Mãi Mãi Ở Bên Nhau

Chương 53: Rung động

Chương 53 RUNG ĐỘNG

Sau khi Cố Ngôn Quyết đi, chung cư chỉ còn lại hai người.

Bởi vì nghỉ nguyên cả một ngày nên Lục Chi Cửu vẫn còn một ít công văn vẫn chưa xử lý. Nhưng anh không vào phòng làm việc mà mang laptop của mình tới phòng khách, vừa ở bên cạnh Thẩm Thiên Trường vừa xử lý công việc.

Thẩm Thiên Trường đã hoàn thành công việc của mình từ trước đó nên mở ti vi trong phòng khách ra xem, cô vừa cầm điều khiển chuyển kênh trong vô thức vừa liếc mắt nhìn Lục Chi Cửu đang ngồi ở ghế xô pha đơn bên cạnh.

Anh đang chăm chú nhìn vào màn hình laptop ở trước mặt, thỉnh thoảng còn nghe điện thoại của Tần Phong nhưng sắc mặt lúc nào cũng bình thản, giống như cho dù vấn đề có khó khăn ra sao thì cũng không thể nào khiến anh dao động.

Tuy rằng anh chỉ đang mặc một bộ quần áo ở nhà nhưng kết hợp với dáng vẻ làm việc nghiêm túc hiện giờ lại trông đẹp trai hơn thường ngày, giống như một thiên thần vậy.

Trái tim của Thẩm Thiên Trường đột nhiên bị hẫng mất nửa nhịp, trái tim cô mất kiểm soát, cảm giác rung động luôn bất ngờ xuất hiện vào thời khắc mà cô không ngờ tới nhất.

“Nhìn gì vậy?” Giọng nói trầm thấp trong trẻo của Lục Chi Cửu vang lên, đôi mắt anh vẫn nhìn lên màn hình laptop như cũ.

Thẩm Thiên Trường vội vàng nhìn sang ti vi, thản nhiên đáp lời: “Ai chẳng có lòng yêu cái đẹp, dù sao em cũng là một người bình thường.” Nhưng khuôn mặt đỏ bừng đã sớm bán đứng sự bối rối trong cô rồi.

Lục Chi Cửu không vạch trần cô, đáy mắt anh lại ngập tràn ý cười.

Lần này Thẩm Thiên Trường nghiêm túc xem ti vi, đúng lúc này ti vi lại đang chiếu một bộ phim tình cảm kinh điển, mà nam chính lại chính là Cố Ngôn Quyết...

Thẩm Thiên Trường nhẫn nại xem mười mấy phút, không thể không nói, ngoại trừ đôi mắt thu hút sự chú ý của người khác ra thì đúng là diễn xuất của Cố Ngôn Quyết trong phim chẳng thể nuốt nổi, kịch bản cũng đầy sạn với những yếu tố phi logic và tình tiết thiếu thuyết phục. Nghĩ đến việc vừa mới ăn cơm cùng với Cố Ngôn Quyết phiên bản đời thật, Thẩm Thiên Trường lập tức thoát khỏi mạch phim.

Cũng không biết là đã từng đọc được câu bình luận “ngoại trừ đôi mắt hoa đào ấy ra thì thật sự là không được gì cả” về Cố Ngôn Quyết ở đâu, nhưng Thẩm Thiên Trường nghĩ, có được đôi mắt ấy rõ ràng là đã có được tất cả rồi mà.

“Đổi kênh.”

Thẩm Thiên Trường cảm thấy lạ, rõ ràng chỉ có mỗi mình cô xem ti vi tại sao lại bắt cô chuyển kênh?

“Em vừa mới nhìn một người đàn ông khác hơn mười phút.” Lục Chi Cửu gập laptop trong tay lại rồi nhìn Thẩm Thiên Trường bằng ánh mắt u ám.

“...”

Thẩm Thiên Trường lại đỏ mặt, cô dứt khoát tắt ti vi đi: “Anh làm xong việc rồi sao?”

“Ừ.” Lục Chi Cửu vừa trả lời vừa đứng dậy đi đến ngồi cạnh Thẩm Thiên Trường.

Xô pha nhẹ nhàng bị lún xuống bởi động tác của anh, còn có cả hơi thở lạnh lẽo của anh phủ xuống nữa, nhưng Thẩm Thiên Trường lại không cảm thấy hơi thở này lạ lẫm mà ngược lại còn có cảm giác an toàn.

Đột nhiên nghĩ đến mấy bộ hồ sơ trong laptop của mình, cô mở laptop rồi đặt ở trước mặt Lục Chi Cửu.

“Đây là năm người mà em và Trần Tử Nhiễm chọn, anh giúp em xem xem ai phù hợp hơn.”

Lục Chi Cửu chỉ nhìn lướt qua một lần lập tức chọn một người trong số đó.

Thẩm Thiên Trường nhíu mày, người mà Lục Chi Cửu chọn lại là người cô cảm thấy có khả năng được chọn thấp nhất, bởi vì tuy rằng cô gái này có lý lịch rất hoàn hảo, điểm số cũng rất cao, nhưng lại là người có ít kinh nghiệm nhất so với những người còn lại, chỉ vì cô ấy cũng là sinh viên mới tốt nghiệp như cô nên cô muốn cho cô ấy một cơ hội phỏng vấn.

“Tại sao?” Thẩm Thiên Trường hỏi.

“Là nữ.”

Năm bộ sơ yếu lý lịch chỉ có duy nhất một người là nữ, Lục Chi Cửu tất nhiên không muốn Thẩm Thiên Trường tuyển về một trợ lý nam suốt ngày quấn lấy cô đâu.

Thẩm Thiên Trường xấu hổ toát mồ hôi, cô còn đang mong Lục Chi Cửu có thể đóng góp chút ý kiến, anh có cần thiết phải qua loa đến thế không?

Truy๖enDKM.com

“Tống Ngưng Y, khoa Tài chính Đại học A, thành tích tốt nghiệp nằm trong top 3 nhưng kéo dài đến hiện tại vẫn chưa tìm được công việc, nếu không phải cô ta có yêu cầu quá cao thì chính là bị người khác cản trở con đường thăng tiến. Nếu như cô ta đã nộp hồ sơ vào công ty của em thì chắc chắn chỉ có thể thuộc về kiểu thứ hai. Cô ta cũng không phải người thành phố Vân nhưng lại trì hoãn không muốn về quê, vậy chắc chắn trong lòng vẫn còn có chuyện không cam lòng. Cho nên với người như thế này, một khi đã cho họ cơ hội thì họ nhất định sẽ nắm bắt, nếu như có thể cho cô ta thấy tương lai thì sau này càng không cần phải lo lắng về vấn đề trung thành của cô ta nữa.”

Giọng nói của Lục Chi Cửu không nhanh không chậm, lại bình tĩnh phân tích giúp Thẩm Thiên Trường.