Ly Ca Hoàng Triều

Chương 3: Trưởng công chúa đánh người

Minh Húc không có chút phòng bị nào, cũng không có một tia đề phòng, quả đấm của Triều Ca cứ xuất hiện như vậy. Một quyền giữa khuôn mặt, đem mặt đánh cho lệch luôn.

Minh Húc ngu người, quay đầu khϊếp sợ nhìn Triều Ca. “Người, người làm gì vậy!”

Triều Ca không trả lời, lại vung một quyền tới. Nhưng lúc này Minh Húc đã có phòng bị, đưa tay đẩy nàng ra. Triều Ca mất thăng bằng ngã vào trong bụi cỏ bên cạnh. Triều Ca kêu thê lương thảm thiết một tiếng trong bụi cỏ. Minh Húc sợ tới mức vội vàng chạy qua kiểm tra thương thế của nàng.

Nhưng Minh Húc vừa mới nâng Hạ Triều Ca dậy, khóe miệng Triều Ca lộ ra một tia cười gian xảo. Lúc Minh Húc vội vàng không kịp chuẩn bị, lại là một quyền đánh vào mặt hắn. Minh Húc bị đánh đến nghiêng người, té ngã xuống đất.

“Công chúa, người làm cái gì vậy? Muốn đánh nhau sao?” Minh Húc nổi giận gầm lên một tiếng, trong ánh mắt đều là sự tức giận.

“Đúng vậy ta muốn thức tỉnh huynh! Để huynh thấy rõ bây giờ huynh có dáng vẻ gì!” Triều Ca hét lớn một tiếng lại nhào về phía Minh Húc.

Minh Húc là con trai, lại lớn tuổi hơn, luyện võ từ nhỏ, khí lực lớn hơn Triều Ca nhiều. Nhưng Triều Ca là trưởng công chúa Ly quốc, là tâm can bảo bối của Hoàng Đế bệ hạ, Minh Húc căn bản không dám đánh trả nàng. Không bao lâu, hai người đánh nhau thành một cục, lăn vòng một chỗ trong bụi cỏ. Từ xa nhìn lại, giống như là “đánh dã chiến”, khiến cho người ta mặt đỏ tới mang tai.

“Người đừng đánh nữa!” Minh Húc rống giận.

“Ta cứ muốn đánh huynh đấy!”

Rốt cuộc Minh Húc nhịn không nổi nữa đưa tay kéo cổ áo Triều Ca, hất nàng ra. Triều Ca gắt gao ôm cánh tay hắn, cuối cùng, cắn một cái, vị tanh ngọt tràn vào trong miệng. Triều Ca gào thét ở trong lòng, bà đánh Minh Húc! Bà đang đánh Minh Húc! Đánh! Mẹ nó thật thoải mái!

Nàng đã sớm muốn đánh hắn! Tốt nhất là đánh hắn tới mức ngay cả cha mẹ cũng không nhận ra! Mắt thấy sự nhẫn nại của Hề Minh Húc đã đến cực hạn, bắt đầu dùng sức ném nàng, Triều Ca lại quát lên. “Ta biết mẫu thân huynh đi làm huynh rất khó chịu, thế nhưng huynh trưng cái bộ dáng này cho ai xem?”

Minh Húc sững sờ, động tác trên tay lập tức ngừng.

“Mẫu thân huynh thấy huynh chưa gượng dậy nổi, bà ấy khổ sở, phụ thân huynh thấy huynh mang bộ dáng này, sẽ tức cảnh sinh tình. Huynh đây là bất hiếu!” Bị Triều Ca rống như thế, Minh Húc hoàn toàn ngu người. Triều Ca lộ ra một nụ cười gian xảo, chính là muốn ngươi ngu người.

Thế là Triều Ca lại đánh một quyền trên người Minh Húc, chuyên môn đánh mặt.

“Huynh phải tỉnh lại, huynh phải nghe lời phụ thân, giúp ông giải tỏa ưu phiền, mẫu thân huynh mới ra đi thanh thản!”

“Làm một nam tử hán, lẽ nào huynh không nên đã đảm đương trách nhiệm của mình từ nhỏ sao? Mẫu thân của huynh đi rồi, lẽ nào huynh không nên trưởng thành hơn sao?”

Triều Ca vẻ mặt đau đớn, trong lòng lại vô cùng vui sướиɠ.

Minh Húc à Minh Húc ơi, ngươi cũng có một ngày như vậy, nằm không nhúc nhích cho ta đánh! Ta mà không đánh cho ngươi vết thương chằng chịt, chắc ta phải xin lỗi chính mình đã bỏ qua một cơ hội tuyệt hảo như thế! Phải biết rằng, khi ngươi lớn hơn một chút nữa, ta đánh không lại!

“Tỉnh lại đi, tỉnh lại đi, giống như nam tử hán đỉnh thiên lập địa!” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Triều Ca mười phần nghiêm túc, mọi vui vẻ đều giấu ở trong lòng. Trên nội dung lịch sử, chắc là không có viết việc vừa rồi nhỉ?

Ha ha ha!

Triều Ca mới năm tuổi, tay ngắn chân cụt, đánh một trận như vậy cũng mệt đến mức thở hổn hển. Trùng hợp Lý công công bị dụ đi gấp gáp trở về, liếc nhìn hai vị tiểu tổ tông xiêu xiêu vẹo vẹo té trong bụi cỏ. Y phục trên người bẩn thỉu, tóc tai lộn xộn, chật vật kinh khủng, vừa nhìn là biết vừa làm một trận lớn. Một người là trưởng công chúa đương triều, một người là con trai độc nhất của Trấn Viễn đại tướng quân, đều là nhân vật hết sức quan trọng, bây giờ biến thành dạng này, chính là do ông ta trông giữ bất lực! Nếu xảy ra chuyện gì, ông ta có mười cái cái đầu cũng không đủ chém! Lý công công sợ đến mức vội vàng gọi mấy cung nữ thái giám qua đây đỡ hai người dậy từ trong bụi cỏ.

Lý công công vội vàng kiểm tra cẩn thận thương thế trên người Triều Ca, đây chính là tâm can bảo bối trên người hoàng đế hoàng hậu, tổn thương một chút cũng không được! Kiểm tra cẩn thận một vòng, Lý công công phát hiện Triều Ca ngoại trừ hơi bẩn một chút, cũng không có bị thương, khiến ông ta thở phào một hơi. Nhưng vị tiểu tổ tông kia thì ngược lại, trên mặt trên người đều là vết thương, quả thực vô cùng thê thảm!

Mấy cung nữ thái giám ở đây đều há hốc mồm, công chúa nhà bọn họ cũng quá dũng mãnh nha! Đây chính là con trai độc nhất của đại tướng quân, lớn hơn nàng hai tuổi, cao hơn một cái đầu cơ đấy!Đem người ta đánh thành thế này, quả thực!

Triều Ca không quan tâm cười cười, lộ ra một hàm răng dính máu, thoạt nhìn cực kì khủng bố.

“Ôi tiểu công chúa của thần, răng của người làm sao vậy? Không phải bị đập gãy chứ? Để nô tài kiểm tra cho người một chút.” Lý công công sợ đến mức vội vàng mở miệng Triều Ca, Triều Ca nghiêng đầu, né tránh tay ông ta.

“Ta không sao, à “ Triều Ca chỉ chỉ cổ tay Hề Minh Húc, mọi người nhìn sang, chỉ thấy trên cổ tay hắn có một hàng dấu vết rớm máu, đặc biệt rõ ràng.

Lần này mấy thái giám cung nữ triệt để ngu người, công chúa nhà bọn họ toàn thắng a! Quá trâu! Đây là thù hận lớn đến mức nào mới có thể đánh người ta thành thế kia? Tất cả mọi người bắt đầu đồng tình với vị tiểu công tử nhà tướng quân.

“Được rồi, hai vị tiểu tổ tông đừng đứng đây nữa, nô tài rửa mặt chải đầu cho hai người, nếu không lát nữa hoàng thượng cùng tướng quân nhìn thấy sẽ lo lắng!”

Lý công công vừa dứt lời, chỉ thấy một công công vội vã chạy tới. “Lý công công, hoàng thượng cùng tướng quân đã nói chuyện xong rồi, bảo ngươi dẫn tiểu công chúa cùng tiểu công tử về.”

Lý công công nhìn hai vị tiểu tổ tông một chút, lại nhìn công công truyền lời, bi thương chảythành sông. Lần này tốt rồi, nửa cái mạng cũng không chừa! Lý công công kéo ra một khuôn mặt khó coi, không để ý sửa sang dung nhan lại cho hai vị tiểu tổ tông nữa mà đem bọn họ trở lại ngự thư phòng.

Trở lại ngự thư phòng, hoàng đế Lý Băng cùng đại tướng quân Hoằng Tân đã chờ ở đó. Lúc bọn họ thấy Triều Ca cùng Minh Húc, kinh ngạc không thôi.

“Cái này, sao lại thế này!? Lý Băng nhìn hai đứa nhỏ, sắc mặt lập tức trầm xuống.

Lý công công sợ đến mức quỳ bộp xuống. Ông ta còn chưa kịp mở miệng cầu xin tha thứ, Triều Ca đã tung tăng nhảy đến bên người Lý Băng, lộ ra một nụ cười ngọt ngào.

“Phụ hoàng, tiểu ca ca dạy con luyện võ! Chơi rất vui!” “Thật sao? Con không có bị thương chứ?” Triều Ca lắc đầu, làm mặt quỷ.

“Xem dáng vẻ là không có việc gì, lần sau không cho phép quậy phá như vậy.” Triều Ca gật đầu: “Vâng thưa phụ hoàng!”

“Hoàng thượng, vi thần xin cáo lui.” Lý Băng phất tay một cái, chuẩn tấu.

Hai cha con Hoằng gia ra khỏi Ngự Thư phòng, khi mới vừa đi tới cửa, Minh Húc dừng bước lại. “Cảm ơn công chúa “ Minh Húc nói xong cũng theo Hoằng Tân rời đi.

Triều Ca còn phất tay sau lưngMinh Húc, cười đến sáng lạn.

Lý Băng ôm lấy Triều Ca đặt ở trên đùi, tỉ mỉ kiểm tra thân thể nàng. Xác định trên người nàng không có vết thương mới thở phào. “Đây là chuyện gì xảy ra?” Lý Băng hỏi Triều Ca.

“Phụ hoàng, nói đơn giản là, con dạy tiểu ca ca làm người.”

“Ồ? Dạy thế nào?”

“Hắn chưa gượng dậy nổi, tự sa ngã, con dạy hắn phải kiên cường!”

“Thật sao?” Lý Băng cười có chút gian xảo.

“Ha ha ha, đúng vậy" “Đánh đã không?” “Quá vui luôn.”

Triều Ca đỏ mặt, không hổ là cha con, Lý Băng hiểu nàng như vậy.y đúng vậy.”

Lý Băng bất đắc dĩ xoa cái mũi nhỏ của Triều Ca: “Bướng bỉnh!”

Ngoài cửa cung, Hoằng Tân vội vàng dừng bước, bắt đầu kiểm tra thương thế của Minh Húc. Càng xem sắc mặt ông ấy càng đen, đặc biệt là lúc nhìn thấy một hàng dấu răng kia.

“Phụ thân, người không cần phải lo lắng, một cô bé đánh đau bao nhiêu, con còn chịu được.” Minh Húc thấy sắc mặt phụ thân đau thương nên mở lời an ủi.

“Một cô bé mà ra tay ác như vậy, rốt cuộc còn bao nhiêu thủ đoạn độc ác!” Sắc mặt Hoằng Tân cũng chẳng tốt lên sau khi Minh Húc an ủi.

“Người hoàng gia này, một kẻ so với một kẻ còn ác hơn! Lớn hại chết mẹ con, nhỏ khi dễ con như vậy, quả thực khinh người quá đáng!”Hoằng Tân giận đến đỏ mặt, khóe mắt có một tầng hơi nước.

“Phụ thân, con không sao thật mà. Mặc dù nàng ra tay không biết nặng nhẹ, nhưng nàng cũng là có ý tốt, nàng chỉ là thấy con chưa gượng dậy nổi mới...”

“Đủ rồi “ Hoằng Tân ngắt lời Minh Húc. “Lời này con ở Ngự Thư phòng lừa gạt hoàng thượng để cho hắn ta an tâm thì thôi, đến phụ thân mà con cũng muốn gạt?”

Dưới câu hỏi của Hoằng Tân, Minh Húc cúi đầu, yên lặng không nói. Không ai hiểu con bằng cha, hắn hiểu rõ, Triều Ca chỉ là muốn khi dễ hắn thôi. Bất quá là tìm một lý do quang minh chính đại.

“Phụ thân, hoàng thượng ân chuẩn chúng ta đi Bắc Cương sao?” Hoằng Tân gật đầu.

Minh Húc nhìn về phía phương xa, trong con ngươi trầm tĩnh còn tràn ngập tính trẻ con, nhiều thêm một tia sáng.

Thời gian như nước chảy mây trôi, chỉ chớp mắt, mười năm vội vã trôi qua. Triều Ca đã mười lăm. Từ khi từ biệt mười năm trước, Minh Húc đi Bắc Cương, Triều Ca cũng chưa từng gặp lại hắn.

Trong hoàng cung, tại lớp học tư thục của hoàng gia, thái phó rung đùi đắc ý dạy một đám dòng dõi hoàng thất học bài. Mái tóc bạc phơ, râu mép hoa râm, cầm trên tay một cái thước, dáng vẻ nghiễm nhiên là lão tiên sinh nghiêm túc. Triều Ca mỗi khi nghe đến mấy cái này, nhàm chán đến muốn ngủ. Nàng ngồi bên cạnh nhị hoàng muội ôn uyển hiền thục, thông minh Uyển Tình. Còn có tam muội Hạ Tuyết Mạn chỉ chú ý dung mạo, vừa vuốt tóc vừa lòe quần áo mới.

Tròng mắt Triều Ca quay tít, thừa dịp thái phó quay đầu trong nháy mắt, chân gấp gáp chuồn ra phòng học. Uyển Tình thấy Triều Ca rời đi, bất đắc dĩ lắc đầu.