Anh Trên Trang Giấy

Chương 23: Không lạnh à?

Chương 23: Không lạnh à?

Cuối tuần.

Phó Uyển Hòa đã hoàn thành hạng mục trước thềm năm mới, cuối cùng cũng có thời gian nghỉ ngơi.

Nhưng Dư Châu Dạ lại bận rộn.

Mấy hôm nay, Dư Châu Dạ bận việc chuẩn bị xuất bản sách "Hung thủ phía sau màn", phải rà soát bản thảo lại một lần, còn phải phụ trách mảng thiết kế của sách xuất bản, cho nên dù Phó Uyển Hòa đã làm xong hạng mục thì hai người họ vẫn không có nhiều thời gian để đi hẹn hò.

Nhưng hôm nay Dư Châu Dạ mang máy tính, tài liệu các loại của anh sang nhà Phó Uyển Hòa.

Phó Uyển Hòa rót cho anh một cốc nước: "Sao anh lại sang đây làm việc vậy? Có làm phiền đến anh không?"

Dư Châu Dạ vỗ vỗ ghế sô pha bên cạnh, ra hiệu Phó Uyển Hòa ngồi xuống.

Phó Uyển Hòa vừa ngồi xuống, chợt nghe thấy anh nói: "Làm việc ở nhà em có thể nâng cao hiệu suất làm việc của anh."

Phó Uyển Hòa khó hiểu.

Thật á? Ở nhà cô yên tĩnh hơn hay sao?

Sao cô không cảm thấy vậy nhỉ.

Phó Uyển Hòa lúng túng "Ồ" một tiếng, lướt lướt điện thoại, thấy chẳng có gì hay ho để xem cả liền buồn chán nhìn Dư Châu Dạ làm việc.

Dư Châu Dạ ngồi xếp bằng trên thảm, trên bàn đặt vài tập tài liệu.

Trong phòng có mở hệ thống sưởi ấm, Dư Châu Dạ không mặc nhiều quần áo lắm, chỉ mặc một chiếc áo len dày màu be, tóc trên trán hơi rũ xuống, anh đang nhìn máy tính bảng một cách chuyên chú, lúc thì lật tài liệu xem, lúc thì cụp mắt gõ bàn phím.

Phó Uyển Hòa nhìn đôi tay thon dài dang lướt trên bàn phím, không khỏi nhìn nhiều thêm vài lần.

Đến khi hoàn hồn, Dư Châu Dạ đã nghiêng người đến gần Phó Uyển Hòa, mắt cong cong, giọng điệu không đứng đắn chút nào: "Nhìn anh làm gì?"

Phó Uyển Hòa nín thở theo bản năng, chột dạ đáp: "Thì... nhìn linh tinh thôi."

"Hôm nay ngày bao nhiêu?"

Phó Uyển Hòa ngạc nhiên, ngẫm nghĩ nói: "Ngày 27."

"Hay là thế này," Dư Châu Dạ dừng lại một chút rồi đề nghị, "Mấy hôm nữa anh sẽ cố gắng làm xong hết chuyện quan trọng, đêm giao thừa sẽ dành thời gian cho em, được không?"

Phó Uyển Hòa im lặng mất vài giây rồi mới đáp "Được".

Có phải cô hơi ích kỷ không nhỉ? Dư Châu Dạ bận rộn như vậy mà còn phải dành thời gian ra để ở bên cô, thế mà cô vẫn không hài lòng mà còn muốn nhiều hơn nữa.

Cô vẫn nên tự lập thì hơn. Nếu như không cần thiết thì không nên làm phiền Dư Châu Dạ.

***

Buổi tối ngày ba mươi, công ty Phó Uyển Hòa tổ chức tiệc mừng năm mới trước, mọi người cùng đi ăn liên hoan.

Bởi vì Dư Châu Dạ bận chuyện công việc, mấy ngày nay Phó Uyển Hòa không để anh tới đón cô tan làm nữa, mà hôm nay cũng không nói với Dư Châu Dạ công ty mình có hoạt động mừng năm mới.

Tối nay Tăng Đình Đình uống không ít rượu, nhưng may mắn là tửu lượng của cô nàng không tồi, cho nên chưa đến nỗi say bí tỉ.

Tửu lượng của Phó Uyển Hòa bình thường, nhưng trường hợp hôm nay cô không uống không được nên cũng bị chuốc không ít rượu, cơ thể dần nóng lên, toàn thân như nhũn ra.

Phó Uyển Hòa dựa lưng vào tường, uống thêm một cốc nước ấm, tưởng rằng sẽ không khó chịu vậy nữa nhưng sau khi uống vài cốc nước, cô phát hiện cảm giác chuếnh choáng vẫn không giảm bớt.

Tăng Đình Đình thấy dáng vẻ này của cô thì cũng khá kinh ngạc: "Uyển Hòa, cậu ổn không? Tiêu rồi, tớ không biết tửu lượng của cậu lại kém như vậy, sớm biết vậy đã giúp cậu chuốc say mấy tên đó, để cậu đỡ bị bắt uống nhiều rượu như vậy."

Phó Uyển Hòa khoát tay: "Vừa nãy cậu cản rượu thay tớ nhiều lần rồi, tớ về uống canh giải rượu là được."

Tăng Đình Đình quay đầu lại quan sát cô, đề nghị: "Hay cậu về nhà trước đi, để tớ hành bọn họ giúp cậu."

Phó Uyển Hòa nhìn đồng hồ treo trên tường, giờ đã là mười một rưỡi, còn chưa quá muộn, chỗ này cách nhà cô không xa lắm, vẫn có thể tự về được.

"Ừm, cảm ơn cậu nha Đình Đình." Phó Uyển Hòa chậm chạp mặc áo khoác vào, cầm túi xách lên, vừa muốn đi lại phát hiện toàn thân không có sức lực, chân như giẫm lên bông vậy, đứng không nổi.

Tăng Đình Đình thấy dáng vẻ yếu ớt của cô, lập tức đỡ lấy Phó Uyển Hòa, để cô ngồi xuống trước đã.

"Uyển Hòa, hay là tìm ai đó đưa cậu về đi?"

Rượu dần dần bốc lên, bây giờ đầu óc Phó Uyển Hòa càng ngày càng rối bời, ngay cả khả năng suy nghĩ cũng bị đình trệ, nghe thấy Tăng Đình Đình nói "Đưa cậu về nhà", cô chẳng thèm nghĩ ngợi gì mà lấy luôn điện thoại ra, mở khóa mở danh bạ, sau đó đưa điện thoại cho Tăng Đình Đình.

Tăng Đình Đình ngây ngốc nhìn điện thoại trên tay, sửng sốt một hồi mới phản ứng lại: "Ồ, cậu muốn tớ gọi điện thoại giúp cậu à?"

"Từ từ đã, Uyển Hòa, cậu muốn gọi cho ai?"

"....." Phó Uyển Hòa chớp chớp mắt, đầu óc không rõ ràng lắm, trầm ngâm một lúc mới nói: "Dư Châu Dạ."

Ở Thuận Thu, chỉ có một người có thể đến đón cô về nhà.

Tăng Đình Đình rà soát danh bạ, nhanh chóng tìm thấy dãy số của người tên "Dư Châu Dạ", vội vàng gọi đi.

Nếu là cô ngày thường, nghe thấy cái tên rõ ràng là của đàn ông, nhất định sẽ muốn hóng hớt vài câu, nhưng Tăng Đình Đình lúc này không có hứng thú để suy nghĩ vấn đề này.

Cuộc gọi nhanh chóng được kết nối, Tăng Đình Đình thông báo sơ qua tình hình cho Dư Châu Dạ. Dư Châu Dạ bên kia hỏi bọn cô đang ở đâu, tình hình hiện tại của Phó Uyển Hòa,... rồi vội vàng cúp máy.

Tăng Đình Đình vừa định trả điện thoại cho Phó Uyển Hòa, chỉ thấy cô đã nhắm mắt lại, tựa đầu vào vai mình —— ngủ thϊếp đi.

Tăng Đình Đình không nhịn được cười một tiếng, hơi dịch người, để Phó Uyển Hòa có thể tựa thoải mái hơn chút.

Dư Châu Dạ nhận điện thoại xong, lập tức bỏ hết việc trên tay xuống, kết thúc cuộc họp vừa mới bắt đầu, thay quần áo rồi đi lái xe tới thẳng địa chỉ Tăng Đình Đình đưa cho.

Dư Châu Dạ vội vàng đi tới, thuận tay cầm một chiếc áo khoác mặc lên, tóc trên trán bị mồ hôi thấm ướt, đôi mắt ngày thường đong đầy ý cười giờ lại mang vài phần tức giận.

Nhưng vẫn khiến người khác chú ý tới.

Anh vừa bước vào đã làm dấy lên một hồi xôn xao, có mấy cô gái ngồi trong góc bắt đầu thầm thì với nhau, xô xô đẩy đẩy, trong mắt là sự phấn khích và vui mừng không thể che giấu.

Các đồng nghiệp trong công ty xung quanh cũng ngẩn ra, thầm nghĩ đây là người yêu của ai vậy, dáng vẻ đẹp trai chẳng khác gì mấy minh tinh trên TV.

Tăng Đình Đình ngẩn người nhìn người đàn ông đẹp trai lạ mặt trước mắt.

Cô đánh giá Dư Châu Dạ một lượt từ đầu tới chân, dừng lại vài giây, thầm nghĩ: Cmn, đẹp trai thế... Đây là gương mặt hoàn toàn có thể so sánh với Tạ Diệc Thư chồng cô!

Dư Châu Dạ hơi cúi đầu nhìn vẻ mặt ngơ ngác của Tăng Đình Đình, nói: "Xin chào, tôi chính là Dư Châu Dạ."

Tăng Đình Đình lập tức hoàn hồn, liên tục "Ồ" vài tiếng, sau đó mới cúi đầu gọi Phó Uyển Hòa dậy.

Phó Uyển Hòa vốn ngủ không sâu, gọi một tiếng đã tỉnh rồi, gò má ửng hồng, vừa nhìn là biết uống nhiều rượu.

Phó Uyển Hòa chớp chớp mắt, nhìn quanh một lượt, lại ngẩng đầu nhìn Dư Châu Dạ, giọng nói mơ mơ màng màng: "Anh đến rồi ạ."

Phó Uyển Hòa thử đứng dậy, không đến một giây đã ngã xuống, đặt mông xuống ghế.

Thấy dáng vẻ này của Phó Uyển Hòa, Dư Châu Dạ vốn còn đang tức giận lập tức trở nên dịu dàng hẳn, sự tức giận trong mắt dần tan đi. Anh kéo Phó Uyển Hòa dậy đầy bất đắc dĩ, cô thuận thế ngã vào lòng anh, nhắm mắt lại.

Tăng Đình Đình càng mơ hồ hơn.

Sao lại vậy chứ, sao lại có loại người như này chứ! Vừa xuất hiện đã ngược chó độc thân! ! !

"Làm phiền mọi người rồi, giờ tôi phải đưa cô ấy về trước đã." Dư Châu Dạ nói với Tăng Đình Đình.

Tăng Đình Đình vội hoàn hồn: "A? À được được, không phiền không phiền đâu."

Thế là dưới cái nhìn chăm chú, mãnh liệt của mọi người, Dư Châu Dạ bình tĩnh đưa Phó Uyển Hòa ra khỏi nhà hàng.

Nhiệt độ vào ban đêm giảm vài độ, buổi trưa lại vừa mới có tuyết rơi, bên ngoài trên những mái hiên, trên nhánh cây, trên sàn nhà phủ một lớp tuyết mỏng, gió lạnh thấu xương, cảm giác đau rát vì bị gió tạt vào mặt khiến Phó Uyển Hòa tỉnh táo hơn một chút.

Phó Uyển Hòa nhìn thấy Dư Châu Dạ, bỗng vươn tay ra nhéo nhéo khuôn mặt anh.

Dư Châu Dạ khẽ né một cái tượng trưng, nhưng vẫn ngoan ngoãn cúi đầu xuống để Phó Uyển Hòa đỡ phải ngẩng đầu chọc anh.

Dư Châu Dạ mỉm cười: "Phó Uyển Hòa, nhéo đủ chưa?"

Phó Uyển Hòa nghe thấy vậy thì đột nhiên rụt tay lại, hỏi: "Anh đẹp trai như vậy, là do cha mẹ anh cũng đẹp nhỉ?"

Dư Châu Dạ bị chọc cười bởi câu hỏi ngớ ngẩn này của cô.

Anh xoa cằm, nghiêm túc trả lời: "Anh thấy hình như đúng là vậy."

"Vậy, vậy..." Phó Uyển Hòa dừng lại một chút như đang suy nghĩ, sau đó hỏi: "Vậy thì anh có thể khiến con của em sau này kế thừa gen trội của anh được không, để bọn chúng cũng đẹp giống anh vậy á?"

Dư Châu Dạ nhướng mày, cúi thấp đầu, thu hẹp khoảng cách giữa hai người, thấp giọng nói: "Việc này... không phải là không được."

"Vậy như thế nào thì mới được?"

"Còn phải xem người đó có phối hợp hay không." Dư Châu Dạ cười như gió xuân.

Phó Uyển Hòa phụng phịu, như đang nghĩ đến chuyện gì, ngồi xổm xuống đất như một bạn nhỏ đang giận dỗi, rúc đầu vào khuỷu tay, vô cùng tủi thân.

Dư Châu Dạ không rõ chuyện gì xảy ra, chỉ đành chiều cô, hơi cúi người xuống, rất kiên nhẫn hỏi: "Sao vậy em, không vui à?"

Phó Uyển Hòa gật đầu.

"Sao lại không vui?" Dư Châu Dạ lấy hết tất cả kiên nhẫn của đời này ra để hỏi.

Phó Uyển Hòa không đáp, bỗng nói một câu không đầu không đuôi: "Kỷ Vãn Tình cũng rất xinh."

"Hửm?" Dư Châu Dạ còn chưa hiểu mô tê gì, muốn hỏi ý cô là gì, chợt nghe thấy Phó Uyển Hòa hít hít cái mũi, nói tiếp: "Cho nên, đứa nhỏ mà hai người sinh ra nhất định sẽ rất xinh xắn."

Nghĩ đến đây, Phó Uyển Hòa càng buồn hơn, cô tủi thân nói: "Em sẽ phá hỏng gen trội nhà anh mất..."

Dư Châu Dạ: "?"

Chuyện này rốt cuộc là sao vậy? Sao lại liên quan đến gen rồi?

Dư Châu Dạ tức giận đến bật cười. Anh kéo Phó Uyển Hòa dậy, hỏi cô: "Rốt cuộc em uống bao nhiêu thế?"

Phó Uyển Hòa vô tội đáp: "Không nhớ nữa, dù sao cũng là nhiều."

Dư Châu Dạ tiến lại gần: "Sao không nói cho anh biết hôm nay công ty bọn em có liên hoan?"

"Không muốn làm phiền anh."

"Chuyện này sao có thể gọi là làm phiền được?" Dư Châu Dạ nhẫn nại nói, "Uống nhiều như thế không tốt cho cơ thể, biết không?"

Phó Uyển Hòa ngẩn người vài giây, ngẩng đầu hỏi lại: "Vậy tại sao anh mới đến tuổi vị thành niên đã uống rượu rồi?"

Dư Châu Dạ định phản bác lại theo bản năng rằng anh uống rượu khi mới vị thành niên khi nào, lại đột nhiên nhớ ra hình như có chuyện như vậy thật, chợt sững người trong giây lát.

"Khi ấy là tình huống đặc biệt, không đúng ——" Dư Châu Dạ bất giác phản ứng lại, "Sao em biết chuyện này?"

Phó Uyển Hòa quay đi, không nói gì nữa.

Chắc lại là Mẫn Tùng Nguyệt nói đây mà, anh nghĩ thầm.

Dư Châu Dạ xoa xoa ấn đường, không truy đến cùng nữa, đỡ Phó Uyển Hòa ngồi vào xe, lại thắt dây an toàn giúp cô, thấy Phó Uyển Hòa không có dấu hiệu muốn "gặp em Huệ", lúc này mới khởi động xe.

Về đến nhà, Dư Châu Dạ mới giật mình nhớ ra bản thân không biết chìa khóa nhà Phó Uyển Hòa ở đâu, anh cũng không thể cứ thế mở túi xách người ta ra được, nên trước tiên chỉ có thể đưa cô về nhà mình.

Màu sắc chủ đạo của căn phòng là đen trắng, trông có vẻ gọn gàng và hợp mốt.

Dư Châu Dạ bước vào phòng bếp, cầm cốc nước mật ong trên tay, chậm rãi ra ngoài phòng khách, đặt cốc nước mật ong sang một bên, đánh thức Phó Uyển Hòa.

Dư Châu Dạ ngồi xuống bên cạnh cô, để cô dựa cả vào người mình, nói: "Đứng lên nào, uống hết cốc nước mật ong này rồi ngủ tiếp được không?"

Phó Uyển Hòa chậm rãi mở mắt, khẽ gật đầu.

Dư Châu Dạ đưa cốc nước mật ong đến trước mặt cô, giúp cô uống hết.

Nước mật ong ngọt, có hơi lạnh, uống hết một cốc xong cảm giác khó chịu ở dạ dày cũng vơi đi nhiều.

Phó Uyển Hòa nhanh chóng ngủ mất.

Truyện được đăng tại page Mạn Mạn Trường Dạ và s1apihd.com @thnman

Đến khi tỉnh lại lần nữa, Phó Uyển Hòa nhận ra mình không nằm trên ghế sô pha mà là trên giường Dư Châu Dạ.

Vẻ mặt Phó Uyển Hòa đầy mơ hồ nhìn trần nhà trước mắt, thực ra đây là lần đầu tiên cô vào đây.

Cô mơ mơ màng màng, nhớ ra hình như mình được Dư Châu Dạ bế vào...

Phó Uyển Hòa chầm chậm ngồi dậy, xoa xoa trán, đợi đến khi đầu không còn đau nữa mới quay đầu nhìn xung quanh.

Phòng ngủ của Dư Châu Dạ rất rộng, bên phải căn phòng đặt một tủ sách, trên đó toàn sách là sách.

Bên cạnh giá sách là một cái bàn học, trên bàn ngoại trừ máy tính thì toàn là tài liệu và bản thảo.

Rèm cửa trong phòng có hai lớp, lớp bên ngoài là tấm rèm màu xám rất dày chỉ dùng để che nắng, lớp rèm màu trắng bên trong làm bằng voan, nửa trong suốt, có thể nhìn thấy loáng thoáng cảnh sắc bên ngoài cửa sổ.

Giờ là năm giờ sáng.

Phó Uyển Hòa nhìn ra ngoài cửa sổ. Mùa đông đêm dài đằng đẵng, bên ngoài trời vẫn tối mịt, đằng xa có vài ngôi sao sáng lấp lánh.

Phó Uyển Hòa thu lại tầm mắt, xốc chăn lên, xuống giường.

Sàn nhà làm bằng gỗ, vì Phó Uyển Hòa không đeo dép lê nên cái lạnh truyền đến từ lòng bàn chân khiến cô rùng mình một cái.

Phó Uyển Hòa bước ra ngoài phòng khách.

Trong phòng khách không bật đèn, cô chỉ có thể bước đi dựa vào ánh sáng hơi lộ ra sau tấm rèm cửa.

Dư Châu Dạ ngủ trên ghế sô pha, đôi chân dài trực tiếp vươn ra khỏi ghế, hàng lông mày lúc nào cũng nhăn lại, trông ngủ không ngon giấc cho lắm.

Phó Uyển Hòa đứng cách đó không xa, dang do dự có nên đánh thức anh dậy không hay cứ thế về thẳng.

Ngay sau đó, Dư Châu Dạ mở mắt ra mà không có dấu hiệu báo trước, khiến Phó Uyển Hòa sợ hãi lùi về sau vài bước.

"Á, anh tỉnh rồi à..." Phó Uyển Hòa gãi gãi cổ, ngượng ngùng mở miệng: "Xin lỗi, làm phiền anh rồi."

Dư Châu Dạ không nói gì, ánh mắt dừng trên người Phó Uyển Hòa, bất động. Ngay khi Phó Uyển Hòa muốn hỏi anh "Có chuyện gì vậy", lại thấy anh đột nhiên đứng dậy, bước đến trước mặt cô.

Cảm giác bị áp bức vô hình khiến Phó Uyển Hòa hơi hoảng sợ.

Sau đó giọng nói của anh vang lên, tựa như một khối băng, vừa lạnh vừa cứng: "Phó Uyển Hòa, em không lạnh à?"

Dư Châu Dạ vừa nói vừa cụp mắt xuống, không biết đang nhìn gì.

Thế là Phó Uyển Hòa cũng cúi đầu nhìn theo anh.

Cô phát hiện ra ánh mắt Dư Châu Dạ dừng trên đôi chân trần không đeo dép lê của mình.