Ly Ca Hoàng Triều

Chương 12: Quân Sư Thanh Long

Từ cái nhìn của Triều Ca, cha con Hoàng gia rất có uy vọng ở Bắc Cương này. Thủ hạ quân đội Hoàng gia cực kì trung thành với họ. Muốn xúi giục ly gián bọn họ, cơ bản không có khả năng.

Cho nên, muốn làm loạn Hề gia để bảo toàn người Lý gia, phải tìm đường khác rồi. Lúc Triều Ca suy nghĩ, bỗng nhiên trong yến hội, có tướng sĩ tại trong vòng bắt đầu luận võ.

“Ly quân sư, ngài xem công phu của tướng sĩ Thanh Long quân chúng ta như thế nào?” Lam Thiên Tường cười hỏi.

“Tướng quân, có lẽ quân sư đối với quyền cước này cũng không tinh thông, vấn đề này của ngài chính là làm khó hắn.” Trình Phi Dương thay Triều Ca đáp.

“Chuyện này có khó khăn gì?” Triều Ca cười nói: “Thiên Diễn, đệ đi thử một chút, ta có so sánh, liền có khái niệm.”

"Ha ha ha, không hổ là quân sư!” Lam Thiên Tường cười nói: “Vậy thì tốt, ta sẽ xem đệ tử Bích Ba sơn trang phái đi so với Thanh Long quân của ta thế nào!”

Ngay từ đầu những tướng sĩ kia thấy Đoạn Thiên Diễn còn nhỏ tuổi, da non thịt mềm, đều có chút coi thường. Nhưng sau đó, Đoạn Thiên Diễn một đường đánh tiếp, vậy mà một trận cũng không thua!

Rất nhiều người không phục, cũng bị hắn đánh tới phục, lần này Thanh Long quân khϊếp sợ, hài tử này võ công cũng quá cao cường a! Hiện nay, Đoạn Thiên Diễn đứng ở chính giữa không người đến khiêu chiến! Khuôn mặt nhỏ nhắn mang vài phần trẻ con đắc ý không thôi.

Rốt cuộc, Trình Phi Dương đứng lên.""Ta tới khiêu chiến ngươi!”

Đây chính là phó soái toàn bộ Thanh Long quân đó!

Thiên Diễn cùng Trình Phi Dương duy trì tỷ thí liên tục thật lâu, trong lúc nhất thời không phân thắng bại! Phi Dương có kinh nghiệm đối chiến, nhưng chiêu số võ công của Đoạn Thiên Diễn càng tinh diệu. Ước chừng sau nửa canh giờ, hai người kiệt sức ngừng tay. Trận chiến này xem như là ngang tay. Lam Thiên Tường kinh ngạc không thôi, trên mặt Triều Ca lại hiện lên nét cười.

“Không đánh nữa, Đoàn huynh đệ võ công tinh diệu, chỉ là thiếu kinh nghiệm, vượt qua ta là việc sớm muộn thôi! Ta chịu thua. Trình Phi Dương vui vẻ trở về vị trí của mình.

“Đâu có đâu có, lâu chút nữa ta sẽ chịu không nổi nữa.”Vẻ mặt Đoạn Thiên Diễn khiêm tốn, trong lòng đã sớm reo hò!

Hắn ở Bích Ba sơn trang, mấy sư huynh sư tỷ đều lợi hại hơn hắn, ngay cả Triều Ca tuổi tác không khác biệt mấy cũng đè đầu hắn! Chuyện này khiến hắn nghẹn khuất đã lâu, lần này, rốt cục đến phiên hắn ngạo thị quần hùng! Cảm giác kia, sướиɠ ngây người!

Vẻ mặt Đoạn Thiên Diễn đắc ý trở lại vị trí ngồi, còn khoe khoang kɧıêυ ҡɧí©ɧ liếc Triều Ca một cái. Triều Ca cười nhạo một tiếng, thấp giọng ghé vào tai hắn nói: “Thật sự coi mình là vô địch thiên hạ? Mấy ngày hôm trước đánh đệ kêu cha gọi mẹ quên rồi hả?” Khuôn mặt Đoạn Thiên Diễn lập tức suy sụp.

“Nói cho đệ biết, có ta ở đây, đệ không phải đệ nhất ở Thanh Long quân.” Đoạn Thiên Diễn cắn răng nghiến lợi nói: “Vậy sao ngươi không tự mình đi, để cho ta nổi bật làm gì!”

“Ta cho đệ đi, là lấy đệ làm vật tham chiếu. Bởi vậy ta biết, tới Trình Phi Dương cũng đánh không lại ta.” Triều Ca cười mười phần gian xảo.

Đoạn Thiên Diễn nghe lời này liền tức điên, hắn vậy mà bị Triều Ca coi là đao kiếm! Hỗn đản! Cái lão yêu bà vô sỉ lại gian xảo này!

“Bích Ba sơn trang quả nhiên không tầm thường!” Lam Thiên Tường tán dương.

“Tướng quân quá khen, Thiên Diễn bêu xấu, bất quá chỉ là chiêu số cao minh một ít, nếu như ra trận gϊếŧ địch, hắn còn kém xa lắm.” Triều Ca khiêm tốn nói.

Đoạn Thiên Diễn sững sờ, cái từ bêu xấu này không phải chỉ tự dùng cho mình thôi sao? Sao cái lão yêu bà kia lại mặt dày như mâm dùng ở trên người hắn?

“Ha ha ha, từ xưa anh hùng xuất thiếu niên, Bích Ba sơn trang nhân tài đông đúc, nhị vị đều là người tuổi trẻ tài cao.” Lam Thiên Tường cười sảng khoái.

“Kỳ phùng địch thủ thôi, thật ra Thiên Diễn còn muốn khiêu chiến càng nhiều cao thủ, không biết trong Hoàng gia quân, còn ai có thể làm đối thủ của hắn?” Triều Ca hỏi.

“Có, Thiếu tướng quân của ta chính là cao thủ, trong quân đội Hề gia, xem như võ công của ngài cao nhất!” Trình Phi Dương vẻ mặt tự hào.

Lòng Triều Ca hơi hồi hộp một chút, Minh Húc?

“Đúng vậy, thuở thiếu thời sau khi được Kiếm Thánh chỉ đạo, Thiếu tướng quân luyện thành một tay kiếm giỏi, đến mười Phi Dương cũng không phải đối thủ của ngài.” Lam Thiên Tường cười nói.

Triều Ca nuốt vài ngụm nước miếng, mặc dù nàng đánh thắng được Trình Phi Dương, thế nhưng đánh không lại mười tên Trình Phi Dương nha!

Vậy chính là, nàng đánh không lại Minh Húc rồi? Triều Ca cười yếu ớt, rơi lệ trong lòng, sao nàng luôn bị cái tên hỗn đản kia đè đầu cưỡi cổ vậy! Trong lòng Hạ Triều Ca thầm mắng Minh Húc trăm nghìn lần.

Lúc này, ở kinh thành xa xăm ngàn dặm, Minh Húc bỗng nhiên hắt hơi một cái, thật khó hiểu. Minh Húc đang ngồi ở dưới ánh đèn trong thư phòng.

Lúc này, cửa thư phòng bị gõ, một thuộc hạ áo đen đi tới.

“Tham kiến Thiếu tướng quân “

“Điều tra thế nào? Có kết quả không?”

“Khởi bẩm tướng quân, trong Tiêu Sơn ôn tuyền hành cung, không có công chúa Triều Ca.”

Minh Húc nhướng mày, buông sách trong tay ra.

“Hơn nữa, người hầu hạ công chúa ở Tiêu Sơn ôn tuyền hành cung cũng không có gì khác thường, có thể thấy được công chúa không phải bỗng nhiên biến mất, mà là sớm có an bài, xem ra, hoàng thượng đã biết tình hình.”

Minh Húc gật đầu, sau đó phất tay một cái, thuộc hạ áo đen liền rời khỏi thư phòng, khép cửa phòng lại. Hai tròng mắt Minh Húc nhìn về phía ngoài cửa sổ, ánh mắt có chút phiêu tán, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve sách vở trên mặt bàn. “Nàng đi đâu vậy?”Hề Minh Húc nhẹ giọng nỉ non.

Dưới bầu trời đêm Bắc Cương rộng lớn, các tướng sĩ Thanh Long quân uống rượu luận võ, huyên náo quên cả trời đất. Một bữa tiệc vạn phần náo nhiệt chuẩn bị vì đệ tử Bích Ba sơn trang cũng trôi qua. Sau thời gian đó, Triều Ca cùng Đoạn Thiên Diễn dần dần quen với sinh hoạt trong quân doanh. Đoạn Thiên Diễn trực tiếp dung nhập trong tướng sĩ, có chức vị cùng phân đội nhỏ của mình.

Mà đa số thời gian của Triều Ca là ở bên trong lều trướng cùng Trình Phi Dương và Lam Thiên Tường phân tích quân tình. Sự hiểu biết sâu sắc của Hạ Triều Ca đối với Bắc Cương, còn có sự giải thích độc đáo của nàng cùng với sách lược cao minh, khiến Trình Phi Dương cùng Lam Thiên Tường dần dần thay đổi ánh mắt nhìn nàng. Bọn họ không biết là, vì có thể trở thành một quân sư ưu tú, đánh vào nội bộ quân đội Hoàng gia, Triều Ca phải nỗ lực bao nhiêu.

Thời gian thoáng qua, bọn họ đã đến quân doanh Bắc Cương khoảng một tháng. Hôm nay, Trình Phi Dương cùng Triều Ca và Đoạn Thiên Diễn kiểm tra một lỗ hổng tại vị trí đóng quân phía bắc của Thanh Long quân. Qua một tháng, trên cái lỗ hổng vốn hoang vu kia, đã dần dần có dây leo dài ra, có một chút sự sống. Đoạn Thiên Diễn ngồi chồm hổm dưới đất kiểm tra cẩn thận tình hình phát triển của những dây leo này.

“Mọc không tồi, chỉ cần không có người phá hoại, vào năm sau, cái này lỗ hổng này có thể hoàn toàn được che lại.” Triều Ca vui mừng gật đầu, Trình Phi Dương thì vui mừng quá đỗi.

“Quá tốt! Cái lỗ hổng này đã khiến Thanh Long quân chúng ta khổ não thật lâu.”

“Đối diện chính là Thanh quốc, người Thanh quốc thường xuyên thông qua cái lỗ hổng này len lén vào địa giới Ly quốc. Trong đó lẫn lộn bách tính cùng mật thám có ý đồ kín đáo, muốn ngăn cản quá khó khăn.”

“Mấy năm nay, chúng ta phái rất nhiều binh sĩ đóng ở đây, thế nhưng bởi vì rời doanh địa quá xa, địa thế lại không tốt, dễ mắc bẫy, vẫn luôn trở thành một tâm bệnh của Thanh Long quân.”

Triều Ca mỉm cười gật đầu, nàng nói: “Chờ dây leo bao trùm nơi đây, dẫn thêm một nhóm Thanh Giáp Trùng* đến, muốn vượt qua cái lỗ hổng này sẽ rất khó khăn.”

“Bị Thanh Giáp Trùng cắn phải, nhẹ thì thần kinh tê dại, nặng thì tạm thời bại liệt, sẽ ngăn cản người Thanh quốc nhập cư trái phép.” Đoạn Thiên Diễn nói.

“Vậy Thanh Giáp Trùng này có thể khuếch tán hay không? Lỡ như khuếch tán đến nơi khác...” Trình Phi Dương có chút lo lắng.

“Sẽ không đâu, Thanh Giáp Trùng chỉ ăn loại dây leo này, mà dây leo này chỉ có thể trồng ở bên trên loại đất đen ẩm ướt này, Bắc Cương khô ráo thổ nhưỡng nuôi không sống, cho nên sẽ không khuếch tán.”

Trình Phi Dương thấy một mảnh dây leo xanh mướt, trong lòng kích động không thôi. Có tấm chắn thiên nhiên này, cho dù có người muốn cố vượt qua, cũng có thể phát hiện đúng lúc, điều động quân đội đến đây giải quyết!

“Quân sư mưa kế thật tài ba!”

“Trình tướng quân khách khí.”

Một tháng qua, bởi vì Triều Ca giải thích đặc biệt, thủ đoạn cao minh, giải quyết một lỗ hổng nan giải này. Địa vị cùng danh vọng của Triều Ca trong Thanh Long quân tăng vọt. Đối với chuyện này, Triều Ca mười phần vui vẻ, xem như nàng đang chậm rãi đánh vào nội bộ quân đội Hoàng gia. Đột nhiên, Trình Phi Dương xoay đầu lại cười nói với Triều Ca: “Quân sư, trước mắt có một cơ hội dương danh lập vạn, danh tiếng vang vọng quân đội Hoàng gia, ngươi cần phải nắm chặt.”

Hả? Có chuyện tốt như vậy? Triều Ca ngoài mặt thì bình tĩnh, trong lòng mừng như điên.

“Mời Trình tướng quân nói “ “ Bốn nhánh quân đội dưới quân Hoàng gia muốn tiến hành một trận diễn tập thực chiến vào nửa tháng sau, toàn quân Hoàng gia đều tham dự.”

Quả nhiên là cơ hội tốt dương danh lập vạn! Triều Ca sớm muốn thấy tình hình quân đội Hoàng gia, rất đúng lúc!

Trong nửa tháng, Triều Ca cùng hai vị tướng quân Lam Thiên Tường và Trình Phi Dương một chỗ an bài diễn tập. Từ chiến lược đến tập luyện, toàn bộ hành trình Triều Ca đều tham dự. Thấy thành quả diễn tập ưu tú của Thanh Long quân, Triều Ca cảm thấy rất vui mừng. Toàn bộ Thanh Long quân cho Triều Ca cảm giác đặc biệt kiên định, đặc biệt hướng về phía trước, cũng đặc biệt đáng yêu.

Đem biên cương Ly quốc giao cho n Triều Ca cảm thấy rất yên tâm. Minh Húc có thể tạo ra một chi quân đội như thế, quả thực rất có bản lĩnh.

Hắn có thể dựa vào quân đội Hoàng gia đánh được giang sơn, cuối cùng có thể mở ra một thời kì thịnh thế, cũng là hợp tình hợp lí. Đây là số mệnh.

Trước một đêm diễn tập thực chiến, Triều Ca dựa theo thói quen thường khêu đèn trong lều của mình lên. Bây giờ, mọi thứ đã sẵn sàng, chỉ chờ ngày mai diễn tập, là nàng có thể có nhiều hơn cái nhìn đối với toàn bộ quân đội Hoàng gia. Triều Ca lật một trang sách, ngoài trướng bồng bỗng nhiên xuất hiện một bóng người cao lớn.

“Quân sư vẫn chưa đi nghỉ chứ?” Là giọng Trình Phi Dương.

“Trình tướng quân vào đi.” Trình Phi Dương được Triều Ca cho phép từ ngoài lều đi vào.

Lúc này Trình Phi Dương mặc một bộ áo choàng rộng thùng thình, dường như vừa mới ra ngoài.