Vinh Tuệ Khanh đờ đẫn ngây người ngồi trốn đằng sau tảng đá. Đầu óc cô lúc này tê liệt hoàn toàn
không thể suy nghĩ được gì.
Rốt cuộc chuyện này là sao?
Một vương gia thân phận cao quý, rõ ràng bên người không thiếu3nữ nhân thế mà lại lặn lội đến thôn nhỏ ở nơi núi rừng vắng vẻ này, thậm chí còn nhẫn tâm ra tay gϊếŧ chết ông nội và cha chỉ vì mẹ mình sao?
Cuối cùng kẻ được gọi là vương gia kia não1tàn hay do mắt mình đui mù?
Mẹ mình đã từng gặp qua gã vương gia này sao?
Dường như đoán ra suy nghĩ trong đầu Vinh Tuệ Khanh, tiếng nói của Quản Phượng Nữ từ trên đường mòn bất chợt vang vọng xuống dưới: “Dân3phụ không nhớ rõ đã gặp qua các hạ bao giờ. Các hạ chắc chắn đã nhận lầm người!”
Gã vương gia kia im lặng hồi lâu, sau đó mới cảm khái trả lời: “Hôm đó nàng đến phiên họp chợ, cũng đúng lúc ta3tùy hứng cải trang vị hành xuống phía Nam, đã trông thấy nàng và người đàn ông đó đang bán hàng ở đấy. Từ ngày ấy đến giờ, hình ảnh nàng luôn thường trực trong tâm trí ta bất kể đêm ngày. Cuối cùng9hôm nay đã có thể hóa giải mối tương tư này rồi!”
Vinh Tuệ Khanh lấy tay che miệng, nước mắt giàn giụa lặng lẽ chảy xuống. Thì ra là thế! Mọi thứ đã rõ như ban ngày rồi! Hóa ra tên vương gia cầm thú này ỷ thế ức hϊếp người khác, dám trắng trợn cướp đoạt dân nữ!
Vinh Tuệ Khanh từ sau tảng đá nhô đầu ra một lần nữa, gắt gao dán mắt theo dõi tình hình bên này. Cô âm thầm cầu nguyện cho gã vương gia này nhận lầm người, để mẹ mình có thể bình an thoát khỏi một kiếp này. Nhưng kể cả có phải nhận làm người hay không thì giữa họ đã kết oán kết thù rồi. Mối thù gϊếŧ cha hại ông, không đội trời chung!
Cô muốn báo thù, nhưng không phải thời điểm hiện tại. Bấy giờ mình mới lên tám, ngoại trừ hiểu chút ít về trận pháp ra thì cái gì cũng không biết, biết lấy cái gì đấu cùng lũ cầm thú ấy?
Quản Phượng Nữ nghe xong chỉ đành cười buồn một tiếng rồi đáp lại: “Dân phụ chỉ nói một câu, vương gia nhận lầm người rồi! Dân phụ là người đã có gia đình, gái chính chuyên không lấy hai chồng. Hôm nay đã kết thù kết oán, mặc dù vương gia là quý nhân nhưng cũng không thể coi mạng người như cỏ rác! Mạng của phụ quân ta và cả cha chồng ta đều đã chết dưới tay vương gia, dân phụ không thiết sống nữa. Hôm nay một nhà chúng ta quyết chết tại đây!” Vừa dứt lời, Quản Phượng Nữ lấy một cây trâm sáng loáng từ trong ngực ra lập tức phóng về phía vương gia.
Vương gia vừa nhấc tay phải lên, trong nháy mắt trước mặt ông ta dựng lên một tấm chắn thẳng đứng cứng chắc cách mình một thước, chặn đứng một trầm của Quản Phượng Nữ.
“Chẳng lẽ người tu chân như vương gia cũng dám tự mình ra tay với dân phụ sao? Ngài không sợ thiên đạo luân hồi, không sợ tu vi cả đời không thể tiến thêm một bước sao?!” Quản Phượng Nữ vẫn giơ cây trâm trong tay đứng im tại chỗ, lạnh lùng nói. Mặc dù chỉ mặc váy vải đơn sơ, trên mái tóc gài một cây trâm gỗ nhưng vẫn toát lên vẻ yểu điệu thướt tha. Thế nhưng khi nhìn thấy những vết sẹo trên gương mặt lại trông không hài hòa chút nào. Vinh Tuệ Khanh trốn sau tảng đá lớn lúc này không khỏi giật mình, chợt nhớ đến những lời ông nội ngày xưa vẫn thường kể cho mình nghe.
Nghe nói từ thời xa xưa khi Thần Sáng Thế trị vì nơi đây đã đặt ra một luật lệ, đó chính là kẻ tu chân không được ra tay sát hại người phàm không có chút tu vi. Người tu chân chỉ có thể giao đấu với kẻ có tu vi. Nếu như tự tay gϊếŧ chết người phàm thì kẻ đó đã làm trái với thiên đạo, sẽ bị đày vào Lục Đạo luân hồi", tu vi vĩnh viễn bị đình trệ, theo đó tuổi thọ không tăng, cuối cùng cũng không thể tránh khỏi cái chết, xuống dưới suối vàng giống người phàm.
Lục Đạo luân hồi: Sáu cõi chúng sinh sinh sống ở trong vòng luân hồi bao gồm cõi trời, cõi thần, cõi người, cõi súc sinh, cõi ngạ quỷ quỷ đói), cõi địa ngục. Xét trên phương diện nào đó, Thần Sáng Thế vì quy luật cân bằng sức mạnh trên thế giới đã hao tổn không ít tâm huyết. Ngài không muốn để người tu chân lộng hành ngang ngược không xem ai ra gì, coi mạng người như cỏ rác. Chính vậy mới có cái gọi là Thiên Đạo Pháp Tắc. Chẳng qua mọi chuyện trên đời đều là bên trên có chính sách, bên dưới có đối sách.
Người tu chân không thể trực tiếp gϊếŧ người phàm nhưng họ có thể bồi dưỡng rất nhiều tay chân bên thân là kẻ phàm trần. Nếu như nảy sinh khúc mắc với người phàm, họ có thể trực tiếp phái tay chân của mình ra hành động, căn bản không cần tự mình ra tay. Như vậy có thể tránh được Thiên Đạo Pháp Tắc.
Ngoài ra từ trước tới nay đằng sau chính quyền của những kẻ phàm tục luôn có người tu chân làm chỗ dựa, cho nên đối phó với dân chúng bình thường không cần người tu chân phải để tay vấy máu.
Mà gã vương gia đuổi gϊếŧ tới thôn của bọn họ rõ ràng là kẻ tu chân có tu vi. Ông ta tự tay gϊếŧ chết hai mạng người thì không cần hai người đó phải chính tay báo thù, mà ông trời sẽ thay họ trừng trị ông ta!
Vinh Tuệ Khanh vừa thở phào một hơi đã nghe thấy gã vương gia cao giọng cười to: “Quản Phượng Nữ, cả chồng lẫn cha chồng nàng đều không phải do ta tự tay gϊếŧ chết! Nàng đừng hận nhầm người! Còn về phần nàng, nếu nàng cứng đầu một mực không theo, thì ta có cách khiến nàng phải ngoan ngoãn nghe lời. Chỉ cần không gϊếŧ nàng thì trời cao sẽ không lấy cái cọc nhân quả này quy kết trên người ta!”
Quản Phượng Nữ kinh ngạc, cánh tay nắm chặt cây trâm không khỏi run rẩy. Sau đó bà xoay cổ tay hướng trâm về phía cố mình, dứt khoát đâm xuống, rồi căm hận nguyền rủa: “Cho dù ta có chết cũng không để ngươi được toại nguyện!” Gã vương gia kia không ngờ Quản Phượng Nữ lại cứng đầu như vậy, cuống cuồng sai lũ người đang bao vây lùi xuống nhưng rốt cuộc vẫn chậm một bước. Quản Phượng Nữ đã đâm một trâm vào cổ họng, từ nơi đó máu tươi ròng ròng chạy ra.
“Phượng Nữ!” Vương gia gào thét đau đớn, thoắt một cái đã phóng đến bên người Quản Phượng Nữ, kịp thời ôm lấy cơ thể lảo đảo sắp ngã khuỵu xuống của bà. Ngón tay ông ta nhanh như cắt, điểm mấy cái lên miệng vết thương trên cổ bà, trong nháy mắt đã ngừng chảy máu.
Những kẻ áo đen bên cạnh trông thấy cảnh này không khỏi liếc mắt nhìn nhau. Gu đàn bà của vương gia cũng thật kỳ lạ? Chỉ vì một ả đàn bà xấu xí thế này mà cũng đáng bỏ ra cái giá lỗ vốn như vậy sao? Nhưng dù thế nào, một khi vương gia đã coi trọng ả ta thì bọn họ cũng chỉ đành tuân lệnh hành sự, bước lên phía trước dâng kim sang được tốt nhất lên thôi.
Vương gia nhíu mày liếc mắt thoáng qua kim sang dược đen sì đầy ghét bỏ, lắc đầu: “Không cần. ở đây ta có thuốc thượng hạng rồi!” Dứt lời, ông ta ngửa bàn tay ra, bỗng nhiên một bình bạch ngọc nhỏ xuất hiện trong lòng bàn tay.
Một dòng nước xanh biếc mát lạnh từ trong bình chảy ra, sau đó nhỏ trên vết thương của Quản Phượng Nữ.
Máu tươi thôi chảy, nhìn bằng mắt thường cũng có thể thấy vết thương đang dần dần khép miệng. Sắc mặt Quản Phượng Nữ trắng bệch, lại bị gã vương gia ôm chặt cứng trong l*иg ngực, còn giở một chút thủ đoạn khiến bà không thể cử động. Lúc này sống không do bà quyết, chết cũng chẳng phải bà định. Quản Phượng Nữ trong lòng nôn nóng, chỉ sợ Vinh Tuệ Khanh nhất thời không nhịn được từ phía sau tảng đá chạy ra. Bà không tiếc dùng trâm hành thích ông ta, cũng chẳng ngại đâm mình bị thương, tất cả chỉ để hy vọng vương gia nghĩ rằng nhà bọn họ không còn ai khác.
Lấy tính cách của vương gia mà nói thì bà khẳng định ông ta chẳng phải kẻ thiện lương sẽ mềm lòng nương tay. Vinh Tuệ Khanh là huyết mạch cuối cùng của Vinh gia bọn họ, nhất định không thể để con bé rơi vào tay một kẻ như vương gia!
“Vương gia, bây giờ không còn sớm nữa. Chúng ta cũng nên trở về thôi?” Một kẻ áo đen tiến lên một bước, cẩn thận dò hỏi.
Thôn dân dưới núi bấy giờ đã tập trung bao quanh nhà của Vinh Tuệ Khanh, có người dập lửa, có kẻ cứu người. Thậm chí có người đã lần theo con đường nhỏ từng được Vinh gia dùng trận pháp để che giấu đằng sau sân nhỏ, chạy tới nơi bọn họ đang đứng. Mặc dù những kẻ áo đen này không coi thôn dân kia ra gì, thế nhưng kiến đóng tất voi phải lo. Nếu có thể không đánh thì đừng đánh! Vương gia đưa mắt nhìn con đường nhỏ dưới núi, sau đó ngẩng đầu nhìn sắc trời, rồi liếc mắt qua tảng đá lớn nơi Vinh Tuệ Khanh đang ẩn thân, cuối cùng nhìn Quản Phượng Nữ đang nằm trong lòng mình. Ông ta trầm tư hồi lâu, chậm rãi đưa tay lên vuốt nhẹ hai gò má Quản Phượng Nữ.
Tất cả biến hóa tựa như ảo thuật. Sau khi bàn tay gã lướt qua, gương mặt của Quản Phượng Nữ cũng bắt đầu thay đổi, dần dần không còn giống dáng vẻ trước đây nữa.