Đại Thúc Bá Đạo Yêu Chiều Sủng Nịch Thê

Chương 14: Bước đầu khởi động

Cô gái tomboy kia bị đập đến độ choáng váng đầu óc, phải mất một lúc sau cô ta mới có thể nhìn rõ An Vận, âm ngoan trừng mắt nhìn An Vận.

"Con nhỏ kia, mày dám đánh tao?"

"Hừ, chính là tao đánh mày đấy!"

"Giản Anh, cậu không sao chứ?"

Mấy nữ sinh đi cùng nhìn thấy Giản Anh đau đến mức sắc mặt trắng bệnh, vội chạy đến đẩy cái bàn ra đỡ cô ta.

"Ồ, ra cô chính là Giản Anh."

An Vận vặn vặn cổ tay, Giản Anh liền sợ tới mức lùi ra phía sau mấy bước.

Tần Ninh nhận thấy được hai người này có vẻ quen biết nhau, cô nhịn không được nghi hoặc trong lòng liền lên tiếng dò hỏi.

"Cô ấy là ai vậy?"

"Con chó điên luôn ỷ thế hϊếp người, chuyện này cậu đừng xen vào, để tôi tới giải quyết."

An Vận tiến lên phía trước một bước, một chân đạp mạnh để trên mặt ghế, dáng vẻ côn đồ hỏi.

"Nói! Tại sao lại bắt nạt Tần Ninh. Nói không rõ, tôi cho cô lúc vào đi thẳng, lúc ra đi ngang!"

Sắc mặt Giản Anh dần trở nên khó coi, cô ta hất mạnh cánh tay của một nữ sinh đang đỡ mình ra, chỉ vào người Tần Ninh cười lạnh, "Con nhỏ này ép chị em tốt Tào Đình của tao phải thôi học, tao tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho nó!"

"Tần Ninh là người của tao, nếu mày dám động vào một sợi tóc của cô ấy, tao sẽ lập tức tháo cổ mày xuống!"

An Vận khí phách dùng một chân đá văng cái ghế dựa dưới chân ra, ghế va thẳng vào vách tường, ngã lật nghiêng trên mặt đất.

Chỉ cần Giản Anh dám động vào Tần Ninh thêm một lần nào nữa, dù chỉ một chút thôi thì kết cục của cô ta so với cái ghế này còn thảm hơn!

"..."

Đám người của Giản Anh bị khí thế của An Vận dọa đến kinh hãi, lại quay sang nhìn tình trạng thảm hại của Giản Anh khiến họ sợ tới mức bỏ trốn ngay lập tức.

Giản Anh sờ lên cái eo vẫn còn đang đau nhức, không dám mở miệng nói thêm.

Nhìn đám bạn chạy hết không còn một mống nào, cô ta tức giận dậm mạnh chân, ném lại một câu nói tàn nhẫn tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho các người rồi chạy ra khỏi phòng học.

Giản Anh vừa bước ra khỏi cửa, Tần Ninh quay đầu lại liền nhìn thấy Giang Nhu đang trốn bên ngoài, nheo nheo mắt.

Giáo viên đứng trên bục giảng nhìn xuống, bắt gặp một mớ hỗn độn dưới mặt đất, còn có cái ghế dựa ngã lộn xộn ở một góc, sắc mặt càng lúc càng bực tức.

"An Vận, có phải em lại đánh nhau không? Nếu em không muốn học thì cũng đừng gây chuyện làm ảnh hưởng tới những người khác học, cút nhanh về nhà!"

An Vận buồn bực, thản nhiên vén tóc mái, đang định mở miệng nói chuyện, cô lại bị Tần Ninh chặn miệng nói chen vào.

"Dạ thưa thầy, không có ai đánh nhau đâu, là do em với An Vận đùa nhau thôi. Thật xin lỗi, em dọn dẹp lại ngay đây."

Tính tình An Vận vốn rất ương ngạnh, vô duyên vô cớ lại bị giáo viên chỉ thẳng mặt nói, chắc chắn sẽ giận dỗi bỏ về.

Chuyện này cũng là do Tần Ninh cô mà ra, vì vậy cô không muốn An Vận bị phạt, liền chạy nhanh tới đem ghế để ngay ngắn lại chỗ cũ, làm xong lại kéo An Vận ra phía sau, xoa xoa vai cho cô ấy.

"Cảm ơn Hoàng Thượng đã giúp ta, thần thϊếp vô cùng cảm kích."

An Vận cũng lười ầm ĩ thêm với giáo viên, nay lại được Tần Ninh xoa bóp thoải mái, nên cô coi như cho qua trận tranh chấp này.

Giang Nhu nhìn cả hai đều bình an không bị gì, trong mắt cô ta hiện lên vẻ âm độc, tức giận siết chặt tay thành nắm đấm.

Cứ nghĩ rằng Giản Anh cũng có chút năng lực, có thể dạy dỗ lại con tiện nhân Tần Ninh này, ai ngờ cô ta lại bị đánh thảm như vậy.

Phế vật!

An Vận được hưởng thụ sự hầu hạ từ Tần Ninh còn chưa được hai phút, thầy giáo lại phát bài thi xuống, quay đầu nhìn bài thi của Tần Ninh vẫn còn để trống một khoảng, cô không quan tâm đến nữa.

An Vận lập tức vo bài thi thành một cục ném vào ngăn bàn, sau đó mở điện thoại ra xem mấy video quyền anh.

Tần Ninh nhìn ngăn kéo nhét đầy bài thi của An Vận, khóe miệng co rút, "Trong ngăn bàn cậu toàn rác là rác, cũng nên dọn dẹp sạch sẽ chút đi chứ."

"Ừm, để cho cậu giúp tôi dọn sạch."

"..."

Khóe miệng Tần Ninh co rút, "Tôi nói nè, cậu đừng có từ bỏ trị liệu nha. Cậu muốn xuất ngoại du học, đầu tiên là phải học được tinh thần đạo đức sạch sẽ, văn hóa và một số bài học Trung Quốc, hiểu một chút kiến thức dù sao cũng đâu có sai trái gì."

"Quyền pháp Trung Quốc cũng là một loại văn hóa Trung Quốc." An Vận nghiêm túc nói.

"..."

An Vận mười bảy tuổi, cao một mét sáu, dáng người cân xứng. Mặt trái xoăn có chút phì như trẻ em, lúc chớp mắt còn lộ ra cổ linh tinh quái.

Cô ấy chính là người như vậy, hay mơ mộng làm một tay đánh quyền tầm cỡ thế giới, thật sự làm Tần Ninh chấn động.

Cô không biết tại sao An Vận lại có ý nghĩ như vậy, cô học được rất nhiều điều từ An Vận, cô cũng muốn làm bản thân trở nên mạnh mẽ, để có thể đi thực hiện mộng tưởng của bản thân.

Nhưng mà hiện tại quan trọng nhất là thi đại học, cô hít sâu một hơi, tập trung vào đề thi.

An Vận nói cậu ấy có việc, nên tan học đã chạy đi trước.

Tần Ninh giúp cô ấy dọn dẹp lại ngăn bàn, sau khi làm xong một tờ đề thi, cô tìm một cái túi đúc mấy tờ đề thi trong ngăn bàn An Vận bỏ vào thùng rác.

Đột nhiên di động cô rung lên, là một dãy số xa lạ, cô ấn mở tin nhắn.

【tới sân vận động, An Vận bị thương. 】

An Vận rất thích tới sân vận động chơi mấy môn thể thao, vậy nên Tần Ninh cũng không nghĩ nhiều, cô ném rác xong vội chạy tới sân vận động.

Do cô chạy vội quá, không có chú ý tới bên ngoài sân vận động có một cái biển cáo.

Hôm nay nghỉ quán!

Tần Ninh đi cửa sau, tiến vào sân vận động.

Sân vận động vắng tanh, xung quanh đều là tiếng bước chân cô, đầu cô bắt đầu choáng váng. Xoa xoa thái dương, nghĩ An Vận có khả năng sẽ ở phòng thay đồ, liền chuyển hướng đi.

Đến vào phòng thay đồ, thấy bên trong căn bản không có ai, cô nhíu mày suy nghĩ sâu sa.

"Rầm!"

Trong đầu mới vừa nghĩ ra một ý niệm đáng sợ, cửa phòng thay đồ đã bị ai đó đóng lại, tạo ra một tiếng vang lớn, cô khϊếp sợ, hai vai run lên, vội vàng chạy về.

Bước chân hoảng loạn, cũng không biết vướng phải cái gì, cô té ngã, muốn bò dậy, lại phát hiện bản thân không còn sức lực.

"Mở cửa, vì sao lại lừa tôi? Các người là ai?"

Hồi lâu cũng không có người đáp lại, hai chân cô mềm nhũn, đầu đau như búa bổ, càng lúc càng tê tái.

Cô cắn răng để bản thân có thể tỉnh táo hơn chút, nhưng mọi thứ trước mắt càng lúc càng tối sầm lại.

Tống Huyền đến trường học đón cô, hắn đợi hồi lâu cũng không thấy cô, đi tìm ở mọi ngóc ngách cũng không nhìn ra được bóng dáng của cô ở đâu.

Hắn sốt ruột, trên trán bắt đầu đổ mồ hôi lạnh, hắn đã hứa với Hàn thiếu, nhất định sẽ bảo vệ Tần Ninh, không để cô bé xảy ra bất cứ chuyện gì.

Đúng lúc này, hắn lại nhận được cuộc điện thoại của Hàn Quân Vũ, chỉ thiếu chút nữa là hắn đem quăng cái điện thoại xuống đất.

"Hàn thiếu, Ninh tiểu thư mất tích, tôi không tìm thấy được cô ấy."

Tống Huyền căng da đầu nói, vài giây sau không thấy đối phương trả lời, hắn lại cảm giác được trên người Hàn thiếu toát ra khí lạnh.

"Anh phái người tiếp tục tìm, bây giờ tôi sẽ về ngay!"

Tuy anh không nói mấy câu nặng lời, nhưng mà ngữ khí của anh rất nặng, giống như là khối băng đập thẳng vào bên tai hắn, Tống Huyền cúp điện thoại, lau mồ hôi lạnh trên trán, nỗi lo sợ hãi trong lòng bắt đầu dâng lên đến đỉnh điểm.

Hàn thiếu nổi giận, quá dọa người!

Ba giờ sau, Hàn Quân Vũ tới trường học, anh vẫn chưa nhìn thấy Tần Ninh, ánh mắt lạnh lẽo tới mức người khác không dám đến gần.

Hàn Quân Vũ nghe Tống Huyền bẩm báo, anh chần chờ tầm nửa giây, sau đó lấy máy tính ra, lợi dụng kĩ thuật hacker xâm nhập vào di động của Tần Ninh, phát hiện một tin nhắn.

Anh híp híp mắt, đột nhiên đóng máy tính lại, bước chân dài hướng tới sân vận động.

Tầm mắt sắc bén quét qua một vòng quanh sân vận động, đi thẳng về phía phòng thay đồ, dùng một chân đá văng cánh cửa.

Nhìn Tần Ninh cả người lạnh tanh nằm trên mặt đất, sắc mặt cô trắng bệch, anh duỗi tay nắm lấy tay cô, cảm giác lòng bàn tay cô cũng lạnh đến đáng sợ.

Hô hấp anh cứng lại, tay đột nhiên run lên, phải mất đến nửa ngày anh cũng không chịu đưa tay tới thăm dò hơi thở của cô.

Tống Huyền thấy Tần Ninh nằm trên đất, trợn tròn hai mắt, cũng bị dọa không nhẹ. Nếu Ninh tiểu thư thật sự xảy ra chuyện, hắn không dám nghĩ đến Hàn thiếu sẽ làm ra cái sự tình điên cuồng gì.

"Hàn thiếu, tôi, tôi đến đây."

Nhìn Hàn thiếu chậm chạp không chịu đưa tay ra thăm dò hơi thở cô bé, Tống Huyền hít sâu một hơi, chuẩn bị tự mình tới.

"Cút ngay!"

Sắc mặt Hàn Quân Vũ âm trầm đến nỗi có thể gϊếŧ chết người ngay lập tức, anh thận trọng nâng khuôn mặt của cô gái nhỏ, ôm chặt vào l*иg ngực mình, cảm nhận được hơi thở của cô đang dần suy yếu.

"Đi bệnh viện!"

Anh trực tiếp bế cô ra ngoài, ánh mắt lạnh lẽo lướt qua người Tống Huyền.

"Tống Huyền, tra không rõ chuyện này, đừng tới gặp tôi!"

Tần gia, thời gian bữa tối.

Giang Nhu nghĩ đến chuyện Tần Ninh đang bị nhốt trong phòng thay đồ ở sân vận động, với cơ thể yếu kém của cô ta, nếu bị nhốt cả đêm ở một nơi như thế, nhất định sẽ không thấy dễ chịu chút nào!

Chỉ cần nghĩ đến sắc mặt trắng bệch của Tần Ninh sẽ giống như một con quỷ đã chết, tâm tình cô ta liền trở nên rất rất tốt, lại ăn thêm một bát cơm nữa.

Tần Dao thì đang buồn bực lải nhải chuyện không được gặp Hàn thiếu, lão thái thái Tần gia và Giang Bôi ra sức an ủi cô ta.

Giang Nhu cười lạnh trong lòng, Tần Dao là loại phụ nữ ngực to não như quả nho điển hình, theo đuổi một người đàn ông mà cũng không biết rụt rè lại chút, suốt ngày đi tiếp cận gia đình chồng tương lai không.

Gia đình Hàn thiếu chính là tổng tài tập đoàn Thịnh An, cao cao tại thượng, đủ loại phụ nữ, loại phụ nữ như cô ta họ đâu có thiếu đâu?

Nếu Giang Nhu cô ta trở thành vị hôn thê của tổng tài tập đoàn Thịnh An thì sao đây, trong đầu cô ta không khỏi nhớ đến thúc thúc của con nhỏ Tần Ninh kia, khuân mặt anh tuấn làm điên đảo chúng sinh, vóc dáng thì vô cùng hoàn mĩ, không biết lúc trên giường sẽ như thế nào đây..

Giang Nhu đau khổ trong lòng, cô ta đảo ánh mắt oán giận qua Tần Dao. Hàn thiếu không thích Tần Dao, đó là do cô ta không thủ đoạn, còn nếu là Giang Nhu cô đây tiếp xúc với Hàn thiếu, nhất định sẽ khiến Hàn thiếu để ý đến mình.

Chỉ cần đi theo sau Hàn thiếu, dù không có được thân phận gì đi, nhưng ít ra cũng được tiền và ân sủng, như vậy cả đời này cô ta cũng không cần phải buồn hay lo nghĩ gì nữa đi!

"Sức khỏe Tần Ninh dạo này sao rồi?" Giang Bội đột nhiên dò hỏi.

"Gần đây sắc mặt em ấy không được tốt, rất suy yếu."

Giang Nhu cúi đầu nhỏ giọng nói, nhưng trong lòng lại vô cùng đắc ý.