Minh Húc thấy Triều Ca vui vẻ đồng ý, hắn có chút không yên lòng, vươn tay dùng sức véo má Triều Ca.“Nàng đã nhớ kỹ lời ta nói chưa?”
Triều Ca bị véo đau, nàng vội vàng gật đầu.“Ta nói cái gì?”
“Ngươi nói ta phải lấy được tín nhiệm của hắn, nhịn thêm vài ngày nữa.” Minh Húc nổi điên cái gì, ngược đãi nàng như vậy! Còn véo mặt nàng, tức chết đi được!
“Ta biết tới bây giờ nàng đều không nhớ rõ lời ta nói với nàng!” Minh Húc xuống tay nặng hơn một ít, trong ngữ khí cũng mang theo một tia tức giận.
“Ngươi vừa nói một câu, rõ ràng là câu này!”
“Ai hỏi nàng câu vừa rồi ”
“Vậy ngươi hỏi cái gì!”
“Trọng điểm!” Minh Húc nghiến răng nghiến lợi.
“Trọng điểm?” Triều Ca vẫn ngu người như cũ.
Minh Húc chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, rất muốn bổ đầu Triều Ca ra xem.
“Không được để cho hắn đυ.ng vào nàng!”
Triều Ca hít sâu một hơi, nàng cảm giác mình thật oan uổng mà! Đây rõ ràng là câu tốt nhất mà! Lòng Minh Húc quả thực như mò kim đáy biển!
“Ta biết rồi! Ta tuyệt đối sẽ không để cho hắn đυ.ng vào ta!” Triều Ca thề thốt cam đoan.
Minh Húc thở dài, Triều Ca làm sao chậm hiểu như vậy, thật mệt tim. Triều Ca thở phào, Minh Húc sao lại âm tình bất định như vậy, thật đau tim.
“Vậy ngươi ngoan ngoãn đợi, bảo vệ tốt chính mình, ta đi đây.”
Triều Ca gật đầu, nhìn theo Minh Húc rời đi.
Nhưng Minh Húc mới đi một bước bỗng nhiên mạnh mẽ quay đầu lại, một cái hôn hướng lên môi Triều Ca. Như chuồn chuồn lướt nước, vừa chạm vào, liền lập tức tách ra. Sau đó thân ảnh Minh Húc lóe lên, trực tiếp biến mất trong tầm mắt Triều Ca.
Toàn thân Triều Ca cứng đờ, đầu óc trống rỗng, chỉ còn lại tiếng ong ong. Sau một hồi lâu, nàng mới run run rẩy rẩy đưa ngón tay ra, chỉ vào nơi Minh Húc rời đi, thấp giọng lẩm bẩm nói: “Ngươi, ngươi, ngươi làm cái gì đấy?” Nhưng Minh Húc đã đi rồi, vấn đề của nàng cũng không được hồi đáp.
Triều Ca cảm thấy cả người đều ngẩn ngơ, nàng không khỏi vươn tay, sờ sờ cánh môi của mình. Khí tức cùng nhiệt độ của Minh Húc còn lưu lại ở phía trên, gò má nàng đỏ bừng, đỏ muốn nóng lên. Lòng nàng đang kinh hoàng, yết hầu như muốn nhảy ra. Qua một lúc lâu, Triều Ca mới hoàn hồn. Minh Húc vậy mà hôn nàng! Chẳng lẽ hắn thích mình? Triều Ca không dám tiếp tục nghĩ.
Bỗng nhiên, màn lều trướng bị xốc lên, nàng bỗng nhiên xoay người, lại thấy tỳ nữ Địch Phỉ Nhiên ban cho nàng đi tới. “Cô nương làm sao vậy? Sắc mặt là lạ?”
Triều Ca khôi phục bình tĩnh trong một giây, mặt không cảm xúc.“Ngươi đi đâu vậy?”
“Vừa rồi có người tìm ta, ta liền đi ra ngoài.”
Triều Ca ngồi xuống, bưng chén trà của mình, nàng đột nhiên hỏi: “Thích một người là dáng vẻ gì?”
Tỳ nữ kia sững sờ, ngẫm lại, sau đó trả lời: “Đại khái chính là muốn gặp hắn, muốn hôn hắn, muốn gả cho hắn.”
Triều Ca cân nhắc kĩ ba cái muốn này.
Tỳ nữ kia lại hỏi: “Ngươi đang nhớ tam hoàng tử à?”
Triều Ca không trả lời, nàng rõ ràng đang suy nghĩ về cái tên hỗn đản vừa mới cướp đi nụ hôn đầu tiên của nàng!
Tỳ nữ kia thấy thế, lại nói: “Ngươi không thừa nhận cũng không sao. Lúc ta nói những lời này, ngươi lại nhớ hắn, đã khẳng định ngươi thích hắn.”
“Phốc” Triều Ca phun một miệng trà ra ngoài. Hiện tại vấn đề tiêu điểm không phải là Minh Húc có thích nàng hay không sao? Lúc nào lại biến thành nàng có thích Minh Húc không rồi? Tỳ nữ này có độc, không thể nghe, cũng không thể tin!
Về sau tỳ nữ kia nói lải nhải cái gì, Triều Ca đều không nghe. Chắc lại là mấy lời hồ ngôn loạn ngữ, mang đao giấu kiếm, không nghe cũng được. Sau khi tỳ nữ đi, Triều Ca thổi đèn, nằm lên giường. Đêm dài đằng đẵng, Triều Ca lăn qua lăn lại, ngủ không được. Vừa nhắm mắt lại thấy chính là khuôn mặt Minh Húc, còn có xúc cảm ấm áp mềm mại trên môi.
Lời Hề Minh Húc cứ hết lần này đến lần khác vang lại trong đầu nàng. Không cho phép hắn đυ.ng vào nàng, không cho phép hắn đυ.ng vào nàng, không cho cho phép hắn đυ.ng vào nàng... Hở? Không đúng, câu nói đầu tiên hắn vừa mới nói với nàng, hình như là nàng muốn mưu sát phu quân kia mà? Khuôn mặt Triều Ca xoẹt một cái ửng hồng, lỗ tai đều nóng hầm hập, thật xấu hổ quá...
Triều Ca từ trên giường ngồi dậy, sờ sờ khuôn mặt nóng hổi của mình, trong đầu bỗng nhiên văng ra bốn chữ: Thiếu nữ hoài xuân. Nàng sống hai đời, thời gian gần ngàn năm, tình cảm của nàng rốt cục nở ra một đóa hoa đào. Mặc dù mới ở giai đoạn hình thành, nhưng nó vẫn tốt đẹp như vậy. Triều Ca bỗng nhiên nghĩ rằng, nếu như nàng chỉ là Triều Ca, hoặc Minh Húc cũng chỉ là Minh Húc thì tốt. Coi như kết cục thảm đạm, chí ít cũng có thể toàn tâm toàn ý rơi vào ái tình một lần. Suy nghĩ một chút, Triều Ca liền thấy mệt.
Sáng sớm hôm sau, Triều Ca bị tỳ nữ kia đánh thức, thúc giục nàng nhanh chuẩn bị, hôm nay là thời gian nàng cùng Địch Phỉ Nhiên đi dò xét quân doanh. Trên biên giới Càng quốc, Địch Phỉ Nhiên cùng Triều Ca sóng vai đi tới, phía sau có một đội binh sĩ đi theo.
Lúc ánh mắt đầu tiên của Triều Ca nhìn thấy Địch Phỉ Nhiên, trong đầu liền toát ra một câu nói: Không cho phép hắn đυ.ng vào nàng. Cái âm thanh ma quái này, đã gieo thật sâu vào đầu óc nàng, hiệu quả kia, quả thực là! Triều Ca nhịn không được, khóe miệng kéo ra, cười rộ lên đẹp đẽ. Địch Phỉ Nhiên thấy nụ cười rực rỡ của Triều Ca, tâm tình cũng tốt theo.
“Nàng biết nụ cười này của nàng có ý vị thế nào không?” Địch Phỉ Nhiên hỏi.
Triều Ca sững sờ, nàng có chút đắc ý vênh váo, vội thu liễm nụ cười, lắc đầu.
“Nụ cười như thế này, chỉ có người đang chìm trong hố bùn sâu của tình yêu cuồng nhiệt mới có.”
Triều Ca lập tức nín cười. Nhưng Địch Phỉ Nhiên lại cười ha hả, hắn nói: “Ly Ca à Ly Ca, nàng khiến ta thật vui vẻ.”
Triều Ca lần đầu không phản ứng kịp, liên quan đến hắn cái rắm ấy! Lần thứ hai, nàng tỉnh ngộ, Địch Phỉ Nhiên cho rằng nàng thích hắn! Triều Ca run rẩy, có chút lạnh người.
Địch Phỉ Nhiên tâm tình vô cùng tốt, hắn bỗng nhiên dừng bước lại, tự tay xoa khuôn mặt Triều Ca, trong hai mắt tràn ngập nhu tình. Triều Ca vô thức tránh ra, khiến động tác tay của Địch Phỉ Nhiên dừng tại giữa không trung, hết sức khó xử. Nhưng Địch Phỉ Nhiên là một nhân tài.
Lúng túng chỉ trong nháy mắt, hắn lập tức thu hồi tay, vừa cười vừanói: “Mối tình đầu của Ly Ca, xấu hổ cũng là chuyện đương nhiên.” Triều Ca âm thầm nhổ nước bọt, đó là đương nhiên, so ra còn kém loại người lão thủ tình trường như ngươi, câu tam đáp tứ.
“Chúng ta hôm nay chỉ nói việc công, không nói tư tình, đi thôi.” Địch Phỉ Nhiên dẫn đầu đi ở phía trước.
Dò xét một ngày, Triều Ca càng có thêm nhiều hiểu biết về biên giới Càng quốc, đồng thời để thu được tín nhiệm của Địch Phỉ Nhiên, nàng nói cho Địch Phỉ Nhiên rất nhiều kiến nghị.
Những kiến nghị này, đạt được sự tán thưởng của Địch Phỉ Nhiên, trên mặt hắn càng vui vẻ hơn.
Triều Ca cũng vui vẻ càng nhiều, nàng đã chuẩn bị xong, chỉ còn chờ Minh Húc thôi. Động tác Minh Húc cũng rất nhanh, ngày thứ hai liền đưa tin tới. Cùng ngày, Địch Phỉ Nhiên gặp Triều Ca trong chủ trướng, đem một phần thư Minh Húc đưa tới cho nàng xem.
Triều Ca mở thư ra, nhanh chóng đọc xong, sau đó trả lại cho Địch Phỉ Nhiên.
“ Minh Húc vậy mà dùng Vu Vinh Vĩ để đổi lấy ta?”
Nét mặt Triều Ca vô cùng kinh ngạc, nhưng không có lộ ra thần sắc mừng rỡ, bởi vì nàng biết, Địch Phỉ Nhiên vẫn còn tỉ mỉ quan sát nàng như cũ.
“Vu tướng quân là tâm phúc của ta, lúc đầu ta phái hắn đi đánh đại bản doanh tạm thời của Ly quân, không nghĩ tới bị người của Hề Minh Húc vây quét toàn bộ. Lâu như vậy không có tin tức, ta còn tưởng rằng hắn đã hi sinh cho tổ quốc.” Địch Phỉ Nhiên thở dài.
Triều Ca nhớ Minh Húc từng nói, hắn biết trong Ly quân có gian tế, ắt sẽ thừa dịp bọn họ rời khỏi mà đi đánh lén đại bản doanh. Cho nên hắn an bài đám người Trình Phi Dương quay lại giải vây đại bản doanh trước, sau đó trở lại lục soát núi cứu hắn.
“Ly Ca, nàng cảm thấy thế nào?” Địch Phỉ Nhiên hỏi.
Triều Ca cười tự giễu, nàng nói: “Ta có thể cảm thấy thế nào? Nếu hắn có lòng thật sự, cũng không kéo dài tới hiện tại. Kéo dài lâu như vậy mà hắn cũng không sợ ta bị xử tử.”
Địch Phỉ Nhiên gật đầu, khóe miệng lộ ra một nụ cười nhạt.
“Lần này hắn bỗng nhiên muốn đổi người, có tâm tư gì đây?” Địch Phỉ Nhiên suy ngẫm.
Trong lòng Triều Ca âm thầm trừng mắt với Địch Phỉ Nhiên, nói chuyện với loại mặt người dạ thú này thiệt là mệt. Trong lòng hắn rõ ràng có suy nghĩ mà vẫn còn phải làm bộ không biết, muốn cho người ta đoán.
“Đại khái là thời gian dài như vậy, ngài không gϊếŧ ta mà vẫn giữ lại trong quân, hắn sốt ruột sợ việc quân cơ Ly quốc tiết ra ngoài.”
Địch Phỉ Nhiên gật đầu tán thành.
“Nếu như lần này trao đổi thành công, hắn liền có thể bắt ta một lần nữa, nếu như không thành công, hắn cũng không tổn thất, chí ít khiến ngài nghi ngờ ta, hai bên không có kết quả tốt. Minh Húc bàn tính cũng thật cẩn thận tài tình.” Triều Ca cười tự giễu.
“Ly Ca nàng thật thông minh, một chút thủ đoạn của hắn nàng liền dễ dàng nhìn thấu được.”
“Biết người biết ta trăm trận trăm thắng, đối với Minh Húc, ta hiểu.”
Địch Phỉ Nhiên càng vui vẻ, hắn lại hỏi: “Ly Ca, vậy nàng cảm thấy ta phải trả lời hắn thế nào?”
“Tam hoàng tử, đây là cơ hội tốt, lợi dụng được, chỉ lời không lỗ.” Triều Ca cong môi khẽ cười.
“Ồ? Xem ra Ly Ca rấtcó lòng tin?”
“Ta không tin trong lòng tam hoàng tử không có tính toán gì, ngài chỉ là đang khảo nghiệm ta thôi.” Triều Ca cười khẽ.
Địch Phỉ Nhiên cười ha hả, hắn nói: “Để ta xem tân quân sư của ta đánh một trận thế nào.”
“Dương đông kích tây, nội ứng ngoại hợp.” Triều Ca nói.
“Lúc đổi ta qua, ta động thủ trước, hấp dẫn Hoàng lực chú ý của Minh Húc, chờ lúc hắn thất kinh, ngài ở đằng sau bồi thêm một mũi tên, tiễn hắn lên trời. Sau đó Ly quân sẽ loạn, sau đó tam hoàng tử chuẩn bị tốt, thừa dịp loạn lạc đem ta về.”
“Hay, hay cho một chiêu dương đông kích tây, nội ứng ngoại hợp. Hề Minh Húc nhất định không nghĩ tới, lúc đổi người sẽ xảy ra sai lầm như vậy!” Địch Phỉ Nhiên khen ngợi gật đầu.
“Một chiêu này tam hoàng tử đã sớm nghĩ đến rồi nhỉ?”
Địch Phỉ Nhiên cười, hắn nói: “Ly Ca, nàng thật sự rất mưu lược, có thể có được nàng, là hạnh phúc to lớn của ta!” Triều Ca cũng cười theo.
“Đến đây, ta cho nàng xem một vật.” Địch Phỉ Nhiên lấy từ trong ngăn kéo ra một cái hộp, dùng ổ khóa mở nó ra, mười phần cẩn thận.
Sau khi mở hộp ra, một khẩu súng lục bằng đồng tinh xảo nằm ở bên trong. Hai mắt Triều Ca sáng ngời, trong lòng mừng rỡ, vẻ mặt lại nghi hoặc: “Đây là cái gì?”