*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Một nắm tròn vo nhào về phía Vinh Tuệ Khanh giống như quả cầu, tức giận đến nỗi quên thi triển uy áp tu sĩ Trúc Cơ, liền lấy cả người làm vũ khí, trực tiếp đâm vào Vinh Tuệ Khanh.
Vinh Tuệ Khanh nhẹ nhàng uyển chuyển lách sang bên cạnh, tránh né mũi nhọn của Chu Hào Thiện. Cô đứng ở một bên, bàn tay trắng nõn mở ra, cười khanh khách nói với Chu Hào Thiện: “Đây là Tuần Thảo trăm năm tuổi.” Bề ngoài của Tuần Thảo giống như phong lan, đóa hoa cũng là bốn cánh, thân khô màu vàng, phía trên kết mấy quả màu đỏ, rễ giống như rễ cây cảo.
“Chu đại đan sư không xa lạ gì với Tuần Thảo đúng không? Dùng nó luyện chế đan dược, ăn vào có thể mỹ dung dưỡng nhan, xóa3đi vết sẹo, khiến cho da dẻ ngài giống như mới sinh.”
Vinh Tuệ Khanh nhớ đến một quảng cáo mỹ phẩm dưỡng da cô thấy kiếp trước, bỗng khóe miệng nhếch cao, cong lên một vòng cung vui vẻ.
Chu Hào Thiện nghe đến tên Tuần Thảo trăm năm tuổi, gắng gượng ghìm lại thân hình đang lao lên phía trước. Ông lập tức đứng không vững, ngã lăn quay xuống đất, cũng không quan tâm dáng vẻ, lập tức bò dậy từ dưới đất, nhìn chằm chằm Tuần Thảo trong tay Vinh Tuệ Khanh: “Thật sự là trăm năm tuổi? Theo ta biết, trên chợ đến Tuần Thảo mười năm tuổi đều có giá trên trời.”
Trong lòng Vinh Tuệ Khanh lén lút làm cái mặt quỷ. Tuần Thảo trăm năm tuổi tính là gì? Trong túi càn khôn của cô, còn có Tuần Thảo0năm trăm năm tuổi kìa...
“Hàng thật giá thật. Chu đan sư nếu không tin, có thể tự mình kiểm tra.” Vinh Tuệ Khanh phóng khoáng đưa Tuần Thảo đến trong tay Chu Hào Thiện. Chu Hào Thiện nâng như cầm được bảo vật, vui mừng hớn hở cầm lên xem xét.
“Thật sự là Tuần Thảo trăm năm tuổi!” Âm thanh thích thú từ đan phòng Chu Hào Thiện truyền ra. Vinh Tuệ Khanh nhàn nhã khoanh tay đứng giữa đan phòng, hai mắt chăm chú nhìn lò luyện đan đồng xanh và ngọn lửa màu xanh tím lộ ra phía dưới lò luyện đan, đã bắt đầu tính phương pháp bào chế lô đan dược đầu tiên của cô.
Ông nội Vinh từng nói với Vinh Tuệ Khanh, luyện đan giống như trận pháp vậy, số học là cơ sở nền tảng quan trọng nhất.5Luyện Đan Sư giỏi nhất, không phải là người chỉ có thể dựa theo giống y như phương thuốc lưu truyền của tiền nhân, mà là người có thể sửa cũ thành mới, bản thân căn cứ vào dược lý và thực tiễn, tự mình thiết kế phương thuốc mới.
Mà một phương thuốc mới từ khái niệm đến thành hình cần có nhiều lần tính toán và suy nghĩ còn có thực tiễn. Người tính toán không giỏi, sẽ không làm được một Luyện Đan Sư giỏi nhất. Có lúc, cách biệt giữa phương thuốc với phương thuốc chỉ có chút xíu, nhưng sai một ly đi một ngàn dặm. Cũng có nghĩa là tỉ mỉ quyết định thành bại.
Giữa tài trí bình thường và thiên tài chỉ cách nhau một sợi chỉ. Nhưng khoảng cách sợi chỉ đó chính là khoảng cách khó4mà vượt qua.
Còn có, người có kiến thức quá ít, cũng không làm được luyện đan sư giỏi nhất.
Mặc dù Vinh Tuệ Khanh trước giờ chưa từng tự mình mở lò luyện đan, nhưng cô từ nhỏ đã được ông nội Vinh đích thân truyền thụ, bắt học thuộc lòng “Bách thảo tập” - quyển kỳ thư ghi lại dược thảo trong thiện hạ, nắm đến tám chín phần các loại kỳ trân dị thảo. Lại bởi vì luyện tập trận pháp, hơn nữa cô có thiên phú về số học, đây là điều kiện tiên quyết để cô chuẩn bị trở thành một luyện đan sư giỏi cao cấp.
Có điều thầy thuốc đọc sách hay không nhất định là thầy thuốc giỏi nhất.
Vinh Tuệ Khanh cũng biết, nhược điểm của mình chính là kinh nghiệm thực tế quá ít. Đặc biệt là lúc9luyện đan, đối với việc khống chế độ lửa, không có thử nghiệm lặp đi lặp lại trăm nghìn lần, thì không thể khống chế nhuần nhuyễn được.
Nhìn lò luyện đan đồng xanh có vẻ giống đồ cổ, ngọn lửa phía dưới nhìn qua cũng không tầm thường. Lò luyện đan và mồi lửa đều có tiêu chuẩn nhất định, nếu có thể nói Chu Hào Thiện cho mình thử một chút, chắc chắn có thể luyện ra đan dược không tệ.
Vinh Tuệ Khanh vừa suy nghĩ, vừa khởi động linh lực, tạo ra một tia thần thức, thổi đến bên trong lò luyện đan đồng xanh.
Trong lò luyện đan đồng xanh chỉ có một lô Bồi Nguyên Đan cơ bản nhất là cho tu sĩ cấp Luyện Khí dùng củng cố căn bản và bồi dưỡng nguyên khí. Đệ tử mới thu nhận của Long Hổ Môn không ít, cần phải có lượng lớn Bồi Nguyên Đan để giúp củng cố tu vi cấp Luyện Khí của bọn họ và còn vì chuẩn bị Trúc Cơ. Trên lò luyện đan đồng xanh có một tầng ngăn cản mờ mờ, phải mở Thiên Nhãn mới có thể nhìn thấy, ngăn cản sự thăm dò của thần thức Vinh Tuệ Khanh.
Vinh Tuệ Khanh không cam lòng, khởi động Húc Nhật Quyết, đồng thời gia tăng thêm linh lực vào lò luyện đan bên kia, rất nhanh đã phá được tầng ngăn cản, tiến vào bên trong lò luyện đan.
Lúc này đan dược bên trong đúng lúc đang đến thời khắc quan trọng.
Một luồng khí nóng ùn ùn kéo đến, cuốn theo thần thức Vinh Tuệ Khanh vừa mới tiến vào, nóng hầm hập, lấp lánh sáng rực.
Không có tu sĩ nào có thể chống đỡ nhiệt độ cực cao bên trong lò luyện đan.
Thời gian Vinh Tuệ Khanh chịu đựng dài hơi một chút so với tu sĩ khác, chỉ kịp nhìn thấy đan dược đã từng viên từng viên chắc nịch mượt mà bên trong, màu xanh thẳm, bao phủ đan dược là một tầng sương mù xanh biếc. Thần thức Vinh Tuệ Khanh thậm chí còn ngửi được tầng mùi thơm ngát nhàn nhạt, đó là mùi thơm của Mi Vu Thảo, hình như còn có mùi thơm của Tham Thảo, Linh Chi, Tuyết Liên và Phục Linh.
Tham Thảo và Linh Chi có thể củng cố căn cơ, Tuyết Liên và Phục Linh có thể dưỡng thần.
Lò dược lần này chắc là dùng để củng cố nền tảng bồi dưỡng nguyên thần. Không có tác dụng đối với tu sĩ Trúc Cơ trở lên, nhưng lại là thứ tốt đối với đệ tử cấp Luyện Khí.
Những ý niệm chỉ vừa lóe lên trong đầu Vinh Tuệ Khanh thì cô liền hiểu rõ: Chu Hào Thiện đang luyện đan cho đệ tử mới nhập môn của Long Hổ Môn.
“Độ lửa đạt rồi. Luyện nữa cháy khét hết.” Vinh Tuệ Khanh liền vội vàng gọi Chu Hào Thiện trong phòng một tiếng: “Đan dược phải ra lò rồi.” Vừa nói vừa rút ra Nhật Câu, móc về phía lò luyện đan đồng xanh, cánh tay dùng sức, xách cái nắp lò luyện đan nặng cả năm chục cân lên.
Bồi Nguyên Đan ra lò, một luồng khí xanh xông thẳng lên, bay vòng vòng trên khoảng không của lò luyện đan, màu sắc biến thành đen thui, giống như tầng mây sấm chớp, che phía trên lò luyện đan, xả ra mấy tia chớp, sấm rền vang dội mấy tiếng mới từ từ tản đi.
Chu Hào Thiện sợ chết khϊếp từ trong phòng lao tới, hét với Vinh Tuệ Khanh: “Ai kêu ngươi động vào lò luyện đan của ta! Ngươi biết lò đan dược lần này ta tốn biết bao nhiêu tâm huyết không! Thời gian còn thiếu thập tức (30 giây) mới có thể thành đan ngươi có biết không...” Nói được một nửa tiếng nói của Chu Hào Thiện hơi ngừng lại, khịt khịt mũi: “Mùi gì vậy? Đây là mùi gì vậy?”
Nhắm mắt lại, gật gù đắc ý thưởng thức: “Ít nhất là ngũ phẩm, không, cũng có thể là lục phẩm. Hoặc thật sự có thể đến thất phẩm?!”
Chu Hào Thiện không để ý đến việc trách mắng Vinh Tuệ Khanh tiếp, tung mình nhảy lên, nhảy thật cao nhìn vào bên trong lò luyện đan.
Một lò đan dược xanh thẳm, còn tản ra mùi thơm của thảo dược ban đầu, lẳng lặng nằm trong lò luyện đan, dùng nhiệt độ còn sót lại cuối cùng trong lò bồi dưỡng, hết thảy thời gian mở lò không nhiều không ít, coi như là vừa vặn.
Chu Hào Thiện luyện đan dược hơn trăm năm rồi, trước giờ chưa từng nắm chặt thời cơ mở lò tinh chuẩn như vậy. Luôn là sớm một chút hoặc trễ một chút.
Một chút này lại là yếu tố quyết định khiến ông chỉ có thể làm luyện đan sư tứ phẩm, không cách nào đột phá cao hơn.
Cả người Chu Hào Thiện đu bên mép lò luyện đan, ngơ ngác nhìn Bồi Nguyên Đan trong lò đến ngây người.
Bồi Nguyên Đan là đan dược đơn giản nhất, cũng chính là đan dược khó luyện ra chất lượng thượng phẩm nhất. Cũng là hạng mục phải kiểm tra khi tham gia thi đấu Luyện Đan Sư Ngũ Châu Đại Lục.
Nếu lần trước, ông có thể luyện ra lò đan dược như vậy, đừng nói là Luyện Đan Sư ngũ phẩm, cho dù thất phẩm cũng đủ tư cách. Thật là kết quả khiến người lệ rơi đầy mặt.
“Ngươi làm thế nào để canh thời cơ mở lò chuẩn xác như vậy? Đừng nói với ta, ngươi mèo mù vớ được chuột chết!” Chu Hào Thiện từ trên lò luyện đan nhảy xuống, hổn hển hỏi Vinh Tuệ Khanh.
Ánh mắt Vinh Tuệ Khanh nhìn lướt qua lò luyện đan bên kia, có chút không tự tin, vừa có chút hưng phấn: “Chu đan sư, độ lửa này chắc chắn là đúng lúc đúng không?”
“Đúng, đúng, đúng! Đúng đến không thể nào chuẩn hơn! Sớm hơn đan dược vẫn chưa thành hình, trễ hơn chút thì quá lửa rồi, dược tính sẽ giảm bớt rất nhiều.”
Chu Hào Thiện nói đến thời gian mở lò là nói đến thao thao bất tuyệt, nói cả buổi mới tỉnh ngộ lại, giận dữ với Vinh Tuệ Khanh: “Đây không phải là trọng điểm! Trọng điểm là ngươi làm thế nào canh chuẩn thời gian mở lò xuất đan!”
Vinh Tuệ Khanh cười cười: “Chu đan sư là tu sĩ Trúc Cơ, tại sao biết rõ còn hỏi? Ngài dùng thần thức đi vào nhìn, chẳng phải sẽ biết lúc nào nên mở lò sao?”
Nói như vậy còn khiến Chu Hào Thiện tức giận hơn cả mèo mù vớ được chuột chết.
“Thần thức! Thần thức! Ngươi thật sự nói cũng như không! Ngươi cũng biết, nhiệt độ trong lò luyện đan cao đến cỡ nào! Đừng nói ta mới là tu sĩ Trúc Cơ, cho dù là tu sĩ Hóa Thần cũng không dám dùng thần thức tiến vào lò luyện đan! Đó là lão thọ tinh ăn thạch tín, không muốn sống nữa rồi!” Chu Hào Thiện tức giận nói, tức đến râu vểnh lên, bụng càng phồng lên đến nỗi bung đai lưng ra.
Ơ...
Vinh Tuệ Khanh nhất thời cứng họng. Rõ ràng cô vừa mới dùng thần thức đi vào trong lò luyện đơn, mới có thể nhìn thấy tình trạng của đan dược. Đương nhiên, thời gian thần thức của cô ở bên trong lò vô cùng ngắn, lâu hơn một chút cô cũng không chịu nổi. Đến bây giờ cô còn nhớ trận đau đớn vừa rồi dường như muốn thiêu đốt cả người cô.
Được rồi, cô là đứa ngốc lớn mật, vừa mới làm chuyện mà rất nhiều người nghe qua đã sợ, vì vậy mới gặp được vận may. Chắc là như vậy chăng?
Vinh Tuệ Khanh có chút nhụt chí, cúi đầu nói: “... Vậy thì ta không biết. Chắc có lẽ là may mắn thôi.”
Vận may...
Chu Hào Thiện lại chịu không nổi, xoay người phun ra một ngụm máu tươi, quay đầu lại lấy tay áo lau miệng, hỏi Vinh Tuệ Khanh: “Đưa Tuần Thảo của ngươi cho ta, ta giúp ngươi luyện một lô đan dược trị sẹo, thế nào?”
Đương nhiên Vinh Tuệ Khanh không đồng ý, lắc đầu nói: “Ta đưa cho ngài nửa gốc Tuần Thảo, coi như là phí ta mượn dùng đan phòng của ngài được không? Ta vẫn cần một nửa để luyện dược cho bản thân.”
“Ngươi tự luyện? Trước đây ngươi có học qua à? Sư phụ ngươi là ai?” Hai mắt Chu Hào Thiện thiếu điều nổ đom đóm, thầm nghĩ nói không chừng cô bé này thật sự là danh sư xuất cao đồ, vừa rồi suýt chút nữa bị nó lừa.
Vinh Tuệ Khanh ngượng ngùng nói: “Con chưa có học, chỉ thấy người ta luyện đan một lần, biết sơ sơ, bản thân định thử một chút.” Lại bày tỏ với Chu Hào Thiện: “Chỉ mượn dùng lò luyện đan và mồi lửa, những thứ khác con tự chuẩn bị, có được không ạ?”
Chu Hào Thiện rất thất vọng, vô cùng thương tiếc nhìn nửa gốc Tuần Thảo: “... Hay là ta luyện cho ngươi. Nửa bụi Tuần Thảo trăm năm tuổi ấy, lãng phí là bị thiên lôi đánh đó.”