Sau đó bà chủ dẫn ba người đến một căn phòng ở bên trái cầu thang tầng hai, cửa vừa mở, một mùi ẩm mốc xộc vào mặt, xem ra đã rất lâu cửa phòng chưa được mở, nồng đến mức ba người Viên Mục Dã nhíu chặt mày lại.
Bà chủ thấy thế vội đi vào mở hết cửa sổ ra, sau đó lúng túng nói: “Phòng ba người ở rất ít được thuê, cho nên không khí không được thoải mái, nhưng không sao đâu, mở cửa một lúc là hết ngay.”
Điều kiện nơi này có hạn, bọn Viên Mục Dã đương nhiên cũng không đòi hỏi gì thêm, chờ sau khi bà chủ rời đi, A Triết mới cau mày phàn nàn: “Cái nơi rách nát gì thế này chứ? Ngay đến một khách sạn tử tế cũng không có!”
Thạch Lỗi động viên gã ta: “Nhịn một đêm đi, chỉ cần chúng ta tìm được manh mối sẽ rời đi ngay...”
Viên Mục Dã thấy mùi ẩm mốc trong phòng đã tản đi khá nhiều rồi, nếu cứ mở toang cửa sổ thế này thì khí ấm trong phòng cũng sẽ bay sạch mất, nên cậu vội vàng đi đến đóng cửa sổ lại.
Không ngờ đúng lúc này, cậu đột nhiên nhìn thấy một bóng người đứng ở phía bên kia đường, không hề nhúc nhích nhìn chằm chằm vào cửa sổ phòng họ... Bởi vì khoảng cách quá xa nên cậu cũng không chắc có phải người đó đang nhìn bọn họ hay không.
Viên Mục Dã quay lại nói với Thạch Lỗi: “Người đứng bên kia đường rất kỳ lạ... người đó…” Cậu đang nói dở thì ngẩn người, bởi vì lúc cậu quay đầu lại mới phát hiện trong chớp mắt bóng người bên dưới đã biến mất.
Thạch Lỗi đi về phía cửa sổ nhìn xuống dưới, mặt tỏ vẻ khó hiểu: “Ai?”
Viên Mục Dã khó chịu, thầm nghĩ chẳng lẽ mình bị hoa mắt à? Nhưng người đó lúc nãy còn đứng dưới ánh đèn đường, nếu như không phải Viên Mục Dã bị ảo giác thì tuyệt đối không thể là hoa mắt!
Nhưng Viên Mục Dã bỗng nghĩ ngay đến Lệ Thần, có khi nào hắn cũng đi theo mình đến đây. Cậu giả vờ bóp bóp mi tâm, vờ như mệt mỏi, nói: “Có lẽ do tôi lái xe lâu quá... Không sao, nghỉ ngơi chút là được.”
Thạch Lỗi cười không nói gì, nhưng A Triết lại không tin đi về phía cửa sổ xác nhận lại lần nữa mới cười chế nhạo cậu: “Mắt cậu cũng không ăn thua nhỉ?”
Viên Mục Dã đương nhiên sẽ không tranh luận với gã, chỉ xoay người đi vào phòng vệ sinh rửa mặt rồi lên giường đi ngủ. Trong lúc đó Thạch Lỗi mấy lần ra vào phòng vệ sinh để gọi điện thoại, đương nhiên là vì không muốn để Viên Mục Dã nghe được nội dung cuộc nói chuyện... Còn A Triết thì đã ngáy như sấm, không có bất kỳ sự cảnh giác nào đối với người xung quanh.
Thật ra, ngay cả Viên Mục Dã cũng chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ có một ngày cậu sẽ ở chung một phòng với hai phần tử nguy hiểm này, nếu như là trước kia cậu nhất định sẽ không làm như thế này...
Nhưng sau khi trải qua nhiều chuyện, cậu đã hiểu được có nhiều chuyện không phải lúc nào cũng phân rõ trắng đen, thậm chí có những lúc trong tình huống nguy hiểm, bản thân nhất định phải học cách quanh co, chứ không phải cố chấp lấy trứng chọi đá.
Lúc này Thạch Lỗi đã nói chuyện điện thoại xong, đi từ trong phòng vệ sinh ra, gã thấy Viên Mục Dã vẫn mở mắt nhìn chằm chằm lên trần nhà thì bảo: “Sao còn chưa ngủ? Có phải tôi làm phiền cậu không?”
Viên Mục Dã lắc đầu: “Không liên quan đến anh, tôi không ngủ được thôi...”
Thạch Lỗi cười nói: “Ngủ sớm đi, trước hừng đông ngày mai cậu phải đi cùng tôi đến một nơi...”
Viên Mục Dã nghiêng đầu nhìn về phía Thạch Lỗi: “Đi đâu?”
Thạch Lỗi ra vẻ thần bí: “Nhà máy nước...”
Viên Mục Dã nghi ngờ: “Anh nghi ngờ nhà máy nước kia có vấn đề?”
Thạch Lỗi gật đầu: “Tên Tùy Quang Nam kia khi còn sống thường xuyên có thư từ qua lại với nơi này, nhất định có điểm khả nghi... Hơn nữa, nơi này trước đây rõ ràng là nhà máy nước, nhưng sau khi đóng cửa lại phủ lên vỏ bọc là nhà máy chế biến đồ uống, dạng vẽ vời thêm chuyện này có mục đích gì chứ?”
Viên Mục Dã ngẫm nghĩ rồi nói: “Nhà máy nước này đúng là rất khả nghi, dù sao tôi cũng không ngủ được, hay là chúng ta đi luôn đi!”
Thạch Lỗi cười: “Cậu không ngủ được thì không cho người khác ngủ à, con người thường ngủ sâu nhất vào thời điểm rạng sáng, cho nên chúng ta nhất định phải đi vào nhà máy vào thời điểm đó mới được...”
Viên Mục Dã không khỏi thầm nghĩ, tên đàn anh hờ này của mình quả là có thiên phú làm trộm... Cậu bỗng nghĩ đến chuyện ở cửa hàng tiện lợi, bèn hỏi: “Sao anh lại muốn cứu ba người kia?”
Bạn đang đọc truyện tại
Thạch Lỗi khó hiểu hỏi lại: “Ba người nào?”
“Ba người trong cửa hàng tiện lợi ấy... Với thân thủ của anh, mấy tên kia cộng lại cũng đâu phải là đối thủ, lúc đó anh không ra tay không phải vì sợ làm cô bé kia bị thương à?” Viên Mục Dã trầm giọng nói.
Thạch Lỗi cười: “Sao thế? Cậu cho rằng tôi có thể làm chuyện như thế ư?”
Viên Mục Dã không trả lời mà nhìn về phía bóng đêm ngoài cửa sổ, cậu nói: “Có đôi khi tôi hay nghĩ, nếu như năm đó ông cụ Lâm không ra đi, thì bây giờ tôi và anh có khác gì nhau không?”
Thạch Lỗi thở dài: “Có một số việc đã là số mệnh, cho dù mở đầu như thế nào, dù cậu giãy giụa ra sao... kết cục cuối cùng vẫn chỉ có thể đi theo kịch bản đã được viết sẵn, thậm chí có thể làm không sai một chút nào.”
Viên Mục Dã không hiểu những huyền cơ trong lời nói của Thạch Lỗi, vừa định hỏi gã những lời này có ý gì thì đã nghe thấy tiếng hít thở đều đều của Thạch Lỗi, gã đã ngủ thϊếp đi rồi.
Thật ra cho đến nay Viên Mục Dã vẫn luôn canh cánh trong lòng chuyện năm đó, dù bây giờ Thạch Lỗi có thể hô mưa gọi gió ở nước M, nhưng mùi thảo dược trên người gã đủ để chứng minh quá trình trưởng thành của gã đã trải qua những chuyện mà người bình thường không thể tưởng tượng nổi...
Viên Mục Dã nghĩ tới nghĩ lui rồi ngủ thϊếp đi, đến tận khi cảm thấy có người đẩy nhẹ mình mới tỉnh dậy, cậu mở mắt thấy Thạch Lỗi đã mặc quần áo chỉnh tề đứng trước mặt mình.
Viên Mục Dã lắc đầu, để mình nhanh chóng tỉnh táo lại, thấy Thạch Lỗi chỉ đánh thức mình, cậu thì thầm nói: “A Triết không đi à?”
Thạch Lỗi lắc đầu: “Hắn mất máu quá nhiều nên hơi mệt, để hắn ngủ, hai chúng ta đi là được rồi, nhiều người cũng không tiện...”
Sau khi ra khỏi motel, gió đêm đập tan chút bối rối trong lòng Viên Mục Dã, cậu cảnh giác nhìn xung quanh, xác nhận gần đây không có ai mới cùng Thạch Lỗi chui vào xe.
Đường phố rạng sáng không một bóng người, các cửa hàng bên đường đều cửa đóng then cài, không có bóng đèn nào sáng... Đúng như Thạch Lỗi nói, thời gian này phần lớn mọi người đều chìm sâu vào giấc ngủ, nếu không thì chắc chắn cũng giống như bọn họ, đều có mục đích khác.
Thị trấn Hải Lâm không rộng lắm, tổng cộng có bốn năm con phố chính, từ nhà nghỉ kia đến nhà máy nước chỉ mất không đến mười phút đi xe...