*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Đại Ngưu gật gật đầu, ánh mắt lóe lên một chút khát máu. Hắn tin tưởng lời của lão già râu bạc, biết lão sẽ không gạt hắn. Xông lên ôm lấy ma quân không khó, khó là làm thế nào dẫn một con ma quân đơn độc đi ra.
Đại Ngưu nhoài người trên mặt sau của tảng đá, cẩn thận quan sát đám người đang chạy trốn tán loạn, theo dõi một nữ tu xinh đẹp, dường như là một tán tu, không môn không phái, tu vi cũng chỉ vừa mới là Luyện Khí trung kỳ.
Đại Ngưu đi ra từ phía sau tảng đá, vẻ mặt chất phác mà nói với nữ tu kia: “Cô đừng chạy cùng với những người đó. Bọn họ có tu vi cao nên chạy nhanh, cô theo bọn họ sẽ3rất vất vả.”
Nữ tu kia bị ma quân làm sợ đến đứng tim, thấp thỏm nói: “Chẳng hay vị đạo hữu này có thể chỉ ra một đường sống hay không?”
“Đi theo ta. Chúng ta trốn qua bên kia, ta biết chỗ ấy có cái sơn động, hai ta đi vào, lấy đá lớn chặn lại, lại bố trí trận pháp, hẳn là có thể vượt qua lần này. Ta nghe nói bọn họ đã đưa tin cho Tư An đại nhân của tông môn đỉnh cấp. Chờ Tư An đại nhân vừa đến, những yêu nhân Ma giới này ắt như tên hề nhảy nhót, chưa đánh đã tan.” Biểu cảm trên mặt Đại Ngưu càng thêm thành khẩn, hai tay có hơi cục mịch mà chà xát với nhau, nhìn nữ tu kia một tí lại0lập tức rời mắt đi, sau đó lại như không kiềm được mà len lén liếc nhìn nàng ta.
Lòng đã ước mong, lời cũng đã tỏ.
Nữ tu kia vừa nhìn dáng vẻ của Đại Ngưu thì lập tức hiểu đối phương đã quỵ dưới gấu váy mình, không khỏi mỉm cười, chủ động kéo tay Đại Ngưu: “Đạo hữu cao kiến, vậy thì phải phiền đạo hữu vậy.”
Đại Ngưu mỉm cười, cũng trở tay nắm lấy tay nữ tu, dẫn nàng ta đi đến phía sau tảng đá.
Phía sau tảng đá rất nhanh đã vang lên tiếng kêu rên.
Chẳng lâu sau, Đại Ngưu kéo tóc nữ tu té xỉu kia, vẻ mặt tươi cười mà đi vòng ra phía trước.
“... Bên kia có vài ma quân lạc đàn, ngươi ném nữ tu này đến trên con đường nhỏ5bên kia đi.” Lão già râu bạc trong thức hải Đại Ngưu khẽ dặn dò, trong lòng cũng rất đắc ý với thủ đoạn của Đại Ngưu, lão biết lần này, nhất định là không tìm sai người.
Trên đường nhỏ, con ma quân kia quả nhiên là bị hương vị thịt người hấp dẫn đến, vừa thấy là thấy một nữ tu xinh đẹp té ngã trên con đường nhỏ, còn đang thoi thóp, nó không khỏi vui mừng nhào đến, bắt đầu xé rách quần áo của nữ tu kia.
“Mau đi lên!”
Thừa dịp ma quân kia đang muốn vui vẻ với nữ tu, Đại Ngưu đi ra từ sau tảng đá, nhào lên, ôm lấy ma quân từ phía sau.
Lão già râu bạc lập tức rót tu vi toàn thân vào bên trong đan điền của Đại4Ngưu, tiếp quản thân thể hắn, một tay nắm lấy ma quân, dùng sức vần vò, sau đó há miệng, nuốt ma quân đã bị vò tròn lại vào bụng.
“Hừm, thứ này, hẳn là đủ rồi.” Linh lực của lão già râu bạc hoàn toàn dùng vào việc bắt ma quân này, tiêu hao rất nhiều. Lão biết mình phải rơi vào ngủ say một khoảng thời gian, lần nữa tích góp linh lực mới có thể đi ra chỉ đạo Đại Ngưu. Trước lúc đó, lão căn dặn Đại Ngưu: “Ta sắp không chịu được nữa rồi, muốn đi ra ngoài tìm một chỗ bế quan chữa thương. Ta đã đưa ma quân này đến bên trong đan điền của ngươi, ngươi phải chầm chậm luyện hóa nó. Chờ khi ngươi đã hoàn toàn luyện hóa nó,9tu vi của ngươi ít nhất có thể Kết Đan.” Nói xong hình dáng của lão già râu bạc kia liền biến mất trong thức hải của Đại Ngưu.
Đại Ngưu cho rằng lão già râu bạc đi thật rồi, không khỏi vô cùng thất vọng, thế nhưng cũng đành chịu. Cảm nhận một chút ma quân đã được lão già râu bạc dùng linh lực ngăn cách bên trong trong đan điền của mình, hắn vội vàng khoanh chân ngồi xuống, trước tiên cứ hấp thu luyện hóa linh lực của lão già râu bạc rồi hẵng nói, sau đó sẽ là hưởng dụng con ma quân này.
Mà trên đỉnh núi đối diện, càng ngày càng càng có nhiều ma quân thông qua cánh cửa mà vọt đến, trắng trợn ăn thịt tu sĩ Nhân giới.
Rất nhiều tu sĩ không chịu nổi cảnh tượng thảm thiết như vậy, cưỡi pháp bảo phi hành của mình mà bỏ chạy tán loạn.
La Thần cầm trường đao đứng ở giữa trời đất, đang ác chiến với vài tu sĩ Nguyên Anh.
“Mọi người phải cố chịu đựng! Tư An đại nhân sẽ lập tức đến ngay!” Một tu sĩ Nguyên Anh nhận được tin của tông môn thì vui mừng thông báo cho mọi người.
Tất cả mọi người đều mừng rỡ. Tư An là tu sĩ Hóa Thần, chỉ cần hắn đến, mọi người sẽ bình an vô sự...
Cuộc chiến của La Thần và các tu sĩ càng thêm kịch liệt, trường đao va chạm nhau với pháp khí của các tu sĩ, linh lực giao hội, chớp lóe lên thành từng tia sét trên đỉnh núi Côn Ngô.
Những tia sét này rốt cuộc tạo thành một khe hở trên nguyên khí đất trời được trận pháp nối thành một thể trên núi Côn Ngô.
Nguyên khí gián đoạn, Huyễn Tâm Trận lập tức có kẽ hở.
Vinh Tuệ Khanh vẫn luôn yên lặng tập trung tinh thần bên trong trận pháp. Nếu như chỉ là muốn thoát đi, cô đã đi từ lâu rồi. Nhưng mà bởi vì chuyện với Mạnh Lâm Chân năm đó, cô hận nhất chính là huyễn trận. Lần này đối phương chẳng những phát động huyễn trận có hiệu quả thay trời đổi đất mà còn cố ý cô lập cô và La Thần, bố trí ra tình thế như vậy, có thể thấy được đối phương có mưu đồ không nhỏ.
Bản thân cô tinh thông trận pháp, sẽ không bị trận pháp ràng buộc, thế nhưng La Thần lại không hiểu, nói không chừng sẽ bị huyễn trận của đối phương vây khốn.
Lúc bị huyễn trận vây khốn, gặp phải những cục diện khiến người ta khó xử này, Vinh Tuệ Khanh quả thực nghĩ cũng không dám nghĩ nữa.
Cho nên cô đã hạ quyết tâm rồi, chẳng những phải phá trận, hơn nữa còn phải trực tiếp bắt được Đại Trận Pháp Sư Kỷ Lương Đống đang trốn trong mắt trận điều khiển trận pháp kia!
Cô nín thở đợi lâu như vậy, rốt cuộc cũng đến lúc trận pháp xuất hiện sơ hở!
Vinh Tuệ Khanh đứng lên, khép chặt hai mắt, cánh tay khép sát đưa về phía trước, cao ngang thân. Cô giống như một con cá đang bơi lội mà rong chơi trong vùng biển do nguyên khí đất trời tạo thành, chạy theo mạch lạc của trận pháp mà đi về phía trung tâm mắt trận.
Trong mắt trận Huyễn Tâm Trận, Kỷ Lương Đống ngồi ngay ngắn ở trung tâm bát quái đồ, bên cạnh bày tám cái bàn nhỏ, trên mỗi cái bàn có cung phụng một khối linh thạch thượng phẩm, đang tỏa ra linh lực vô tận.
Phía trên đỉnh đầu của Kỷ Lương Đống đang có một đám mây bồng bềnh. Trên đám mây thì có một linh thú cả người trắng như tuyết, lông tơi bồng, trông như một con cừu nhỏ, thế nhưng đôi mắt lại trong suốt không màu, trong miệng há ra đóng lại, phun ra nuốt vào linh khí do linh thạch thượng phẩm cung ứng ra.
Thần thông ảo thuật của Huyễn Tâm Trận chính là do con Huyễn Vân Thú trắng như tuyết này cung cấp.
Vinh Tuệ Khanh lặng lẽ tiến đến chỗ mắt trận, cảm giác được hấp dẫn từ dòng linh khí kia càng ngày càng mạnh, Nhật Nguyệt Song Câu trên tay đã tự động vọt nhanh về phía trước.
Nơi mắt trận còn có một trận pháp phòng vệ, có tác dụng tăng cường bảo vệ đối với Đại Trận Pháp Sư bên trong.
Trước đây, nếu như Đại Trận Pháp Sư cần chủ trì trận pháp, Thanh Vân Tông đều sẽ phái ra ba bốn tu sĩ Nguyên Anh đến hộ pháp.
Bởi lẽ bồi dưỡng một Đại Trận Pháp Sư thật sự là quá khó khăn, bất kể là những tông môn kia, Đại Trận Pháp Sư cũng tuyệt đối là đối tượng cần được ưu tiên bảo vệ của môn phái.
Thế nhưng lần này Kỷ Lương Đống che giấu việc mình tư lợi, lại thấy Vinh Tuệ Khanh và La Thần chẳng qua là một tu sĩ Trúc Cơ và một tu sĩ Kim Đan, hoàn toàn không phải là đối thủ của Huyễn Tâm Trận, cho nên hắn không báo cho Thanh Vân Tông mà là một mình lén chạy đến, phát động Huyễn Tâm Trận, muốn sớm gϊếŧ chết Vinh Tuệ Khanh và La Thần.
Nào biết rằng La Thần có thực lực vượt xa tu vi Kim Đan, hơn thế nữa, chuyện tư lợi của hắn dường như không chỉ mang đến đại họa cho Thanh Vân Tông, mà thậm chí còn mang đại họa ảnh hưởng cả Nhân giới!
Kỷ Lương Đống ngồi ở trong mắt trận, nhìn thấy rõ ràng tất cả động tĩnh bên trong trận pháp, tất nhiên cũng biết cuộc tàn sát của La Thần, còn có cánh cửa nối liền các giới không nên mở ra kia.
Mồ hôi trên trán Kỷ Lương Đống càng ngày càng nhiều, sắc mặt từ đỏ chuyển sang trắng, lại từ trắng chuyển xanh, lại từ xanh chuyển thành tái mét, đủ mọi màu sắc, như là trong phường nhuộm vậy, vô cùng đặc sắc.
“Beeeeee!” Huyễn Vân Thú cảm giác được nguy hiểm đến gần, đột nhiên dời ánh mắt không có tiêu cự nhìn về hướng của Vinh Tuệ Khanh mà kêu lên.
Với trận pháp phức tạp này, Vinh Tuệ Khanh không dùng đá nhỏ để phá trận nữa mà lấy ra trận kỳ mình đã dày công chuẩn bị, cắm vào trận pháp phòng hộ xung quanh mắt trận kia, lập tức phá giải vòng phòng hộ của mắt trận.
Tầng tầng mây dày nặng từ từ tán đi, Kỷ Lương Đống và Huyễn Vân Thú xuất hiện ở trước mặt Vinh Tuệ Khanh.
Vinh Tuệ Khanh mở mắt ra, tay phải cầm Nhật Câu chỉ về phía Kỷ Lương Đống, lạnh lùng nói: “Là ngươi chủ động dừng tay hay là ta đánh đến ngươi dừng tay, tự ngươi chọn một cái đi!”
Kỷ Lương Đống cắn răng, cười ha ha nói: “Đã chậm rồi, đã chậm rồi. Cho dù là ngươi đánh chết ta cũng không cứu được tình lang của ngươi nữa! Chậc chậc, lại có thể làm bạn với người của Ma giới, ngươi còn muốn vào Thanh Vân Tông thay thế vị trí của ta? Quả thực là buồn cười!”
Không biết tại sao, Vinh Tuệ Khanh rất không vui khi nghe thấy những lời như vậy, cô sa sầm sắc mặt, không nói nhảm nữa mà ném ra Nhật Nguyệt Song Câu trong tay về phía trước, nhìn chúng nó bay vụt ra, bắt đầu chiến đấu với luồng linh lực bảo vệ cuối cùng chỗ mắt trận.
Nhìn thấy Nhật Nguyệt Song Câu sắp tấn công đến mình, Kỷ Lương Đống vội vàng nhất tâm nhị dụng, vừa duy trì gia tăng công kích của Huyễn Tâm Trận đối với La Thần, vừa nghĩ cách đưa hai thanh binh khí kỳ quái hình lưỡi câu kia của Vinh Tuệ Khanh ra ngoài mắt trận.
Vinh Tuệ Khanh thừa dịp Kỷ Lương Đống bị Nhật Nguyệt Song Câu cuốn lấy thì tung người nhảy lên không trung, đi đến Khảm vị, chuyển sang Ly vị, ngược lên trên về Khôn, tức thì đi đến bên cạnh Huyễn Vân Thú, vươn tay ra tóm lấy cổ Huyễn Vân Thú hãy còn đang phun mây nhả khói.
Huyễn Vân Thú bị đau, đành phải ngừng phun khí, be be kêu lên.
Vinh Tuệ Khanh nghe thấy mà bực mình, tiện tay cắt lấy một ít lông trên người Huyễn Vân Thú, nhét vào trong miệng nó, chặn kín âm thanh của nó, nhân tiện cũng ngăn chặn sương mù phun ra từ trong miệng nó.
Huyễn Tâm Trận đã không còn công kích linh vụ của Huyễn Vân Thú, uy lực huyễn trận lập tức giảm xuống.
Mà ngọn đồi chỗ La Thần đã trở thành cõi Tu La. Tư An đại nhân của tông môn đỉnh cấp cuối cùng đã vội vàng cưỡi Hỏa Vũ Vân mà đến, hiển lộ ra Pháp Ngoại Hóa Thân trên đỉnh núi, biến thành cao lớn như La Thần, đứng song song giữa đất trời, như là hai vị thần.
Một cuộc ác chiến dường như hết sức căng thẳng.
Đúng vào lúc này, Vinh Tuệ Khanh một tay mang theo Huyễn Vân Thú, tay kia thì mang theo Kỷ Lương Đống đã hôn mê, chân đạp đổ mắt trận, nhảy ra ngoài từ trong hư không, xuất hiện ở giữa hai người.