*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. “Tên kia sao ngươi có thể nói như vậy? Ngươi bảo bọn ta giấu cô gái của ngươi là bọn ta sẽ giấu à? Ngươi phải đem chứng cứ ra đây chứ? Không có chứng cứ gì, chỉ dựa vào miệng trên miệng dưới của ngươi, chỉ nói chứ không làm thì không phải ngươi đang bịa đặt sao?! Ngươi đừng có mà quá đáng, Phật tông chúng ta không phải dễ ức hϊếp đâu.” Một chủ trì trông như tăng nhân đứng dậy huơ tay múa chân với La Thần, nói được một nửa thì đã mềm nhũn ra, ngoài mạnh trong yếu nói tiếp: “Các trưởng lão của Hoa Nghiêm Tự đang làm khách nghỉ ngơi trong nội môn Thanh Vân Tông rồi, có chuyện3gì thì chờ chúng ta đi báo cho trưởng lão Hoa Nghiêm Tự đã rồi nói tiếp.”
Hoa Nghiêm Tự là tông môn cấp hai Phật tông, là một đại môn phái ngang hàng với Thanh Vân Tông và Thái Hoa Sơn.
La Thần lại tựa như chẳng nghe thấy gì mà vung trường đao lên, huyết quang bắn tung toé, đầu của tăng nhân đang nói chuyện kia lập tức bay lên trời, rơi xuống trong rừng của Côn Ngô Sơn phía xa xa.
Ục ục...
Trong rừng cây vang lên một tiếng động xì xì xù xù.
Tựa như có yêu thú đang chuyển động về phía bên này.
“Thật sự muốn động thủ à?! Mọi người cùng nhau lên đi! Đừng độ lượng!”
Những đệ tử Phật tông này cuối cùng0đã rõ rồi, chẳng có cách nào nói đạo lý với người như tên La Thần này. Tăng nhân bọn họ tuy lòng dạ từ bi, thế nhưng không có nghĩa là nhu nhược, càng không phải là kẻ vô dụng mặc người xâu xé.
Trên bãi đất trống trong rừng phút chốc đã lấp loé ánh đao, các loại pháp bảo bay loạn, các tăng nhân ở chỗ này đều sử dụng bản lĩnh sở trường của họ.
Từng tia, từng tia linh khí lấy La Thần làm trung tâm tụ tập đến, bắn mạnh về hướng thân thể của y.
Toàn thân La Thần rung lên, từ trên xuống dưới cả người y bỗng bốc lên một làn sương nhàn nhạt màu đỏ, bao phủ cả người y5lại.
Linh lực của tăng nhân trong chốc lát bị lớp sương đỏ kia cản lại ở bên ngoài, không cách nào chạm đến thân thể của La Thần.
“Đó là gì vậy?” Có tăng nhân tò mò hỏi. Không chỉ có linh lực của bọn họ công kích không có tác dụng mà ngay cả bùa chú họ ném ra cũng chẳng tấn công được chút xíu nào.
Làn sương đỏ kia càng ngày càng đậm, xoay chuyển quanh người y càng lúc càng nhanh, thậm chí còn nhìn được nó có một ít mặt người vặn vẹo lộ ra từ làn sương đỏ này, điên cuồng gào thét gầm rít, mặt lộ vẻ đau đớn, như thể muốn trốn khỏi sự khống chế của làn sương đỏ này4vậy.
“Dùng chú phục ma Bất Động Minh Vương của Phật tông đi! Nhanh lên! Mọi người cùng nhau niệm chú! Đó là sát khí! Phật tổ ơi, sao người này lại có sát khí nặng nề đến vậy chứ! Y chẳng qua cũng chỉ có tu vi Kim Đan thôi mà! Quả thực như là ác ma mấy vạn năm xuất thế vậy!” Một tăng nhân kiến thức uyên bác bỗng nhận ra làn sương đỏ trên người La Thần.
Tăng nhân Phật tông lập tức khoanh chân ngồi xuống, hai tay hợp thành chữ thập, vận chuyển linh lực, dốc sức niệm tụng chú phục ma Bất Động Minh Vương.
“Nam mô tất để tất để tô tất để.
Tất để già la.
La da câu diễm.
Tam ma ma tất9lợi.
A thập ma tất để.
Sa bà kha.”
Cùng niệm tụng, trong rừng cây có một ít yêu thú ẩn náu ở đó đang bắt đầu ôm đầu lăn lộn đầy đất, tiếng kêu gào thống khổ truyền ra thật xa.
Làn sương nương đỏ trên người La Thần bắt đầu nhạt dần theo chú phục ma Bất Động Minh Vương mà các tăng nhân niệm tụng.
Những tiếng niệm tụng kia như đồng nhất dùng cái búa lớn nện thẳng vào thức hải và trái tim của La Thần.
Trái tim của y theo những âm thanh niệm tụng trầm bồng du dương của các tăng nhân kia mà càng lúc càng nảy lên chẳng theo quy luật nào.
La Thần gầm nhẹ một tiếng, tay phải chống trường đao nửa quỳ xuống, tay trái che nơi trái tim đang sắp nhảy ra khỏi l*иg ngực mà cười khổ. Đồ giả đúng là đồ giả, thời khắc mấu chốt lại hỏng bét...
“Có tác dụng rồi! Các vị sư huynh sư đệ mọi người cùng nhau nỗ lực tiếp đi!” Một tăng nhân đột nhiên kêu to lên, kết quả lại làm nhiễu loạn một khúc tiết tấu của chú phục ma Bất Động Minh Vương.
Tiếng niệm tụng ngừng lại một chút.
Đôi mắt của La Thần nghiêm lại, thừa dịp chỗ hở này mà vận chuyển linh lực, mạnh mẽ luyện hóa làn sương đỏ trên người này, biến nó thành một cái áo bào máu khoác trên người. Sau đó đứng bật dậy từ mặt đất rồi bay lên giữa không trung, xoay trường đao lại phóng đến những tăng nhân đang ngồi khoanh chân cúi đầu tụng kinh trên mặt đất.
Lộp cộp!
Vô số đầu lâu bay lên bầu trời, tiếng niệm tụng trong miệng vẫn còn đang kéo dài.
Đầu La Thần càng đau, tim nhảy càng ngày càng kịch liệt, cả người như thể một cái khí cầu đang phình lên vậy, gặp nguy cơ không biết lúc nào cũng có thể nổ tung.
Lạch cạch! Lạch cạch!
Đầu lâu bay lên trời cuối cùng rớt từng cái từng cái xuống đất.
Những lời niệm tụng khiến đầu y đau như búa bổ cuối cùng cũng dứt.
Trên mảnh đất trống không lớn giữa rừng này, ngang dọc tứ tung đều là xác chết không đầu cùng đầu lâu không thân thể, đan xen lộn xộn.
Một mùi máu tanh nồng đậm trong chốc lát lan tỏa khắp bốn phía từ nơi đất trống nhỏ hẹp này và vào cấm chế đại trận hộ sơn trên núi Côn Ngô.
Chuông báo động trên núi Côn Ngô Sơn chốc lát ngân vang, một tiếng rồi lại một tiếng, vang vọng không ngớt khắp cả mạch núi Côn Ngô.
Mọi người ở tại những đỉnh núi khác bị tiếng chuông đánh thức, dồn dập chui ra khỏi lều mình hỏi: “Chuyện gì vậy?”
“Đại trận hộ sơn báo động trước, chẳng lẽ có ngoại địch đến tấn công? Không thể nào. Bây giờ tất cả ba đại phái tông môn cấp hai đều đang quy tụ về đây, đều có tu sĩ Nguyên Anh dẫn đội, có người còn nói đại nhân Tư An của tông môn đỉnh cấp đến đây tham gia, ông ta chính là tu sĩ Hoá Thần đấy! Hơn một vạn năm qua, Ngũ Châu Đại Lục của chúng ta mới có tu sĩ Hóa Thần đầu tiên. Kẻ nào lại không có mắt mà chọn ngay lúc này để tấn công núi Côn Ngô của Thanh Vân Tông chứ?!”
Mọi người nhốn nháo bàn tán, thế nhưng cũng đều tự mình tụ tập lại một chỗ với nhau. Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất thôi.
Khẳng Khẳng nằm giang bốn cẳng ra ngủ trên bụng Lang Thất.
Xích Báo thì dựa đầu bên cạnh căn lều mà ngủ gật.
Chuông báo động trên núi Côn Ngô reo vang, Xích Báo tỉnh lại đầu tiên rồi vội đến đạp Lang Thất một cú: “Tỉnh mau, hình như xảy ra chuyện gì rồi.”
Lang Thất há miệng sói của mình ra ngáp một cái, giương vuốt che đầu sói còn đang ngái ngủ của mình: “Trời có sập xuống thì cũng có người đỡ hộ thôi, ngươi vội gì chứ? Ngươi chẳng qua cũng chỉ là một con báo mà thôi, đừng có lấy lòng dạ thiện lương làm nhiệm vụ của mình...” Còn chớp cơ hội châm biếm Xích Báo nữa.
Xích Báo trừng nó một lát, bản thân thì hóa thành hình người đi ra ngoài lều.
Chẳng thấy bóng dáng La Thần cùng Vinh Tuệ Khanh đâu.
Trong lòng Xích Báo cảm thấy có chút không ổn.
Vinh Tuệ Khanh là chủ nhân lập khế ước sinh tử với nó, đáng ra trong phạm vi trăm dặm thì nó đều có thể tương thông tâm ý với Vinh Tuệ Khanh.
Nhưng bây giờ nó lại hoàn toàn không cảm giác được đối phương đang ở nơi nào.
Núi Côn Ngô mặc dù lớn, nhưng nơi để bọn họ đi kiểm tra cũng chỉ có ngần ấy thôi, cô còn có thể đi đâu chứ?
Xích Báo vội vã trở về căn lều, làm thuật Bố Vũ lên Lang Thất cùng Khẳng Khẳng đang ngáy ngủ kia, xối tụi nó ướt nhẹp mới bắt tụi nó tỉnh dậy được.
“Kẻ nào? Kẻ nào hả? Kẻ nào thất đức thế! Đều là cặn bã! Dám dội nước lên đầu ông Lang Thất này hả, không muốn sống nữa có phái không?!” Lang Thất quay người biến thành hình người, nhảy lên mắng to.
Khẳng Khẳng đứng trên bả vai của Lang Thất, cũng chống nạnh mắng xối xả. Cảm giác đang ngủ nửa giấc mà bị người khác đánh thức đúng là không dễ chịu mà!
Xích Báo có chút phiền muộn vô cùng đau đầu với hai đứa đồng bạn thường ngày này, lạnh lùng nói: “Câm miệng! Bên ngoài hình như xảy ra chuyện lớn rồi! Còn nữa, lão đại với chủ nhân không biết đã đi đâu rồi, ta không cảm ứng được vị trí của hai người bọn họ. Các ngươi thì sao?”
Khẳng Khẳng lập tức nhắm mắt lại, thả thần thức ra ngoài.
Tu vi của Lang Thất thấp nhất, tuy cũng đã Trúc Cơ rồi nhưng vì nó quá lười nên tu hành thường là ba ngày làm hai ngày ngủ, lúc này cũng không giúp được cái gì cả, vì thế lập tức lấy công chuộc tội nói: “Hai người các ngươi ở đây cảm ứng dần đi, ta ra ngoài xem thử với hỏi thăm một lúc xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.” Nói xong lại biến thành hình chó vui vẻ chạy ra ngoài.
Qua một lúc lâu sau Khẳng Khẳng mới mở mắt ra nói với Xích Báo: “Tuệ Khanh bị cản lại trong một trận pháp. Lão đại... Đại phát ma tính rồi...”
Xích Báo vô cùng kinh ngạc: “Sao ngươi biết được? Ta chẳng cảm nhận được gì cả.”
Nếu lúc trước Xích Báo mà nói như thế thì Khẳng Khẳng chắc chắn sẽ hả hê. Thế nhưng lúc này nó vốn chẳng nghĩ tới cái gì mà hả hê, hai cái móng vuốt nhỏ dùng sức lau lau mặt một cái, trên khuôn mặt nhỏ nhắn xù lông có nét nghiêm túc: “Hi vọng cấm chế đại trận hộ sơn núi Côn Ngô phát tác lần này không liên quan gì với bọn họ.”
Xích Báo không nói gì. Ngươi đã nói lão đại đại phát ma tính, sao có thể không liên quan gì với họ được chứ? Lão đại thì thôi đi, nhưng chủ nhân thì làm sao đây? Cô đúng là luôn nghĩ đến việc tới Thanh Vân Tông bái sư...
Lang Thất theo một đoàn người chen lên trên một đỉnh núi.
Dọc trên đường đi nó cũng nghe được những người kia thảo luận nhỏ với nhau, chỉ cảm thấy mồ hôi lạnh trên người ứa ra, không ngừng điên cuồng hét lên ở trong lòng: “Không được! Lão đại! Ngàn vạn lần cũng phải chịu đựng...”
Càng đi về phía trước thì mùi máu tanh lại càng nồng, nồng đến nỗi ngay cả Lang Thất cũng không chịu được nữa, có vài lần dừng lại ở ven đường mà nôn thốc.
Trong đám tu sĩ thì có nhiều người buồn nôn hơn nữa. Rất nhiều nữ tu đã dừng lại ở ven đường, không đi tiếp nữa.
Lang Thất cố nhịn buồn nôn, cuối cùng cũng đi theo đám người kia đến đỉnh núi xảy ra sự cố kia.
Nhìn thấy khắp nơi trên đỉnh núi toàn là xác chết cùng đầu lâu, còn có vết máu và não bay tứ tung, Lang Thất chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, lập tức ngã nhào xuống gốc cây ở bên cạnh.
...
Mão Tam Lang một buổi tối không ngủ, vẫn ngồi đờ ra ở trước cửa lều mình.
Hoàng Ly vẫn luôn ở bên cạnh Mão Tam Lang, cứ mãi ngồi bên cậu như thế.
Nghe thấy tiếng chuông của đại trận hộ sơn núi Côn Ngô thì sư thúc dẫn đội của đạo môn tông môn cấp hai Thái Hoa Sơn lần này lập tức phái đệ tử đến gọi Mão Tam Lang cùng Hoàng Ly đến lều của ông, tránh cho có việc gì xảy ra thì cũng khó xử với Chưởng môn.
Vạn Càn Quán là Đạo môn tông môn cấp ba, cũng ở chung một chỗ với Thái Hoa Sơn. Mọi người cũng bị tiếng chuông này đánh thức, dồn dập đi ra khỏi lều của mình rồi nghe ngóng lẫn nhau đã xảy ra chuyện gì.
“Nghe nói là đỉnh núi đông bắc bên kia xảy ra chuyện rồi. Chính là đỉnh núi mà đệ tử Phật tông ngủ lại ấy...” Có một vài nhân sĩ nhanh nhẹn tin tức đang trao đổi thì vừa vặn nghe được tin tức ngầm.
“Đi xem xem, rốt cuộc là chuyện gì chứ.” Thường sư thúc của Vạn Càn Quán lập tức phân phó nói với Đại Ngưu.
Đại Ngưu ngẩn ra, liếc nhanh qua Bách Hủy áo quần không ngay ngắn đang đứng bên người Thường sư thúc một chút rồi cúi đầu đáp lời, yên lặng đi về phía trước.
Thường sư thúc quay đầu lại nhìn thấy đệ tử Vạn Càn Quán đều đang lộ ra vẻ kỳ quái trên mặt, trong lòng đã rõ, đánh giá đám người kia một chút rồi gọi La Xảo Tư: “Ngươi cũng đi thăm dò tin tức cùng với Đại Ngưu đi.”
La Xảo Tư không dám trái lời, vội vàng đi theo sau Đại Ngưu đến đỉnh núi phía đông bắc kia.
Dưới chân núi Côn Ngô có một nữ tu mặc đạo bào màu xanh lục, dẫn theo một thiếu nữ vô cùng xinh đẹp mà vội vội vàng vàng chạy về đằng này, vừa đi vừa nói: “Sở Sở, muội nhanh lên một chút đi. Lần này phải chớp lấy cơ hội mà mau chóng nhận, để ông ta cho muội vào tông môn đỉnh cấp. Muội là con gái của đại nhân Tư An, không thể cứ giậm chân ở tông môn cấp hai cả đời được.”