*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. La Thần ngồi dưới đáy suối linh mạch, dựa vào vách hồ nóng bỏng, cẩn thận đặt Vinh Tuệ Khanh ở trên đùi mình, để cô ngồi đưa lưng về phía y.
Vinh Tuệ Khanh cố gắng đẩy cái tay đang ôm lấy ngực cô ra, lên tiếng quở mắng: “Ngồi yên mà tu luyện, người cứ nắn bóp như vậy làm sao ta có thể tập trung tinh thần? Đây là hộ pháp cho ta đấy hả? Hay là làm loạn?” Thần thúc trước kia cẩn trọng chu đáo là thế, sao bây giờ lại giống như một kẻ vô lại. Vinh Tuệ Khanh bên ngoài thì có vẻ tức giận, trong lòng lại thấy cảm giác ấy thật là kì diệu.
Cô không biết được, đàn ông khi rơi vào bể tình thì không phân biệt tuổi tác lớn hay nhỏ, ở trước mặt3người mà mình yêu thương vẫn chẳng khác gì một đứa trẻ, không kiềm chế được mà đùa giỡn quá trớn.
La Thần ừ à vài tiếng, đôi môi nóng ấm không ngừng lướt qua cổ cô. Hơi thở nặng nề rơi vào tai Vinh Tuệ Khanh. Toàn thân cô mềm nhũn, thiếu điều hóa thành dòng nước hòa vào suối nóng linh mạch này.
“Song tu cũng là tu luyện. Chi bằng chúng ta thử song tu xem sao.” Một bàn tay to lớn muốn gom cả hai đầu nhũ trắng nõn vào cùng xoa nắn, ấy mà lại phát hiện ngay cả một bên cũng đã không chăm được hết, huống là cả hai bên?
“... Hơi lớn rồi nhỉ. Ở nơi này đừng có phát triển thêm nữa. Nếu mà còn phát triển thêm nữa, ta chỉ đành nhốt nàng lại, nhốt nàng cả0đời, không để cho bất cứ gã đàn ông nào nhìn thấy được nàng. Nhìn bộ dạng bọn họ thèm muốn nàng, ta sẽ phát điên lên mất.” La Thần nỉ non, nói ra những lời trước đây y vẫn cho rằng sẽ không bao giờ có cơ hội thổ lộ.
Y sẽ không quên khi mình biết được Mạnh Lâm Chân có ý đồ với Vinh Tuệ Khanh, còn tạo ra huyễn cảnh muốn phá trinh cô, trong thoáng chốc y phẫn nộ đến mức muốn hủy thiên diệt địa. Nhưng vào lúc đó, y lại không dám làm gì. Ngoài cách quan tâm bảo vệ cô như một người trưởng bối, y không dám làm điều gì khác. Y sợ cô sẽ biết được rằng mình có ý nghĩ không an phận đối với cô, cũng lo lắng giữa mình và cô thật5sự có cùng gốc rễ, nếu ở chung thì sẽ không hợp luân thường đạo lý...
Y không thiện, y chỉ ác, nhưng đối với cô thì bản thân y lại không quan trọng thiện ác nữa. Y chỉ muốn cô đạt được những điều tốt nhất, có được những thứ mà cô muốn.
Áp chế đến cùng cực, y đã từng không tự chủ mà dịu dàng thân cận với những cô gái có mùi hương giống cô.
Y nhắm mắt lại, cảm nhận mùi hương của cô. Dù cho trước mắt là rượu độc, y cũng mỉm cười mà uống cạn.
Từ trước đến nay, y đều không ngờ hóa ra cô lại có cùng ý nghĩ với mình. Cô cũng yêu mình!
Từ tận đáy lòng, La Thần luôn cảm thấy tình yêu của cô thật không thể tưởng tượng nổi. Y luôn cảm thấy sẽ4có một ngày, giống như tỉnh lại từ trong giấc mộng, cô sẽ nhún vai, thờ ơ mà nói rằng: “Đúng là một cơn ác mộng, sao mình lại ở cùng một người như y chứ?”
La Thần không biết tại sao mình lại có cảm giác ấy, có lẽ có liên quan đến kí ức đã mất của y, có lẽ có liên quan đến khả năng nhận biết tương lai của mình.
Nhưng bây giờ nghĩ đến, tất cả đều hỗn loạn cả rồi.
Ranh giới giữa quá khứ và tương lai tựa hồ bị con người phân tách rạch ròi, không nhìn thấy điểm xuất phát cũng chẳng nhìn thấy con đường phía trước.
Quên đi, sáng nay có rượu sáng nay say, quản gì mai này là đúng hay sai?
Trinh nữ mới khai mở lần đầu sẽ khó khăn một chút, cần được đàn9ông chở che săn sóc thật nhiều.
La Thần biết mình chưa từng trải qua chuyện này, nhưng đối với chuyện phải làm thế nào cũng không xa lạ gì. Bởi vì, y nhớ có một môn công pháp gọi là song tu.
Không phải chỉ có tu sĩ tu luyện mị thuật mới cần đến song tu.
Âm dương điều hòa vốn là con đường tự nhiên.
Đạo môn có “thuật phòng the”. Phật tông cũng có “Thiền hoan hỉ”. Pháp gia lại không cấm cưới gả.
Nói cho cùng, tu luyện vốn là thuận theo thiên đạo. Mà thiên đạo vô vàn, có trắng có đen, có âm có dương, có thuận có nghịch, cũng giống như cá Âm Dương, truy đuổi lẫn nhau, chính phản nối tiếp.
Ngươi cho rằng mình nghịch thiên xông pha, anh hùng giỏi giang, thật ra đó là do thiên đạo cho phép ngươi thì ngươi mới có thể nghịch thiên. Giống như ngồi xe đi đường, khi xe hướng Nam bánh xe lại hướng Bắc, nếu con đường đó chỉ là đường thẳng, ắt hẳn sẽ cách mục tiêu định trước của ngươi càng lúc càng xa. Nhưng nếu thiên đạo là một hình cầu, nếu cứ tiếp tục như vậy, ắt hẳn cũng có thể đến được đích đến cuối cùng đã định trước. Chỉ là sẽ tốn thời gian hơn rất nhiều so với những người đi theo phương hướng chính xác.
Bởi tuổi thọ là con số đã định, không đạt được tu vi nhất định thì đến khi tuổi thọ hết, người đó sẽ chết. Cho nên, tu luyện phải tranh thủ từng phút từng giây, không có tu sĩ Nhân giới nào có thể dùng phương pháp nghịch thiên mà đạt thành đại đạo. Phương pháp nghịch thiên chỉ chuẩn bị cho người trong Ma giới. Vì đó là sự trừng phạt mà thiên đạo dành cho họ. Nhưng sự trừng phạt này không phải tuyệt vọng, không khiến bọn họ vĩnh viễn không thể bước vào cánh cửa của thiên đạo. Mà là cho bọn họ một hi vọng, đồng thời cũng khiến cho hi vọng đó vĩnh viễn cũng không thể đạt được. Đó mới chính là sự trừng phạt cao nhất.
La Thần không biết vì sao mình lại nghĩ đến chuyện này, chợt mỉm cười, khẽ giọng dặn: “Đợi ta tiến vào, nàng phải vận chuyển Chu Thiên, hấp thụ linh khí của ta có thể giúp nàng Trúc Cơ.”
Vinh Tuệ Khanh vốn đã nhũn ra trong lòng La Thần, nghe thấy lời nói ấy chợt giật mình. Phải rồi, bây giờ không phải lúc hưởng thụ cảnh cá nước vui vầy.
“Ha...” Một tiếng rên trầm thấp phát ra.
La Thần sảng khoái không nói nên lời, chỉ ôm thật chặt lấy người ngồi trong lòng. Y dùng tất cả ý chí đè nén du͙© vọиɠ của mình, ở bên tai Vinh Tuệ Khanh nhẩm vài câu khẩu quyết:
“Trong nhìn đan điền mắt nhìn đỉnh, mũi dẫn thanh phong nhấc giếng vàng;
Trong đỉnh hơi bốc nắm ngọc trụ, huyền châu tự thượng đỉnh Côn Lôn.”
“Hấp thu linh khí của ta vào đan điền, sau đó vận chuyển Đại Chu Thiên, hẳn có thể Trúc Cơ một lần là thành công.”
Vinh Tuệ Khanh có chút mờ mịt, vô thức vận công theo khẩu quyết của La Thần, dần tiến nhập cảnh giới quên vật quên ta.
La Thần vốn là Kim Đan trung kỳ, sau khi cùng Vinh Tuệ Khanh giao hoan lần trước, linh khí tích trữ sục sôi, thậm chí có dấu hiệu đột phá Kết Anh ngay được.
Y không hiểu vì sao lại thế, nhưng trực giác cho rằng điều đó không ổn. Nếu cứ Kết Anh như vậy thì sau này khẳng định hậu họa không gánh hết.
Trên con đường tu luyện, không có con đường tắt nào để đi.
Thế nên, y vẫn là đưa linh khí trở ngược về giúp Vinh Tuệ Khanh Trúc Cơ.
Y có thể cảm giác được thần thức và linh lực của Vinh Tuệ Khanh sớm đã vượt qua cấp độ Trúc Cơ, vậy mà tu vi của cô không biết bị điều gì áp chế, mãi vẫn không thể Trúc Cơ.
Không thể Trúc Cơ, con đường tu hành của cô sẽ khó khăn hơn vạn phần, thậm chí nguy cơ bỏ mạng cũng cao hơn rất nhiều.
Vinh Tuệ Khanh hấp thu linh khí của La Thần đến đan điền, sau đó dùng toàn lực vận chuyển đi khắp thân thể.
Một Đại Chu Thiên, hai Đại Chu Thiên... bảy Đại Chu Thiên... chín Đại Chu Thiên...
Dù ngồi trong suối nóng phỏng người, nhiệt độ trên người Vinh Tuệ Khanh lại càng lúc càng hạ thấp. Trên đầu không còn khí nóng bốc lên mà lại ngưng kết thành sương, kết hợp với suối linh mạch khí nóng hừng hực bên dưới cùng tôn nhau lên một cách thú vị, tạo thành hai tầng băng hỏa.
Sắc mặt La Thần từ màu đỏ hồng chuyển thành trắng xanh, không ngừng mất đi lượng lớn linh lực, toàn thân y đang dần khô cạn. Ngoại trừ Kim Đan trong đan điền được linh khí mà Vinh Tuệ Khanh rót trở vào bảo vệ, lúc này La Thần đã như bộ xương khô, chỉ còn bọc một lớp da bên ngoài mà thôi.
La Thần cười khổ ngẩng đầu, nhìn lên trần mật thất giống như chiếc gương kia, trong lòng chợt rúng động.
Trên trần nhà phản chiếu rõ ràng tình hình trong suối linh mạch.
Một nữ tử tuyệt sắc trắng như tuyết, quyến rũ vô cùng ngồi trong lòng một nam tử sắp bị hút cạn kiệt.
Vinh Tuệ Khanh không biết vẻ bề ngoài của mình sinh ra thay đổi thế nào, chỉ tập trung tinh thần nhìn vào đan điền và tâm thức của mình.
Trong đan điền trước kia vẫn trống rỗng, giờ đây linh khí tràn đầy đến mức dường như đưa tay là có thể chạm vào. Tuy linh khí không ngừng chuyển động xoay tròn nhưng mãi chưa thể kết thành khối.
Bên trong thức hải xanh thẳm, hạt năng lượng của dàn ý đại cương rơi vãi khắp nơi nổi lên xoáy vần, mãnh liệt tách ra khỏi người Vinh Tuệ Khanh, sau đó lao về phía bản dàn ý nguyên gốc với ý định hòa làm một với bản dàn ý đó.
Vì ảnh hưởng của những hạt tinh thể dàn ý phát tán trong thức hải, linh khí sung mãn trong đan điền cô mới không thể Trúc Cơ. Hơn nữa, hồn phách của cô cũng bị sự vật lộn giằng xé đó giày vò sắp tách rời khỏi thân thể.
Đây hẳn là ý đồ của bản dàn ý đó, không bỏ qua bất cứ cơ hội nào gϊếŧ chết linh hồn ngoại lai của mình.
Nghĩ đến đấy, Vinh Tuệ Khanh chợt nảy ra một ý. Nếu gϊếŧ linh hồn ngoại lai này của cô, thân thể của Vinh Tuệ Khanh sẽ thế nào? Theo sự phát triển của cốt truyện, Vinh Tuệ Khanh vẫn còn tồn tại, hơn nữa còn là nữ chính. Nhưng vì tính cách của mình không giống với tính cách của nữ chính được miêu tả trong truyện mới khiến cho tình tiết phát triển không giống kịch bản nữa.
Cái gọi là tính cách quyết định vận mệnh, hẳn đây cũng là một cách giải thích.
“Thần thúc, dù người có cảm nhận được bất cứ biến hóa nào cũng đừng tin. Ta muốn xem xem rốt cuộc xảy ra chuyện gì.” Vinh Tuệ Khanh lập tức dùng thần thức dặn dò La Thần. Trạng thái hiện tại của hai người họ là trong ta có ngươi, trong ngươi có ta, hai người như một, giao lưu càng thêm dễ dàng.
La Thần giật mình, thấp giọng nói: “Đừng tùy tiện! Trúc Cơ xong hẵng nói!” Y cắn răng, truyền tia linh lực cuối cùng trong cơ thể sang.
Vinh Tuệ Khanh thở dài, vận chuyển Húc Nhật Quyết, truyền tất cả khí tức của Húc Nhật Quyết sang lại cơ thể La Thần thông qua nơi hai người xếp chồng lên nhau.
Nhờ vào linh khí Vinh Tuệ Khanh truyền trở lại, thân thể La Thần hồi phục nguyên trạng một cách nhanh chóng, không còn dáng vẻ bộ xương bọc da đáng sợ nữa.
“Thần thúc, ta đi trước đây...” Một giọng nói nhẹ nhàng nỉ non bên tai La Thần, khẽ xoáy nhẹ, giống như chiếc lá vàng rơi trong ngày thu, rồi biến mất ngay bên tai La Thần.
“Vinh nhi!” La Thần kinh hoảng thốt lên, dáo dác nhìn xung quanh.
Thân thể Vinh Tuệ Khanh vẫn ngồi trên người y. Dung nhan cô đã phục hồi, quốc sắc khuynh thành, thân thể mềm mại, thậm chí còn khiến người khác vui thích hơn cả trước kia. Nhưng hơi thở của cô đã mất tung mất tích.
Người vẫn là người đó, nhưng linh hồn tựa hồ không giống như trước nữa.
“Ngươi là ai?!” La Thần đứng dậy từ trong suối linh mạch, một tay nâng người kia lên xoay lại.
Người nọ kinh hoảng: “Sao ta lại ở đây? Ta muốn về nhà! Đây không phải nhà ta!”
La Thần cẩn thận quan sát. Người nọ quả thật giống hệt Vinh Tuệ Khanh, nhưng vị trí mắt mũi trên khuôn mặt lại không giống.
Vị trí như lúc trước chỉ cho cảm giác ngũ quan bình thường, tư sắc chỉ có thể khen một tiếng thanh tú.
Nhưng hiện tại, ngũ quan thay đổi vị trí một chút đã như biến thành một người khác. Mái tóc đen dài ướt sũng buông rũ một bên vai, mày phượng hơi nhướng lên không vẽ mà biếc xanh. Đôi mắt sâu sắc câu hồn đoạt phách, không chỉ thuần một màu đen mà còn ánh lên màu xanh nhàn nhạt. Mũi ngọc đẹp xuất sắc, má hồng đánh mờ. Bờ môi như cánh hoa trông hơi trắng bệch, dường như là bị đông lại. Da thịt óng ánh sáng ngời, thắng cả sương tuyết. Thân hình một đường cong quyến rũ, rung động lòng người.
Dù nhìn ở góc độ nào cũng không có một chút tì vết.
Chỉ không biết vì sao tính tình ương ngạnh cố chấp, khí phách tuyệt đối không chịu thỏa hiệp của Vinh Tuệ Khanh trước kia đều biến đi mất. Trong đôi mắt xanh biếc chỉ hàm chứa vẻ nhu nhược yếu đuối hết mực.
Đây là cô, nhưng cũng không phải là cô.
Ánh mắt La Thần tối lại, y vươn tay bóp cổ cô, lại lần nữa nhấc cô lên giữa không trung: “Ngươi rốt cuộc là ai? Không nói ta sẽ gϊếŧ ngươi!”
Cô gái kia la lên một tiếng sợ hãi, hai tay đưa lên che mặt: “Đừng gϊếŧ ta! Thần thúc, đừng gϊếŧ ta!” Tiếng gọi mềm yếu, từng tiếng thấu xương.
La Thần lại không có cảm giác gì. Đây không phải là Vinh nhi của y, dù có khoác lên lớp da của cô thì cũng không phải.
Tay phải của y lại siết chặt một chút.
Cô gái kia thở không thông, dần dần biến đổi nét mặt, buông đôi tay đang che mặt xuống, vẻ đáng thương nhìn La Thần: “Thần thúc, người quả thật tàn nhẫn như vậy? Ta mới là Vinh nhi thật sự của người. Cô gái đó chẳng qua là tu hú chiếm tổ mà thôi. Người quên rồi sao? Chúng ta vừa rồi còn vui vẻ với nhau đó, người còn yêu thương ta như vậy...”
“Câm miệng! Ngươi mới là kẻ chiếm thân thể này! Ngọn nguồn chuyện giữa ta và nàng ấy sâu hơn những gì ngươi biết rất nhiều. Cho nên, không cần phải học đòi theo, miễn cho người ta cười rụng hết cả răng. Ngươi cho rằng mình chiếm thân thể của nàng ấy thì ta không phân biệt được ngươi sao?” Trong lòng La Thần không hề có thiện ý, tập trung linh lực vào lòng bàn tay định hạ sát thủ.
Hồn phách Vinh Tuệ Khanh bay giữa không trung, nín thở yên lặng xem cảnh trước mắt, trong lòng vừa kinh ngạc, vừa cảm động lại có một chút mê muội.
Chỉ là, cô vẫn chưa quyết định xong thì đã cảm giác nơi cổ họng bị bóp chặt nghẹn tức, thân thể đang bị La Thần nhấc lên truyền đến một lực hút cực lớn.
Hồn phách Vinh Tuệ Khanh nhanh như chớp chui trở vào cơ thể. Đồng thời, lợi dụng khe hở tạo bởi những hạt dàn ý trong tâm thức đang tạm thời rời khỏi thức hải, huyễn hóa thành linh hồn Vinh Tuệ Khanh trong truyện, Vinh Tuệ Khanh dùng Húc Nhật Quyết phong ấn tâm thức, không cho những hạt bên ngoài trở về nữa. Nhờ đó, cô chiếm được quyền khống chế thân thể mình, cấp tốc vận chuyển Húc Nhật Quyết bóp chết từng linh hồn dị vật xâm nhập trong thân thể.
La Thần lập tức cảm nhận được chuyển biến của Vinh Tuệ Khanh, vội vàng thả lỏng cổ cô ra, ôm lấy cô ngồi lại xuống đáy suối linh mạch.
Lần này hai người ngồi đối diện nhau.
Một tiếng gầm nhẹ dồn dập bộc phát từ La Thần, toàn bộ tinh nguyên của y đều đưa vào cơ thể Vinh Tuệ Khanh. Nhưng dường như nơi đó vừa đúng vào thời khắc quan trọng, tự động hấp thu càng lúc càng nhiều tinh nguyên của La Thần.
La Thần cắn răng, thả lỏng bản thân, hoàn toàn không thiết phòng bị; cho đến khi bị đối phương hấp thụ toàn bộ khiến y ngất đi, ngã xuống một bên suối linh mạch.
...
Từng luồng linh lực thuận theo nơi hai người giao hợp rót vào trong cơ thể Vinh Tuệ Khanh, cung cấp động lực cuồn cuộn không dứt giúp cô trảm sát những hạt dàn ý đại cương đang chạy loạn tứ phía.
Trước kia, cô đã phong ấn đại đa số những hạt dàn ý đại cương, chỉ có số ít chìm vào thức hải của cô hòng khống chế ý thức và hồn phách cô, điều khiển hướng đi của truyện.
Bây giờ, những hạt bị cô truy sát là số ít hạt chưa bị phong ấn, đã chìm vào thức hải.
Vừa rồi, cô nhiều lần trùng kích Trúc Cơ mà vẫn không thành công. Cuối cùng cũng nhận ra chính những hạt dàn ý đại cương chìm vào trong thức hải kia tác quái.
Chúng không muốn cô Trúc Cơ ngay bây giờ. Bởi vì một khi cô Trúc Cơ, cả bộ truyện này sẽ thật sự mất khống chế.
Tất cả chân tướng nên được phá giải ở cuối truyện, mà nữ chính như cô vốn phải chấp nhận vận mệnh bị ngược từ đầu đến cuối. Nào ngờ nữ chính lại không nghe theo sai sử, không chịu bị ngược nữa!
Quả là kẻ sĩ thà chết vinh chứ không chịu sống nhục!
Dàn ý đại cương cảm thấy bị sỉ nhục ghê gớm, nhưng hồn phách của cô gái kia có tính tình quá mạnh bạo, nếu không gϊếŧ chết được thì chỉ đành trục xuất cô khỏi đây thôi.
Lúc Vinh Tuệ Khanh Trúc Cơ, cô cảm nhận được hồn phách và thân thể tách rời liền nhạy bén nghĩ ra cách “dẫn rắn rời ổ”, tự mình rời khỏi cơ thể.
Quả nhiên, cô vừa đi thì những hạt đề cương kia liền nhảy ra khỏi thức hải, biến thành ý thức hồn phách của Vinh Tuệ Khanh trong truyện định mê hoặc La Thần.
Vậy mà không ngờ ngay cả La Thần cũng bị cô ảnh hưởng, căn bản không có cảm giác gì đối với Vinh Tuệ Khanh trong nguyên tác!
Tâm tình Vinh Tuệ Khanh kích động, linh khí trong đan điền rốt cuộc ngưng kết lại một lần nữa, hạt dàn ý bị Vinh Tuệ Khanh diệt hết toàn bộ, không còn dị vật nào có thể ngăn cản cô trèo lêи đỉиɦ Trúc Cơ!
Đoàng!
Linh khí vô vàn như những đám mây hình nấm bùng lên từ trong đan điền của Vinh Tuệ Khanh, sau đó thuận theo gân mạch nhanh chóng tiến ngược lên thức hải Nê Hoàn Cung giữa chân mày.
Trong thức hải sóng cả dâng trào, diện tích mở rộng hơn gấp mười.
Thái dương vàng rực bên trên thức hải xua tan sương mù, chiếu sáng cả một vùng trời.
Húc Nhật Quyết của Vinh Tuệ Khanh đột phá tầng thứ hai, tiến lên tầng thứ ba!
Tiên cơ trong đan điền đã định, cô, cuối cùng cũng Trúc Cơ rồi!