Gia Là Bệnh Kiều, Được Sủng Ái

Chương 43: Ôm ôm! (canh hai)

Chương 43: Ôm ôm! (canh hai)

"Chào anh, Giang Chức."

Giang Chức: "..."

Xa lạ đến làm anh muốn đánh người.

"Có việc gì sao?" Chu Từ Phưởng hỏi anh.

Giọng cô đã mềm hơn rất nhiều, không lãnh đạm xa cách giống lúc mới vừa tiếp điện thoại, trong lòng Giang Chức lúc này mới thoải mái một chút, liền cũng hòa hoãn thanh âm xuống: "Tạm thời thêm cảnh diễn, cần diễn viên quần chúng."

Cô cũng không hề cân nhắc: "Bây giờ em không rảnh."

Cô cự tuyệt!

Cô vậy mà lại cự tuyệt!

Giang Chức từ trên ghế nằm ngồi dậy, tấm chăn trên đùi vì động tác dồn dập của anh mà tuột xuống đất, ho khan mạnh vài tiếng, gương mặt lộ ra màu hồng bệnh trạng, dáng vẻ tức giận nóng vội như vậy, ngược lại còn đẹp hơn dặm phấn, nhưng bên trong đôi mắt lại chứa vài phần lạnh lùng của quý công tử thế gia: "Em ở đâu?"

Chu Từ Phưởng một năm một mười mà trả lời: "Em ở đường Xương Đô." Còn nói, "Đang làm kiêm chức."

Lại đang vội vàng kiếm tiền, anh cũng không thấy được bóng dáng cô.

Giang Chức cào cào hộp sữa bò vẫn luôn nắm chặt ở trong tay kia: "Hai vạn, tới hay không?"

Còn không phải là tiền, anh có rất nhiều.

Quả nhiên, Chu Từ Phưởng hứng thú đặc biệt cao với kiếm tiền: "Hai giờ sau rồi qua được không?" Giọng cô cũng nhẹ nhàng, nghe ra được cô đang rất vui vẻ.

Cô nhiệt tình với tiền nhiều hơn với anh.

Giang Chức dùng sức cào bình sữa bò một chút: "Tới nhanh lên!"

Giọng điệu đầy hung dữ.

Chu Từ Phưởng đáp: "Được."

Sau đó, Giang Chức liền cúp điện thoại.

Chu Từ Phưởng nhìn chằm chằm dãy số vài giây, sau đó lưu lại, bắt đầu đánh hai chữ Giang Chức, lại xóa đi, đổi thành bảy chữ ' Mỹ nhân đẹp nhất thiên hạ '.

Lúc này, ông chủ tiệm uốn tóc tới, hơn ba mươi tuổi, ăn mặc rất phong cách, nhuộm một đầu màu xanh lục, anh ta là anh họ của Phương Lý Tưởng, tên Trình Tử, cũng là nhà tạo mẫu tóc chính của tiệm uốn tóc này.

Chu Từ Phưởng nhìn thoáng qua thuốc nước trong tay Trình Tử, có một ít do dự: "Có thể không dùng màu này không?"

Trình Tử tự nhiên gọi cô là bảo bối, cười tủm tỉm nói: "Màu này thích hợp với cô nhất đấy, tin tôi đi, nhuộm xong tuyệt đối đẹp xuất thần."

Chu Từ Phưởng cũng không tin anh ta lắm, nhưng anh ta ra giá cao 5000, vì tiền..

Cô nói: "Được rồi."

Hai giờ sau, Chu Từ Phưởng tới phim trường, bởi vì gió lớn, cô đeo khẩu trang cùng mũ, liền lộ ra một đôi con ngươi đen nhánh như vẩy mực -- giống như sói sa mạc.

Phương Lý Tưởng nhìn chằm chằm cô mười mấy giây, trong mắt lộ ra thần sắc khϊếp sợ.

"Lý Tưởng." Chu Từ Phưởng gọi cô.

Phương Lý Tưởng nhảy ra sau, diễn như thật ôm lấy cơ thể, lúc kinh lúc rống: "Cô là ai?"

Chu Từ Phưởng tháo khẩu trang, mũ cũng tháo ra: "Là tôi."

Vẫn là gương mặt hơi chút mặt than lại hết sức lạnh như băng sương kia, nhưng kia một đầu tóc bồng bềnh phồng phồng, uốn xoăn tùy ý.. Phương Lý Tưởng nhịn không được duỗi tay sờ mò một chút: "Đây là anh họ tôi nhuộm cho cậu hả?"

Chu Từ Phưởng không quen mà đè phần tóc bồng bềnh trên đỉnh đầu xuống: "Ừm."

"Cái này gọi là màu gì?"

"Màu xanh lam khói."

Là màu xanh lam khói lãnh diễm, trộn lẫn một chút màu xám tro, tóc dài qua tai, làm xoăn một chút ở đuôi tóc, trông rất tùy ý, có vài phần hỗn độn, lãnh khốc mang chút nghịch ngợm.

Vừa sεメy vừa đẹp.

Cũng một phần là do Chu Từ Phưởng đã đẹp rồi.

Phương Lý Tưởng nuốt một ngụm nước miếng, không dám nhìn tiếp, sợ cong, cô gọi điện thoại cho anh họ: "Anh họ, em cũng muốn nhuộm màu xanh lam khói, em cũng muốn làm kiểu tóc giống Từ Phưởng."

Trong điện thoại, Trình Tử không chút khách khí mà đả kích cô nàng: "Em nghĩ ai nhuộm cũng đẹp à? Chờ khi nào về anh nhuộm cho em màu xanh lục."

Phương Lý Tưởng: "..."

Loại anh họ này còn giữ làm gì, tuyệt giao cho rồi.

"Chu Từ Phưởng."

Đột nhiên có người kêu một tiếng, khí hơi suyễn, kèm tiếng ho khan.

Là Giang Chức, không biết lại đây khi nào, cũng không biết đứng ở trong đám người đã bao lâu, lúc Chu Từ Phưởng quay đầu nhìn anh, anh cũng đang nhìn cô.

Cô trả lời lại một câu.

Anh nhìn thoáng qua tóc cô: "Qua đây với anh."

Chu Từ Phưởng đi theo Giang Chức vào phòng nghỉ.

Anh đuổi A Vãn ra ngoài, đóng cửa lại, biểu tình khí độ là do hậu duệ quý tộc nhiều thế hệ kiều dưỡng ra: "Tại sao nhuộm tóc?"

Chu Từ Phưởng cách anh một khoảng an toàn: "Em làm người mẫu tóc cho tiệm tóc."

Anh nhìn chằm chằm tóc cô, nhìn một lúc lâu, tiện đà lại nhìn chằm chằm đôi mắt cô: "Chu Từ Phưởng."

Cô biểu tình chất phác: "Hửm."

Anh sáp đến gần cô vài bước, ánh mắt giống như một tấm lưới, rậm rạp mà quấn lấy cô: "Có thể cho anh ôm một chút không?"

Cô tự hỏi hồi lâu, lắc đầu.

Không thể ôm, cô có bí mật, phải giấu thật kỹ, cho nên cô luôn không thân cận với người khác, luôn trốn một mình ở nơi kín đáo, luôn không đối diện với người khác, không cho người khác thấy mặt cô.

Giang Chức, đã là ngoại lệ.

Cô nghiêm túc mà cự tuyệt: "Không thể."

Giang Chức dường như đã dự kiến trước, bình tĩnh mà đi tiếp một bước về phía cô: "Nếu em không đồng ý, vậy chỉ có thể dùng sức mạnh." Anh duỗi tay, kéo cô vào trong lòng ngực.