Ước chừng ba giờ chiều, hai người mới ra khỏi thủy cung.

Kế hoạch đi chơi công viên cũng bị hủy bỏ, thực sự đã không còn sức nữa, Thẩm Nhu chỉ muốn về khách sạn nghỉ ngơi mà thôi.



Theo kế hoạch là ngày hôm sau về Quế thành, nhưng Tư Minh Cẩm có chút việc, hành trình của hai người lại rút ngắn.

Chạng vạng sáu giờ, máy bay bắt đầu cất cánh.

Trước khi lên máy bay, Thẩm Nhu gửi tin nhắn cho Giang Trì Ý nói anh tới đón mình.

Từ Đồng thành về tới Quế thành cũng chỉ hơn một giờ bay, sau khi hạ cánh cô còn muốn cùng Giang Trì Ý mời Tư Minh Cẩm một bữa cơm.

Dù sao chuyện áo cưới còn phải làm phiền Tư Minh Cẩm nhiều.

Giang Trì Ý không trả lời tin nhắn, mãi tới khi Thẩm Nhu xuống máy bay anh cũng không trả lời.

Điều này làm cho Thẩm Nhu bất an.



“Cùng đi ăn tối không?”

Tư Minh Cẩm tiếp nhận hành lý trong tay cô, hỏi rất tự nhiên.

Lúc này chính là giờ cơm, Thẩm Nhu cũng không nói cho bố mẹ biết mình về sớm hơn một ngày, trong nhà nhất định không phần cơm cho cô.

Vốn cũng định ăn bên ngoài nên Thẩm Nhu đồng ý.

Nhưng cô và Tư Minh Cẩm còn chưa kịp nghĩ nên ăn ở đâu, Thẩm Nhu nhận được một cú điện thoại, là công ty nội thất gọi cho cô, nói giá sách trước đây cô đặt đã làm xong, bây giờ sẽ mang tới, bảo cô ở nhà chờ, khoảng 40 phút nữa sẽ tới nơi.

Giá sách kia là Thẩm Nhu chuẩn bị cho phòng cưới của cô và Giang Trì Ý, cho nên cô nhất định phải tới đó, bởi vì gọi Giang Trì Ý không được.

“Ngại quá hội trưởng, bây giờ tôi có việc gấp, có thể phải đi trước rồi.”

Giọng cô vô cùng áy náy, “Chúng ta hẹn khi khác nhé, tôi và Trì Ý sẽ mời cậu ăn một bữa.”

Tư Minh Cẩm giật môi, cuối cùng cũng không nói thêm gì, chỉ gật đầu, “Được.”

Phòng cưới của Thẩm Nhu và Giang Trì Ý ngược hướng với nhà Tư Minh Cẩm, hai người ra khỏi sân bay lập tức tách ra.

Anh đưa cô lên taxi, sau khi thấy cô rời đi mới gọi trợ lý Tần Tu lái xe tới đón.

Về phần Thẩm Nhu, sau khi lên xe lập tức tới tiểu khu nơi phòng cưới của cô và Giang Trì Ý.

Trên đường đi cô gọi cho Giang Trì Ý mấy cuộc điện thoại vẫn luôn trong trạng thái tắt máy.

Không còn cách nào, Thẩm Nhu đành phải gọi cho mẹ Giang hỏi xem Giang Trì Ý có ở nhà không.

Giờ này Giang Trì Ý đã sớm tan làm, dựa theo tính tình của anh giờ này, hơn nửa là ở trong phòng chơi game.

Mẹ Giang nói cho Thẩm Nhu biết, Giang Trì Ý không ở nhà, nói là đêm nay công ty liên hoan, chào mừng người mới.

Theo bản năng cô nghĩ đến Cố Thiến.

Công ty gần đây cũng chỉ có một mình cô ta là người mới.

Vừa nghĩ đến Giang Trì Ý và Cố Thiến ở chung một chỗ, trong lòng Thẩm Nhu vô cùng phiền muộn.

Cộng thêm tốc độ của tài xế rất nhanh, lúc vừa xuống xe, Thẩm Nhu lập tức ngồi xổm xuống bên đường nôn ra.

Vốn là không đói, bây giờ bụng lại vô cùng trống rỗng.



Phòng cưới của Thẩm Nhu và Giang Trì Ý mua tại khi Tây thành, trên đoạn đường cũng khá vắng vẻ, cách Giai Ngẫu Thiên Thành cũng khoảng hai mươi phút đi xe, thuận tiện cho bọn họ sau này đi làm.

Tiểu khu tên là “Minh Cẩm biệt uyển”, phong cảnh xung quanh vô cùng tao nhã, người sống ở đây hầu hết thuộc giới kinh doanh, còn có một trường trung học ở đó, vô cùng tiện lợi.

Phòng ở bây giờ là do bố mẹ Giang Trì Ý mua.

Nhưng trang hoàng và nội thất bên trong đều là tiền Thẩm Nhu tự mình tích cóp, bố mẹ Thẩm cũng cho cô tiền.

Bởi vì, Thẩm Nhu cảm thấy như vậy sẽ công bằng với cả hai bên.

Cô không muốn để cho người ngoài nói huyên thuyên, nói cô và Giang Trì Ý dựa hơi công ty nhà bọn họ.

Cho nên Thẩm Nhu vẫn luôn cố gắng, trong công việc có thể chịu được cực khổ vất vả, trong sinh hoạt cũng vô cùng chu đáo, rất được bố mẹ Giang thích.

Cô gả cho Giang Trì Ý, căn bản sẽ không xảy ra xích mích mẹ chồng nàng dâu.

Dù sao hai nhà Giang Thẩm cũng là thế giao, mẹ Giang và mẹ Thẩm Nhu cũng là bạn thân hai mươi mấy năm trời.

Suốt đoạn đường tới đây Thẩm Nhu đã suy nghĩ rất nhiều, dần dần cũng áp chế được bất an trong lòng.

Sau khi nôn xong, cả người cô cũng thoải mái không ít.

Thẩm Nhu đến máy bán hàng tự động trong tiểu khu mua nước có ga, bỗng nhiên nhìn thấy một người mặc áo khoác lam đi qua trước mặt mình.

Ban đầu cô không để ý, mãi cho tới khi nhìn đến nơi dừng xe người kia vừa đi, nhìn thấy chiếc Cadillac của Giang Trì Ý.

Xác nhận biển số xe, đúng là xe của anh.

Nói như vậy, anh đang ở bên này?

Để làm cái gì?

Thẩm Nhu không nghĩ nhiều, mang theo hành lý vào thang máy lên lầu.

Phòng cưới ở tầng 15, ngay bên trái thang máy một chút.

Thẩm Nhu ra khỏi thang máy, lấy chìa khóa trong túi, còn đang suy nghĩ gọi điện thoại cho công ty nội thất xem bao lâu tới nơi.

Còn chưa kịp tới phòng 1501 đã thấy một đôi nam nữ ở trước cửa nhà cô, người đàn ông đặt người phụ nữ lên cửa hôn nồng nhiệt.

Hàng lang rất dài, trống trải, an tĩnh.

Đèn cảm ứng sáng trong chốc lát lại tắt.

Thẩm Nhu mới ra khỏi thang máy hai bước, lúc này lập tức sững sờ, tùy ý để thân ảnh biến mất trong bóng đêm, không dám lên tiếng.

Nhịp tim của cô như hụt mất một nhịp, máu trong người như ngừng chảy, không cảm nhận được một chút nhiệt độ nào, toàn thân đóng băng.

Chỉ một cái liếc mắt cô đã nhận ra, người đàn ông kia chính là Giang Trì Ý.

Người phụ nữ anh hôn là ai, Thẩm Nhu không thấy rõ, nhưng trong lòng đã có câu trả lời.

Hai người hôn nhau vô cùng sâu, trong không gian yên tĩnh có thể nghe được hơi thở loạn nhịp còn cả thanh âm quần áo cọ xát. Vô cùng ái muội làm người ta mơ màng hết lần này tới lần khác.

Thẩm Nhu nắm chặt vali trong tay, sức lực lớn tới mức đâm sâu móng tay vào lòng bàn tay.

Nụ hôn kia vô cùng lâu, Thẩm Nhu không biết bây giờ cô nên xông tới tách hai người kia ra, sau đó chỉ thẳng vào mặt Giang Trì Ý mắng anh hay là rời khỏi nơi này.

Trong đầu cô có rất nhiều tưởng tượng, mâu thuẫn, xoắn xuýt, bi phẫn nảy ra.

Cuối cùng, móng tay Thẩm Nhu bấm vào lòng bàn tay, dựa vào chút đau đớn đó ép mình tỉnh táo.

Sau đó nghiêng người lảo đảo, xoay người trốn vào trong thang máy.

Đúng vậy, cô trốn!

Cuối cùng vẫn là không dám vạch trần, không thể tin được, đôi nam nữ kia thật sự là Giang Trì Ý và Cố Thiến.



Thang máy đến lầu một, cửa mở.

Thẩm Nhu kéo vali ra, sắc mặt trắng bệch giống như cái xác không hồn.

Cô cảm thấy lạnh, cỗ hàn ý kia chậm rãi lan tỏa ra toàn cơ thể, giống như nước đá đầu mùa xuân, dần dần thẩm thấu toàn thân.

Điện thoại trong túi vang lên không ngừng, Thẩm Nhu giống như bị điếc, không có chút phản ứng nào.

Cô thậm chí còn không biết mình rời khỏi Minh Cẩm biệt uyển như thế nào, đợi lúc hồi phục tinh thần, Thẩm Nhu đã phát hiện mình đứng ở ven đường, giày cao gót đã làm gót chân cô đau rát.

Nơi này cách Minh Cẩm biệt uyển khoảng mười phút đi bộ, giờ này, sắc trời đã tối hẳn.

Đèn đường sáng trưng, ánh đèn mờ nhạt chiếu lên người Thẩm Nhu, cô mới cảm nhận được một tia ấm áp.

Đầu óc cô bây giờ rất loạn, cô không muốn về nhà, cũng không muốn gặp bất cứ ai.

Quế thành to lớn như vậy, cô lại giống như không còn nơi nào để đi nữa.