Bổ Thiên Ký

Chương 264: Quyết ý ra đi (hạ)

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Khi ánh sáng màu đỏ biến mất, mấy vị đại trưởng lão tu vi Nguyên Anh của Thanh Vân Tông đã đứng ở phía trước Vinh Tuệ Khanh.

Tông chủ Thanh Vân Tông cũng vội vàng từ trong phòng đi ra. Nhìn thấy bầu không khí trong đại sảnh giương cung bạt kiếm, ông ta không khỏi nghẹn họng nhìn trân trối: “Đây là có chuyện gì vậy?” Sau đó, ông ta nhìn về phía Tống Chi Bá, có chút bất mãn nói: “Nơi này là đại điện của Thanh Vân Tông ta, ngươi muốn làm gì? Muốn đánh nhau thì mời ra ngoài đánh!”

Tống Chi Bá không nghĩ tới Vinh Tuệ Khanh cũng có người bảo vệ, hơn nữa số lượng còn nhiều gấp đôi người bảo3vệ mình, trong lòng gã giống như bị mèo cào vậy.

Thật ra gã biết hi vọng này quá mong manh. Nhưng nhìn thấy một miếng thịt béo ở ngay trước mắt, thấy được mà không thể ăn, bắt kẻ thích chiếm lợi của người khác như gã từ bỏ thịt mỡ thì đau khổ hơn cả bị lăng trì.

Nhưng không muốn từ bỏ cũng không được.

Thanh Vân Tông dường như rất coi trọng cô. Trong mắt Thanh Vân Tông bây giờ, cho dù mình là Luyện Đan Sư lục phẩm của Thành Nguyên Đan Lâu nhưng e là vẫn kém hơn Vinh Tuệ Khanh...

Tống Chi Bá lúc thì nghiến răng nghiến lợi, lúc lại hoang mang đau khổ, cuối cùng lại vừa khóc vừa cười, giống như0muốn phát điên.

Vinh Tuệ Khanh căm giận tên Luyện Đan Sư không ra gì này, cô lớn tiếng nói: “Vị đan sư Thành Nguyên Đan Lâu này nói là muốn đi gặp Tông chủ cầu hôn, rước ta vào cửa. Xin hỏi, Tông chủ có quyền tùy tiện gả Vinh Tuệ Khanh ta hay không?!”

Tông chủ Thanh Vân Tông vừa nghe đã biết là hiểu nhầm, vội nói: “Vinh tu sĩ đừng nóng giận. Vị Tống đan sư này chỉ nói là rất hâm mộ bản lĩnh luyện đan của ngươi, muốn thỉnh giáo ngươi, sau đó so tài nhiều hơn... hắn không nói gì tới chuyện cầu hôn cả, có phải là nghe lầm không?”

Vinh Tuệ Khanh cười lạnh nói: “Ngài hỏi hai kẻ bảo vệ5Tống Chi Bá xem. Bọn họ nghe được rõ ràng... Các ngươi có dám chỉ vào tâm ma mà thề, nói vừa rồi các ngươi không nghe được Tống Chi Bá nói đã xin cưới, muốn kết hôn với ta không?”

Hai tu sĩ Nguyên Anh kia khó xử quay đầu đi.

Mặc dù không lên tiếng nhưng hành động này chẳng khác nào ngầm thừa nhận lời Vinh Tuệ Khanh vừa nói.

“Thì ra còn có chuyện này!” Tông chủ Thanh Vân Tông giận dữ, lập tức chỉ vào cửa lớn nói: “Các ngươi ra ngoài! Thanh Vân Tông chúng ta không chào đón loại người như các ngươi!”

Tống Chi Bá ngơ ngác nhìn Vinh Tuệ Khanh, hình như vẫn còn đang ngây dại.

Vinh Tuệ Khanh càng thêm chán4ghét, hạ quyết tâm ném bốn lá trận kỳ về phía trước mặt Tống Chi Bá và hai tu sĩ Nguyên Anh kia.

Hai tu sĩ Nguyên Anh phát hiện mình và Tống Chi Bá đều bị trận kỳ nhốt lại, vội vàng khoanh chân ngồi xuống, nhắm mắt để tránh bị ảo ảnh trước mắt mê hoặc.

Tâm trạng Tống Chi Bá đang kích động lại bị dụ dỗ bởi ảo ảnh do trận kỳ kia tạo ra nên không giữ được tâm trí, để tâm ma nhân cơ hội tiến vào.

Đám người Thanh Vân Tông cảm giác chỉ trong chớp mắt, nhưng Tống Chi Bá thì như đã trải qua cả đời trong ảo ảnh trận pháp.

Gã nhìn thấy mình không thể cưới Vinh Tuệ Khanh làm9vợ, hơn nữa bản lĩnh luyện đan hoàn toàn biến mất, ngay cả đan dược nhất phẩm cũng không thể luyện ra được, rất nhanh đã bị đuổi ra khỏi Thành Nguyên Đan Lâu, lang thang khắp Ngũ Châu Đại Lục. Những nam tu, nữ tu từng bị gã lợi dụng trước kia đều đuổi gϊếŧ gã. Cuối cùng gã bị bọn họ bắt được và hành hạ đến chết...

Vinh Tuệ Khanh vẫy tay một cái, trận kỳ lập tức được thu về. Cô nói với hai tu sĩ Nguyên Anh: “Các ngươi trở lại nói với chủ nhân của các ngươi, Thanh Vân Tông chúng ta không dễ bắt nạt!”

Hai tu sĩ Nguyên Anh kia lặng lẽ liếc nhìn Vinh Tuệ Khanh, sau đó đứng dậy đi tới bên cạnh Tống Chi Bá thì thấy miệng gã sùi bọt mép, chân tay co quắp ngã trên mặt đất, thở ra thì nhiều, hít vào thì ít.

“Đắc tội rồi.” Hai tu sĩ Nguyên Anh Thành Nguyên Đan Lâu vội vàng nhấc Tống Chi Bá lên, chạy nhanh ra ngoài, rời khỏi Thanh Vân Tông.

Tông chủ Thanh Vân Tông cảm thấy rất áy náy, ông ta xin lỗi Vinh Tuệ Khanh hết lần này đến lần khác.

Vinh Tuệ Khanh nhân cơ hội nói: “Ta có lời muốn nói với Tông chủ.”

Tông chủ lập tức dẫn Vinh Tuệ Khanh đi vào mật thất, hỏi cô có chuyện gì.

Vinh Tuệ Khanh lấy ra quyển sách nhỏ chứa nội dung sơ lược về trận pháp do mình tự viết và những ghi nhớ về trận pháp của Đại Trận Pháp Sư Kỷ Lương Đống trước đây, rồi nói với Tông chủ: “Tông chủ, ta cảm thấy ta ở Thanh Vân Tông chỉ mang đến phiền toái lớn hơn cho Thanh Vân Tông.”

Trong lòng Tông chủ nặng nề, ông ta giơ tay vuốt bộ râu dài, qua một lúc lâu vẫn không nói lời nào.

Vinh Tuệ Khanh thật sự có tư chất rất tốt, nhưng tu vi của cô bây giờ vẫn quá thấp, không thể tự bảo vệ mình.

Tình huống của cô bây giờ giống như một đứa trẻ năm tuổi cầm bảo vật đi rêu rao khắp nơi, không phải bị cướp thì cũng sẽ bị gạt, bị bắt giam, cả đời sẽ không thấy được ánh mặt trời.

Thanh Vân Tông là tông môn cấp hai, có khả năng bảo vệ cô.

Những tu sĩ cao cấp của tông môn đỉnh cấp cũng sẽ bảo vệ cô, nhưng sự bảo vệ của bọn họ là có điều kiện. Đó là Vinh Tuệ Khanh phải dành cả đời bỏ công sức ra luyện đan cho bọn họ, thậm chí là bỏ qua chuyện tu hành của mình, chỉ luyện đan cho họ.

Tông chủ Thanh Vân Tông vốn định viết thư từ chối yêu cầu luyện đan cho tông môn đỉnh cấp, nhưng cẩn thận suy nghĩ lại thì đó cũng chỉ là kế sách tạm thời, không thể duy trì được lâu dài, tránh được hôm nay, không tránh được ngày mai. Nếu Vinh Tuệ Khanh muốn ở trong tông môn thì chỉ có một con đường, đó là luyện đan cho bọn họ.

Đây là may mắn của cô, cũng là bất hạnh của cô.

Vẻ mặt Tông chủ đầy phức tạp nhìn Vinh Tuệ Khanh, hỏi khẽ: “Ngươi muốn đi sao?”

Nghe giọng của Vinh Tuệ Khanh, ông ta biết cô đã quyết ý ra đi rồi.

Có lẽ ngôi miếu của bọn họ quá nhỏ, không chứa nổi vị Phật lớn này.

Có lẽ chỉ có thế giới rộng lớn bên ngoài mới là con đường thật sự mà Vinh Tuệ Khanh nên đi.

Vinh Tuệ Khanh lại cười: “Tông chủ không chỉ là người thông minh mà còn là người tốt... Không, ta không đi, à nên nói là cái tên Vinh Tuệ Khanh này sẽ vĩnh viễn ở lại cùng Thanh Vân Tông, là Đại Trận Pháp Sư và Luyện Đan Sư của Thanh Vân Tông.”

Tông chủ cảm thấy mơ hồ, nhưng hơi hiểu, không ngừng thở dài.

“Nếu Tông chủ đã là người hiểu thấu vậy ta cũng xin nói thẳng. Ta vẫn muốn đi, nhưng ta không muốn để người khác biết ta đi. Ta muốn tất cả mọi người đều cho rằng ta vẫn còn ở trong Thanh Vân Tông, chẳng qua là đang bế quan luyện đan, trong thời gian ngắn sẽ không ra ngoài mà thôi.”

“Ngươi muốn nói...” Tông chủ nhíu mày: “Như vậy có thể giấu giếm được không? Ngươi muốn đi đâu?”

Vinh Tuệ Khanh cười nói: “Tông chủ cũng không cần viết thư từ chối hai vị tu sĩ tông môn đỉnh cấp kia làm gì. Ngài cứ nói với bọn họ là ta đang luyện đan cho bọn họ, nhưng phương pháp luyện đan lần này của bọn họ phức tạp hơn lần trước rất nhiều, ta phải bế quan mấy năm xem có thể luyện ra đan dược thất phẩm mà bọn họ yêu cầu không.”

Nhìn thấy ánh mắt do dự của Tông chủ, Vinh Tuệ Khanh lại nói: “Về phần trận pháp, Tông chủ không cần lo lắng. Trước khi đi ta sẽ chia đại trận hộ sơn Thanh Vân Tông làm hai phần, để cho hai Trận Pháp Sư mỗi người nắm giữ một phần. Chỉ khi bọn họ hỗ trợ và hợp tác với nhau mới có khả năng phát động toàn bộ trận pháp. Nếu như giữa bọn họ có nội chiến, ta còn có một bộ trận pháp có thể có tác dụng ngăn cản tạm thời, để Tông chủ có thời gian khống chế tình hình.”

Phải nói là cô đã suy tính rất chu đáo.

Tông chủ khẽ thở dài: “Cho dù có chia ra hợp tác cũng không lợi hại bằng một mình ngươi.”

“Thật ra Tông chủ yên tâm đi, tin tức ta bế quan luyện đan sẽ không gây bất lợi cho Thanh Vân Tông.” Vinh Tuệ Khanh cũng hơi xúc động. Sự tồn tại của cô chính là cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt đối với một vài người. Chỉ cần cô không xuất hiện ở trước mặt bọn họ rồi họ sẽ từ từ quên cô, đúng không?

Tông chủ Thanh Vân Tông trầm ngâm suy nghĩ rất lâu, sau đó nói với cô: “Chuyện này chỉ có một mình ta biết, ngươi không nên nói với người khác... Tới ngày ngươi bế quan luyện đan, ta sẽ tiễn ngươi đi.”

Vinh Tuệ Khanh cảm thấy rất biết ơn Tông chủ.

Ngoại trừ La Thần và Mão gia, Tông chủ Thanh Vân Tông là người thứ ba thật sự suy nghĩ cho cô.

“Tông chủ yên tâm, ta sẽ không bỏ mặc Thanh Vân Tông. Cho dù ta ở bên ngoài ngao du vẫn sẽ chú ý tới tin tức của Thanh Vân Tông. Mặt khác, ta vẫn giữ tín phù do Tông chủ cho ta. Nếu như có chuyện gì cần ta ra mặt, Tông chủ có thể gửi tin cho ta.” Nói xong, Vinh Tuệ Khanh lại hơi ngượng ngùng: “Nhưng ta không chắc có thể tới kịp lúc không.”

Tông chủ Thanh Vân Tông bật cười, hòa nhã nói: “Ngươi chăm sóc bản thân cho tốt là được, chúng ta sẽ không có chuyện gì. Thanh Vân Tông đã truyền thừa vạn năm, còn có tông môn đỉnh cấp và thần điện Quang Minh nữa. Trừ phi là người trong Ma giới muốn gây khó dễ cho chúng ta, nếu không chúng ta sẽ không có nguy hiểm gì cả. Vả lại, nếu quả thật có người trong Ma giới tới gây sự với chúng ta thì cho dù ngươi có trở về cũng là tự chui đầu vào lưới.”

Vinh Tuệ Khanh cũng cười nói: “Tông chủ đúng là suy nghĩ rất thoáng.”

Tu sĩ bình thường e rằng mừng rỡ chỉ muốn trói buộc người đó lại bên mình.

“Được rồi, nếu ngươi đã quyết ý ra đi thì ta cũng không ngăn cản ngươi nữa. Ngươi đi chuẩn bị đi. Cứ nói ngày cho ta biết, ta sẽ đi tiễn ngươi một đoạn.”

Vinh Tuệ Khanh lắc đầu, nói một cách dí dỏm: “Đến lúc đó ta chỉ bế quan luyện đan mà thôi, sao phải làm phiền Tông chủ đưa tiễn chứ?”

Tông chủ cười to nhìn Vinh Tuệ Khanh rời khỏi mật thất.

Sau khi trở về Vinh Tuệ Khanh lại bắt tay chuẩn bị.

Mỗi ngày cô đều dẫn theo hai vị Trận Pháp Sư ra ngoài dò xét, chia những phần quan trọng của đại trận hộ sơn Thanh Vân Tông làm hai phần giảng cho hai vị Trận Pháp Sư.



Tám tu sĩ ngồi trên bè nổi chạy trốn giờ đang bồng bềnh trên biển Trầm Tinh, một trong bốn biển lớn.

Mặc dù bè nổi có thể bay, nhưng số lượng linh thạch cần tiêu hao thật sự quá lớn, chỉ có ở trên biển thì bè nổi mới thật sự có đất dụng võ. Cho nên bọn họ vừa chạy ra khỏi phạm vi của Thanh Vân Tông là điên cuồng chạy về phía biển Trầm Tinh, định vượt qua biển Trầm Tinh để trở lại Trung Đại Lục.

Bè nổi đi tới chỗ mắt biển của biển Trầm Tinh, không khí trên biển đột nhiên biến đổi.

Rất nhiều luồng khí xoáy tập trung ở trên biển, nước biển cũng xoay tròn hình thành một vòng xoáy càng lúc càng lớn.

Bè nổi giống như một chiếc thuyền nhỏ trên biển rộng không ngừng đi ngược hướng vòng xoáy lao lên.

Ở chính giữa vòng xoáy nổi lên một vật hình chữ nhật, xung quanh nó phát ra rất nhiều tia sáng. Đó chính là quan tài thủy tinh, nơi La Thần đang ngủ say.

Trong quan tài, La Thần từ từ mở mắt, hai mắt đã hoàn toàn biến thành màu đỏ như máu.