Khúc Biến Tấu Ánh Trăng

Chương 26

Trước tình huống vở kịch đảo chiều, trong lòng Sơ Lễ đã chạy loạn như ngựa điên——

Trong đầu đều là sao tác giả đều như vậy sao tác giả đều như vậy?!

Còn có thể hay không có một người tốt chân chính bình thường?!

Tiểu bạch liên đại đại ngươi rốt cuộc là vô tâm vẫn là cố ý a a a a trái tim pha lê của cô đều tan nát!

Ngươi có nhu cầu muốn quảng cáo thì nói với ta a ta tranh chủ cho ngươi đừng ở sau lưng đâm cho ta một nhát lạnh thấu tim được hay không.........

...... Quên đi.

Lão sư diễn viên kia nói đúng, đều do cô không hỏi rõ ràng liền lấy dùng.

Di động rung không ngừng, Lão Miêu đang gào thét như súng máy vừa được thay băng đạn mới không thể dừng lại...... Nhưng lúc này dù mù mờ tình huống, vẫn phải đối mặt với hắn.

Sơ Lễ cắn cắn môi dưới, cầm lấy di động ——

【 Con khỉ mời đến thuỷ quân: Chuyện này ta sẽ đi hỏi một chút tại sao lại thứ này, chuyện Giang Dữ Thành lão sư lấy tạp chí chúng ta làm quảng cáo miễn phí là ta không hỏi rõ ràng, nhưng tạp chí cũng vì cái quảng cáo này bán nhiều mấy vạn không phải sao?】

【 Con khỉ mời đến thuỷ quân: Nhìn từ phía, đây là đôi bên cùng có lợi......】

【 Miêu miêu: Ngươi còn cãi bướng? 】

【 Miêu miêu: Tạp chí ban đầu bán là chịu lỗ, phí tổn là sáu tệ năm xu bán ra mười hai tệ, giá bán cho đại lý là sáu tệ sáu xu một quyển, phí tổn sáu tệ năm xu chỉ là tiền cho bên xưởng in, còn tiền nhân công biên tập cùng tiền vận chuyển, còn có nhuận bút của tác giả đâu? Tạp chí là tạp chí xã tự bỏ tiền túi ra trả tiền tạo ra nền tảng —— chưa kể chỉ bán thêm 40.000, dù bán thêm 80.000 bản thì ngươi cũng chỉ kiếm thêm 8.000 tệ, phát tiền lương cho ngươi và đóng quỹ an sinh xã hội còn thừa bao nhiêu? Kiếm tiền chân chính là gì? Là từ cơ sở tạp chí về sau xuất bản ra bản in lẻ, cùng với tác giả.】

【 Miêu miêu: Win-win? Thắng cái gì thắng? 】

【 Miêu miêu: Cho người khác quảng cáo đều có trao đổi trang quảng cáo, biết tạp chí《Nguyệt Quang 》thu phí quảng cáo một trang là bao nhiêu không? Bốn vạn! 】

【 Con khỉ mời đến thuỷ quân:......】

【 Miêu miêu: Khó có thể tin đúng không? Kinh hỉ không kinh hỉ, ngoài ý muốn không ngoài ý muốn? 】

【 Miêu miêu: Ngươi cái gì cũng đều không hiểu. 】

【 Vu Diêu: Em ấy cái gì cũng đều không hiểu, ngươi cũng dạy thật nhiều! 】

【 Vu Diêu: Đi học lão sư cũng sẽ không dạy những thứ này. 】

【 Vu Diêu: Em ấy là người mới cái gì cũng đều không hiểu không phải rất bình thường sao, sự tình đều đã xảy ra ở đây còn ném nồi (*) là ý tứ gì —— thứ hai ngươi có bản lĩnh như vậy thì liền vào trong ban biên tập nói, đều là lỗi của Sơ Lễ? 】

(*) Ném nồi: một từ thông dụng trên Internet, ám chỉ việc trốn tránh trách nhiệm, cố gắng chuyển mâu thuẫn của bản thân sang chỗ khác và để người khác chịu trách nhiệm.

【 Vu Diêu: Vậy thì ngươi, phó chủ biên dẫn dắt em ấy không chịu trách nhiệm? Lúc em ấy hỏi Giang Dữ Thành bản thảo, không phải ta và ngươi kiểm tra lần cuối cũng không chú ý hỏi chuyện gì đã xảy ra sao? Cầm được bản thảo liền lòng nóng như lửa đốt muốn dùng, Sơ Lễ chỉ là làm giao nhận. 】

【 A Tượng: Đúng vậy, người như Giang Dữ Thành cũng không có khả năng là xem mặt nể mũi Sơ Lễ đem bản thảo tới, tại sao lại là cậu ấy a? 】

【 A Tượng: Sơ Lễ xác thật chính là chỗ giao nhận, không nên ném nồi. 】

【 Vu Diêu: Cũng không phải là, được rồi được rồi đừng nói nữa. 】

【 Vu Diêu: Từ đầu đến cuối đều không có cái gì ngoài ý muốn mới kêu kỳ quái đi?】

Sơ Lễ: "......"

Lúc này 9 giờ tối.

Sơ Lễ nằm cạnh cửa sổ, đón cơn gió mang theo hương hoa đêm, cô cúi đầu nhìn ra khoảng sân yên tĩnh bên ngoài cửa sổ, nghiêm túc xem xét tính khả thi của những chuyện này.......

10 giờ tối.

Sơ Lễ ngồi ở bên cửa sổ, ipad mở phần mềm mô phỏng piano, hai mắt nhìn ánh trăng bên ngoài cửa sổ, tay đánh bàn phím dương cầm ——Doe, a deer, a female deer (*).... Lúc này di động vang lên, là cuộc gọi từ L quân, Sơ Lễ rũ mắt sau đó như thất thần ấn nút kết nối.

(*) Bài hát Do-Re-Mi là một giai điệu từ vở nhạc kịch The Sound of Music năm 1959 của Rodgers and Hammerstein.

【 Chào? 】

Giọng chào của người bên kia, vẫn là âm thanh buồn cười sau khi sử dụng công cụ biến đổi giọng nói, động tác tay của Sơ Lễ dừng lại, nhướng mày muốn ngắt cuộc gọi này, lúc tay cô chạm vào nút gác máy thì L quân chậm rãi nói——

【 Buổi sáng ra ngoài không mang di động, không phát hiện ngươi nhắn tin. Ta vừa thấy Weibo của Giang Dữ Thành, ngươi hiện tại ở đâu? 】

Khi đối phương nói chuyện, âm thanh xung quanh còn có tiếng nước —— cái tên này vừa ngâm mình trong bồn tắm vừa cùng cô nói chuyện? Thật đúng là trăm công ngàn việc a...... Sơ Lễ không xác định được có phải là mình nghe lầm hay không, bởi vì lúc cô nghiêng tai lắng nghe thật kỹ thì thanh âm kia lại biến mất.......

Sơ Lễ gỡ ngón tay ra khỏi nút gác máy..

——Coi nào, là trời đang nắng vàng~

"Cửa sổ nhà, đánh đàn, suy xét tính khả thi của việc nhảy lầu." Sơ Lễ buồn bã nói, "Ngươi đã bỏ lỡ một hồi náo nhiệt, Giang Dữ Thành đào cho ta một cái hố, hiện tại phó chủ biên điên cuồng cười nhạo ta, dùng sáu chữ số ấn lượng tạp chí để tạo đà cho cuốn sách mới của Giang Dữ Thành."

Tiếng đàn không ngừng, L quân bên kia trầm mặc, Sơ Lễ nghe thấy bên anh truyền đến âm thanh người đi lại, một lúc sau, vẫn là giọng nói buồn cười: 【 Tâm tình hiện tại của ngươi rất suy sút? 】

"Không chỉ là sa sút." Sơ Lễ nói, "Buổi sáng nay Trú Xuyên vừa đến ban biên tập một chuyến, còn tiêm cho ta một liều dự phòng: Trên thế giới này không có bữa ăn nào miễn phí, tiểu bạch liên trong lòng ta cũng không phải đại hiệp gặp chuyện bất bình rút đao tương trợ......."

Sơ Lễ tạm dừng: "Sự thật chứng minh, hắn giống ngươi đều là miệng quạ đen."

Sơ Lễ lại bày ra một giọng điệu đặc biệt vớ vẩn: "Lại đến phiên Trú Xuyên cái kia diễn viên tới giảng đạo lý cho ta, ngươi dám tin?"

Điện thoại bên kia trầm mặc vài giây.

【 Người khác ăn muối còn nhiều hơn ngươi ăn cơm, như thế nào không thể giảng đạo lý với ngươi? 】

Sơ Lễ ấn xuống một chùm phím đàn piano, phát ra tiếng "Loảng xoảng": "Ơ, ngươi đứng đâu? Ngươi có phải đến an ủi ta hay không?"

【.................. Lại tức giận ngươi xem ngươi, còn tự thêm hiệu ứng âm thanh hù dọa ai a? Ngươi đừng vội, thử nghĩ xem có biện pháp giải quyết gì. 】

Sơ Lễ cười lạnh một tiếng, sống không còn gì luyến tiếc nói: "Biện pháp gì, làm sao đối diện với sự điên cuồng của chủ biên, làm sao thản nhiên đối mặt với sự cười nhạo của phó chủ biên?...... Có bốn vạn bình luận dưới weibo của Giang Dữ Thành, trong đó ba vạn tám bình luận là đang hỏi: Đại đại, ngươi có phải hay không ở《 Nguyệt Quang 》đăng tiếp nhiều kỳ của cuốn truyện mới, chúng ta siêu cấp mong chờ——"

Sơ Lễ nói đến một nửa đột nhiên ngừng lại.

Cả khuôn mặt đột nhiên dừng lại ở biểu trình trào phúng, sau đó, trống rỗng.

Giọng nói của người đàn ông bên kia tựa hồ có chút cười nhạo: 【 Có nghĩ ra không? 】

Sơ Lễ tắt ứng dụng phím đàn piano, nắm lấy điện thoại, rồi lại đặt nó xuống liếʍ liếʍ môi: "Hình như là, nghĩ tới."

【Nghĩ đến cái gì? 】

"Ngươi cảm thấy với sự xúi giục của ba vạn tám quần chúng nhân dân, ta có thể thuyết phục Giang Dữ Thành thành công, đâm lao phải theo lao, có bao nhiêu khả năng hắn sẽ đồng ý đăng nhiều kỳ 《 Biến mất công viên giải trí 》trên tạp chí của ta?"

【 Nếu Giang Dữ Thành là người có lương tâm, như vậy hiện tại hắn đại khái cũng sẽ cảm thấy có một tia chột dạ; nếu hắn hiện tại cảm thấy có một tia chột dạ, như vậy khả năng ngươi thuyết phục được hắn rất cao.】

Sơ Lễ cảm thấy cuối cùng cô cũng tìm được một con đường đi đến ánh sáng mặt trời.

Sau khi tắt cuộc gọi của L quân, cô quyết định không nhảy lầu, chân tay vụng về bò từ cửa sổ xuống, tổng cộng làm 3 việc ——

Chuyện thứ nhất là nói ở trong group công việc cho cô thời gian hai ngày cuối tuần, thứ hai, cô nhất định sẽ cho mọi người câu trả lời thỏa đáng về việc "may áo cưới cho người khác".

Chuyện thứ hai là gửi tin nhắn hỏi Trú Xuyên anh hiện tại ở đâu;

Chuyện thứ ba là mua vé tàu đi thành phố B, ngày mai 8 giờ sáng xuất phát.

......

Cùng lúc đó.

Thành phố B.

Rời xa thành thị ồn ào náo nhiệt, suối nước nóng lộ thiên trong đình viện tư nhân nổi tiếng ở ngoại ô, nước ôn tuyền từ đỉnh núi tầng tầng chảy xuôi xuống —— đỉnh cao nhất suối nước nóng có màu xanh lam, nước chảy xuôi xuống phía dưới dần dần nhạt đi, nước suối chảy vào suối nước nóng thấp nhất trong hồ, hơi nước màu trắng sữa bao trùm. Các loại thuốc thảo dược đặc biệt của Trung Quốc được thêm vào hồ bơi, tỏa ra mùi thơm thảo mộc........

Hồ suối nước nóng ngoài trời hẻo lánh này thật hiếm có và yên bình, những ngọn đèn mông lung đặt bên cạnh hồ là ánh sáng duy nhất, thỉnh thoảng có thể nghe được tiếng nước bắn tung tóa khi ai đó đang vẩy nước.......

Trong hồ.

Người đàn ông trẻ tuổi tựa vào thành hồ trên đầu phủ khăn lông, thuộc tính trạch nam trường kỳ không thấy ánh mặt trời, làn da trắng nõn gần như trong suốt, tóc đen ướŧ áŧ dán vào phía trên gò má anh tuấn...... Đôi mắt màu trà đồng lập lòe tia lười biếng. Lúc này, anh dựa vào thành hồ suối nước nóng, nửa thân mình bên ngoài hồ, những ngón tay thon dài hơi ướt đang đùa nghịch di động, đăng xuất một cái QQ lại đăng nhập một cái QQ khác, vừa mới vào, liền thấy chân dung con khỉ nào đó xuất hiện ——

【 Con khỉ mời đến thuỷ quân: Lão sư, xin hỏi ngài cùng Giang Dữ Thành lão sư ở đâu? Thành phố B? Ở nhà? 】

【 Con khỉ mời đến thuỷ quân: Giang Dữ Thành lão sư có ở đó không? Ngài ấy có phải hay không không mang di động? 】

Như thể bất ngờ, cái mũi đang chôn ở chỗ khuỷu tay giật giật, ý vị không rõ mà cười hừ một tiếng.

【 Trú Xuyên: Ở nhà hắn làm gì, lão tử tới tổng vệ sinh cho hắn à? Suối nước nóng ở ngoại ô, ngươi muốn làm gì? 】

【 Trú Xuyên: Người này không có đạo đức nghề nghiệp, hắn nghỉ phép sẽ không xem QQ. 】

Người đàn ông đánh chữ như bay......

"—— ngâm suối nước nóng thì ngâm cho thật tốt, người đều ở trong nước còn không bỏ được di động xuống, ngươi là thiếu niên nghiện internet à?"

Ở phía sau người đàn ông, tiếng nước bắn ào ào vang lên ——to như vậy trong hồ suối nước nóng, một bóng người với làn da màu đồng khỏe mạnh bơi từ bên này sang bên kia của hồ, đi ngang qua Trú Xuyên, bọt nước văng đến đường cong hàm dưới hoàn mỹ của anh......

Trú Xuyên nâng tay lên, mặt vô cảm mà lau bọt nước bị bắn lên.

"Ngươi cũng nghe thấy, lúc này Giang Dữ Thành đại đại giống như một đứa trẻ bị chứng tăng động bơi qua bơi lại đem suối nước nóng biến thành bể bơi chơi đùa, nào biết bên ngoài cách nơi đây ngàn dặm có một thiếu nữ đáng thương vì ngươi qua cầu rút ván mà chịu tra tấn," Trú Xuyên buông di động, "Mà lão tử không biết tạo cái nghiệt gì, phải chùi đít cho cái loại người cặn bã này."

Bọt nước văng lên.

Bóng dáng bơi qua bơi lại không biết mệt kia rốt cuộc cũng dừng lại —— người đàn ông tên Giang Dữ Thành cuối cùng cũng ngừng quấy rầy sự yên tĩnh của suối nước nóng..... Hắn ngừng lại, thuận tay kéo lấy thanh gỗ đang trôi trên suối nước nóng, từ bên trong lấy ra một bình rượu ướp lạnh, ngửa đầu uống: "Ta như thế nào lại là người cặn bã?"

Giang Dữ Thành đứng ở giữa hồ, chiều cao không phân cao thấp với Trú Xuyên, anh tuấn cũng không kém Trú Xuyên, chỉ là bởi lớn tuổi hơn nên đường nét trở nên trưởng thành hơn.

So với vẻ mặt có phần khắc nghiệt dữ tợn hơn khi Trú Xuyên không nói lời nào, Giang Dữ Thành thực sự có một khuôn mặt dễ gần và nhân hậu: Khi không nói lời nào, khóe mắt anh ấy nhướng lên, và khóe môi tự nhiên hơi nhếch thành hình vòng cung như đang cười.....

Lúc này hắn cười như không cười mà nhìn người đàn ông dựa vào thành hồ, trên đầu phủ khăn lông đang nghịch di động——

"Trái tim pha lê của fan hâm mộ mười năm của người tan vỡ rơi đầy trên đất." Dường như anh đã quen bị nhìn bằng ánh mắt tràn ngập mê hoặc hiền lành, Trú Xuyên trước sau không dao động, lúc mở miệng thậm chí càng thêm phần khắc nghiệt, "Nửa tiếng trước nếu L quân không xuất hiện, ngươi liền có thể nghe thấy tiếng khóc như sói tru của fan hâm mộ mười năm kia ở dưới địa ngục,..... Fan mười năm a, một tiểu cô nương thật tốt, nếu dùng thời gian này đi tìm một người đàn ông yêu thương hiện tại nhi tử đều đã đi mua nước tương (*), Giang Dữ Thành, lương tâm của ngươi không đau sao?"

(*) Mua nước tương: là một thuật ngữ tại, nghĩa đen của nó là ra cửa hàng mua nước tương. Thuật ngữ này có hai cách dùng, một là theo nghĩa đen, "con nhà người ta đã đi mua nước tương được rồi", ý chỉ rằng đứa nhỏ đã lớn, đã có thể giúp đỡ việc vặt trong gia đình. Một cách dùng khác được sử dụng trên mạng internet, thể hiện sự không quan tâm đến một đề tài xã hội nào đó, mang hàm ý "tôi không liên quan tới chuyện này", tương đương với từ "". Trong điện ảnh, cũng được gọi là "mua nước tương".

"Ta không có lương tâm."

"......"

"Cùng ngươi giống nhau."

"Ngươi nói chuyện cẩn thận một chút." Trú Xuyên kéo khăn lông trắng trên đầu ném vào mặt Giang Dữ Thành.

Giang Dữ Thành đem bình rượu sứ trong tay ném tới thành bể, chuẩn xác mà bắt được khăn lông Trú Xuyên ném tới, thuận tay ném vào thanh gỗ rồi đẩy nó ra, đồng thời nhấc lên mí mắt quét đến Trú Xuyên: "Không giống như là như mặt trời ban trưa Trú Xuyên đại đại, 《 Biến mất công viên giải trí 》là tác phẩm duy nhất mấy năm nay của Giang Dữ Thành, bán không tốt, ta liền sẽ từ đám mây ngã xuống, khiến mọi người nhạo báng —— nghĩ mọi cách tạo thế cho nó đứng vững trên gót chân, ta có gì sai?"

Nếu vừa mới bắt đầu chỉ là trêu chọc, Giang Dữ Thành ngữ khí tới rồi cuối cùng có vẻ nghiêm túc một chút.

"............ Thanh âm sao lại lớn như vậy," Trú Xuyên đảo mắt moi moi lỗ tai, "Nghe nói thanh âm càng lớn là bởi vì chột dạ."

"......"

Giang Dữ Thành tạm dừng, cười, nói với vẻ mặt ôn nhu vô hại: "Giúp 《 Nguyệt Quang 》 viết Hoạch định trang đầu là ngươi tự mình mở miệng; thứ hai là trước tiên quảng bá một đợt sách mới cũng không có gì hại; thứ ba là ta cũng xác thật giúp khỉ con lúc đang vội——"

"Ân, vội của ngươi thực sự đáng đồng tiền bát gạo, không cần tốn nhiều sức khiến cho Nguyên Nguyệt Xã dùng mười mấy vạn ấn lượng tạp chí giúp ngươi tuyên truyền miễn phí làm cái báo đáp—— loại 'bố thí' ngắn hạn này mà ngươi gấp không chờ nổi liền phải lấy về. Nhiều nhất chỉ có thể coi như là giao dịch, từ đâu ra mặt to dám nói là giúp người khác lúc đang vội."

"......Nợ ân tình là tự mình đưa đi thì tự mình mang về." Giang Dữ Thành nhún nhún vai, nụ cười hiền lành trên mặt vẫn như cũ bất biến, "Không phải ngươi nói sao, trên thế giới, đáng giá nhất chính là nợ ân tình."

Giang Dữ Thành vừa nói vừa đi đến bên hồ bơi——

Hai tay chống lên bờ, bắp thịt cường tráng trên cánh tay phồng lên, rầm một tiếng nước bắn tung tóe, cùng mùi thảo dược xông vào mũi, người đàn ông đứng chân trần bên bể suối nước nóng, kéo áo choàng tắm..... Tùy tiện tìm một góc độ chụp một tấm hình cùng Trú Xuyên đang nằm trong suối nước nóng chơi đùa với điện thoại di động, sau đầu của anh ấy hở ra một nửa các cơ căng lên, phát weibo, định vị, viết vài chữ ——

【 Giang Dữ Thành: Tổ hợp tay bút già, cùng nam thần Trú Xuyên của các ngươi tắm suối nước nóng. 】

Weibo phát ra, quần chúng ăn dưa đều điên rồi, một nửa sắm vai Sherlock Holmes phân tích xem khuôn mặt của Trú Xuyên đẹp trai như thế nào dựa trên mái tóc của anh; một nửa khác tranh đến gà bay chó sủa rằng suối nước nóng đủ văn minh và lịch sự, cũng chính giờ này khắc này Trú Xuyên có mặc đồ hay không có mặc đồ?!......

Mọi người đều rất nhộn nhịp, Giang Dữ Thành nhìn tốc độ bình luận tăng cao cũng vui vẻ trong chốc lát, phát xong weibo, cúi đầu liếc thấy tên kia vẫn như cũ dựa vào thành hồ, không chút để ý mà chơi di động——

Bộ dáng giống như cùng biên tập nhỏ kia nói chuyện.

Hắn đi qua, dùng chân to dẫm dẫm lên vai của Trú Xuyên: "Nhìn không ra ngươi thật mềm lòng, vừa rồi còn làm bộ L quân dẫn đường cô ấy tới tìm ta ký quyển này cho 《 Nguyệt Quang 》ta đã nghe được."

Trú Xuyên nghe vậy, đuôi lông nhướng lên: "Vậy ngươi ký hay không ký?"

Giang Dữ Thành trầm mặc.

Ngay sau đó là khuôn mặt phúc hậu và vô hại tiêu chuẩn: "Ta suy xét suy xét."

Trú Xuyên đẩy chân đạp lên vai mình, mặt lộ vẻ khinh thường: "Cáu kỉnh trời sinh...... Ký đi, 《 Lạc Hà Thần Thư 》ta đều ký, không phải ngươi từng nói ta: Kia là Nguyên Nguyệt Xã a, thật hấp dẫn —— đây là những câu nói của ngươi."

"Không phải, ta ký hay không ký liên quan đến ngươi cái rắm, ngươi như vậy giúp đỡ cô ấy làm gì a?" Giang Dữ Thành vẻ mặt cảnh giác, "Ngươi rắp tăm cái gì?"

"Làm ngươi cũng hưởng thụ kɧoáı ©ảʍ bị tra tấn tinh thần." Người đàn ông tựa vào bên hồ suối nước nóng lắc lắc di động, lười biếng nói, "Hơn mười năm nay, ta chưa từng thấy biên tập viên nào phiền phức như vậy. "

"...... Vậy ngươi còn xúi giục cô ấy tới tra tấn ta."

"Ngươi xuất hiện thì cô ấy liền có thể đi quấy rối ngươi, phân tán năng lượng quá độ, đừng quấy rầy ta."

"Như thế nào quấy rầy? Nấu cơm cho chó ăn?"

"......" Trú Xuyên bấm điện thoại di động, vẻ mặt tê liệt nhìn Giang Dữ Thành, "Ngươi nói chuyện cẩn thận."

"Là ngươi không lo người trước đây, ngươi nói sao ngươi lại thành ra thế này a, tiểu cô nương cực cực khổ khổ góp ý, hiệu đính sách cho ngươi, ngươi còn không biết cảm ơn còn ghét bỏ người ta phiền ngươi......" Giang Dữ Thành ngồi bên cạnh, xê dịch chân tiến đến bên người Trú Xuyên, vươn ngón tay chọc hắn, "Ngươi như thế nào không biết tốt xấu như vậy?"

"Giang Dữ Thành, ngươi đừng có học cách nói chuyện của ba ta."

"Này, đúng rồi. Nói đến ba ngươi, ba ngươi ngày đó gọi điện thoại cho ta, nói nói là Hội Nhà văn tỉnh ngươi họp ngươi lại..... Aiya ngươi xem ngươi lại trừng ta, được rồi được rồi ta không nói ta không nói nữa, dù sao ngươi chính là con sói mắt trắng—— ba ngươi cùng với biên tập nhỏ kia nếu có cơ hội ngồi cùng nhau, chỉ nói những điều không hay về ngươi có thể nói từ buổi sáng đến khi mặt trời lặn xuống núi."

"Đừng một câu lại con sói mắt trắng, ba ngươi từng kêu ngươi đừng viết đề tài kinh dị chuyển sang viết 《 Hồng Lâu Mộng 》ngươi chịu sao?"

"Ta viết? Hồn quỷ của Lâm Đại Ngọc cùng ai yêu đương?"

"Ngươi xem, ngươi cũng không muốn, cho nên liền câm miệng đi," người đàn ông nằm trên mép bể suối nước nóng dời tầm mắt, sau đó đột nhiên ngẩng đầu hỏi như nhớ ra điều gì, "Cho nên ngươi rốt cuộc có ký cho cô ấy không?"

"Ngươi cảm thấy sao?"

"Như ta đã nói với cô ấy, nếu ngươi không chột dạ, ngươi sẽ không dao động, như vậy vấn đề là, Giang Dữ Thành, ngươi có hay không có lương tâm, không chột dạ sao?"

Giang Diệu Thành nhìn sương mù đọng lại trong ao, suy nghĩ kỹ càng rồi gật đầu: "....Một chút đi."

"Như thế, ký đi."

Trú Xuyên để Giang Dữ Thành đứng lại một mình trên bờ với vẻ mặt ý vị thâm trường.

Lúc này, hai vị tác giả đại thần trò chuyện vui vẻ ở suối nước nóng, cũng không biết chính mình nhất ngữ thành sấm (*)—— bọn họ lập tức liền phải chính mắt chứng kiến Sơ Lễ "phiền người" rốt cuộc có thể có bao nhiêu "phiền người".

(*) dùng để chỉ một số điều xấu và những lời tiên tri. Nó cũng có nghĩa là trò đùa trở thành sự thật.