Chu Khải Thâm sửng sốt một chút, vẻ mặt có thể nói là thay đổi khôn lường.
Triệu Tây Âm rất vô tội, cũng buồn bực, người này thực sự là khối băng, cảm động một chút mà đáp lại có được không vậy?
Chu Khải Thâm nhướng mi, “Ồ?”
Sau đó nói: “Nghe rất kí©ɧ ŧɧí©ɧ đấy nhỉ.”
Nhìn cái vẻ mặt không đứng đắn này mà xem, không biết lại nghĩ sang hướng nào rồi.
Triệu Tây Âm bị anh nhìn đỏ mặt, cảm thấy khϊếp đảm, dùng sức nhéo một cái thật mạnh vào eo anh, không có tác dụng, chỉ nắm được áo len cashmere. Giọng điệu Chu Khải Thâm ngày càng không đứng đắn, “Ơ sao thế? Chê quần áo của anh vướng víu à? Đừng quá sốt ruột chứ, lần sau cởi là được.”
Triệu Tây Âm âm thầm xì một tiếng, "Anh đừng mặc là tốt nhất, tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ chạy rông dọc Thập Sát Hải*, sáng mai trở thành tin hot xã hội liền.”
(*) Thập Sát Hải (什刹海: Shichahai) là một khu danh lam thắng cảnh lịch sử bao gồm ba hồ ở phía bắc trung tâm Bắc Kinh. Chúng nằm ở phía tây bắc của Tử Cấm Thành và phía bắc Hồ Bắc Hải. Shichahai bao gồm ba hồ sau: Tiền Hải (前海), Tây Hải (西海) và Hậu Hải (后海).
Chu Khải Thâm cười, cằm anh khẽ run, ôm chặt lấy cô trong l*иg ngực anh, cô như một chiếc bếp lửa nhỏ, xua tan hết cảm giác mất mát ban nãy.
Triệu Tây Âm còn phải quay về luyện tập, Chu Khải Thâm cũng phải đến sân bay đón người. Thời gian không còn sớm, chỉ có thể để tài xế đưa cô về. Triệu Tây Âm lao vào cơn gió lạnh, dáng người cô yểu điệu, chợt ngừng bước.
Triệu Tây Âm quay đầu lại, quả nhiên Chu Khải Thâm chưa đi, dáng người kiên cường đứng ở cửa, ánh mắt dịu dàng.
Triệu Tây Âm ngửa mặt nhìn anh, bỗng gọi một tiếng, “Chu Khải Thâm!”
“Hả?” Anh trầm ngâm.
Triệu Tây Âm cười nhẹ, tràn đầy sức sống nói: “Cố lên nha!”
Chu Khải Thâm sửng sốt một chút, có lẽ do gió nổi lên, thổi đến mức ánh mắt anh hơi ẩm ướt.
――
Trên đường về đoàn múa, Triệu Tây Âm nhìn thời khóa biểu, buổi chiều là lớp của giáo viên thể hình Hầu Minh Kiếm. Bảy giờ tối Tô Dĩnh sẽ tới tham gia tập luyện, đi xem xét xung quanh. Vừa nhìn thấy cái tên này, Triệu Tây Âm lại có chút phiền muộn.
Tới lúc gần tan học, Đới Vân Tâm tới đây một chuyến. Bà cũng chịu trách nhiệm cho những điệu múa tay, số lần đến dạo này đã nhiều hơn. Triệu Tây Âm đi ra khỏi phòng học, còn đang nói chuyện với người bên ngoài thì bị Đới Vân Tâm gọi lại, “Tiểu Tây, em chờ cô một chút.”
“À, vâng.” Triệu Tây Âm ngoan ngoãn trở lại phòng học.
Năm phút sau, Đới Vân Tâm đứng ở ngoài gõ cửa, “Đi thôi, buổi tối cùng đi ăn cơm.”
Triệu Tây Âm đứng tại chỗ, nhất thời không cất bước.
Đới Vân Tâm nhìn dáng vẻ cô có điều suy tư, bà đoán trúng tim đen, vẻ mặt phức tạp, sau đó bất đắc dĩ nói: "Không phải bữa tiệc, chỉ có hai ta."
Trái lại Triệu Tây Âm áy náy, lè lưỡi một cái, nhảy một bước, chạy đến bên người Đới Vân Tâm, cười tươi như hoa hỏi, “Cô ơi, chúng ta ăn gì thế ạ?”
Đới Vân Tâm thở dài, “Em thực sự là đứa bé không chịu lớn."
Địa điểm ăn uống là trong một nhà hàng Quảng Đông gần sân vận động, Đới Vân Tâm đặt phòng bao, phục vụ đi trước dẫn đường. Triệu Tây Âm đang định hỏi có mỗi hai người còn đặt phòng làm gì, thì đυ.ng phải Trang Khâu đang gọi điện thoại ở phía đối diện. Anh ta chủ động bắt chuyện, “Ồ, cô giáo Đới, bạn học Tiểu Triệu, thật là khéo ghê.”
Đới Vân Tâm hơi gật đầu một cái, "Chào tổng giám đốc Trang.”
Trang Khâu lại mỉm cười nhìn Triệu Tây Âm, “Hôm nay bạn học Tiểu Triệu không cần tập luyện à?”
Triệu Tây Âm nói: “Có chứ.”
Đới Vân Tâm cũng không quá nhiệt tình với người này, “Tổng giám đốc Trang ăn tối rồi sao?”
“Vẫn chưa, tôi mới tới.”
“Thế sao?” Đới Vân Tâm lễ phép, “Vậy cậu có muốn cùng ăn một bữa cơm đạm bạc không?”
Ai cũng có thể nghe ra đây chỉ là một câu khách sáo, vậy mà Trang Khâu còn rất vui vẻ nhận lời, “Được đó, bữa này tôi mời hai người.”
Triệu Tây Âm và Đới Vân Tâm hai mặt nhìn nhau, trong mắt cô hiện đầy vẻ không muốn, Đới Vân Tâm cũng rất bất đắc dĩ, nhưng lời đã nói vậy rồi, cũng không thể không nể mặt mũi người ta được. Trùng hợp bà có điện thoại gọi tới, nói với Triệu Tây Âm: “Em đưa tổng giám đốc Trang vào trước đi, cô nhận điện thoại đã.”
Triệu Tây Âm không thể làm gì khác hơn là đưa người vào, Trang Khâu luôn dùng ánh mắt đánh giá cô cả một đoạn đường hành lang.
“Có vẻ như bạn học Tiểu Triệu không thích tôi cho lắm?” Trang Khâu mở lời, lời nói thân thiết.
"Không có." Triệu Tây Âm rất quy củ đứng ở đó, thật yên lặng.
“Hẹn em ăn cơm em luôn nói không có thời gian, thật khó khăn mới gặp được nhau mà em lại lạnh lùng như vậy, em thực sự làm tôi thấy rất tổn thương đấy.” Trang Khâu cười nói, lời này thật là gian xảo, nhìn như tự giễu, thực tế lại vô cùng ngang ngược, vô tình ném sự khó xử cho cô gái.
Triệu Tây Âm cũng không lúng túng, cô hít sâu một hơi, tiếng động nghe rất rõ, như đang kìm nén chuyện gì lớn. Trang Khâu tất nhiên nhìn ra, còn nghĩ là cô sẽ ngượng ngùng muốn mặt đối mặt nói vài câu giảng hòa, bản thân anh ta thì thừa dịp đối phương áy náy mà hẹn được lần sau gặp mặt.
Không phải anh ta chưa từng gặp phải loại phụ nữ thanh cao, rất khó để theo đuổi, nhưng kiên trì nhiều hơn, sử dụng đúng phương pháp thì sẽ không phải là không có con đường.
Vậy mà Triệu Tây Âm vừa mở miệng lại nói một câu dõng dạc, “Tổng giám đốc Trang, tôi đã có bạn trai rồi.”
Trực tiếp, thẳng thắn, cũng đánh thẳng vào mặt mũi người đàn ông.
Trang Khâu không quá hài lòng với điều này, nham hiểm đáp lại: “Tôi chưa từng nói muốn làm gì với em.”
Triệu Tây Âm gật gù, “Vậy thì tốt quá.”
Đυ.ng vào cái đinh không mềm không cứng, Trang Khâu cũng không phải kiểu đàn ông hiền hậu rộng lượng. Nhưng Triệu Tây Âm thực sự xinh đẹp, lạnh lùng thanh thuần, không cần giả bộ đoan trang, rất có khí chất thiên tiên. Trang Khâu không phải chưa từng chơi đùa phụ nữ học múa, nơi nào cũng mềm mại. Anh ta nhịn cơn tức xuống, lại tự khuyên nhủ mình, bước vài bước tới gần Triệu Tây Âm, “Tôi và em rất có duyên, tôi còn quen biết không ít bạn bè trong giới, có cơ hội đưa em đi làm quen một chút, em còn trẻ tuổi, tương lai có triển vọng.”
Triệu Tây Âm bỗng nở nụ cười, đôi mắt hơi cong, bình tĩnh nhìn anh ta, “Anh biết không, lần đầu tiên tôi nghe người khác khen mình ‘tương lai triển vọng’ là lúc tôi bảy tuổi. Có lẽ hàng năm đều có người khen tôi vài lần, nhưng anh cũng thấy mà, năng lực tôi có hạn, bây giờ vẫn là con tốt nhỏ vô danh.”
Đây là cô đang uyển chuyển nói với anh ta, cái miệng này của anh ta không đáng tin cậy, dỗ trẻ con còn được, chứ hiện giờ chỉ vô dụng.
Cô gái này đâu phải tiên nữ nhỏ, rõ ràng là quả cầu xương rồng tròn vo thì có!
Miệng anh ta bị nhiều gai đâm đến nỗi không rút ra nổi.
Triệu Tây Âm đang định đi xem Đới Vân Tâm làm gì mà chưa vào, nhưng Trang Khâu đưa tay giữ lấy cửa.
Triệu Tây Âm nâng cao cảnh giác, “Anh làm gì vậy?”
Trang Khâu cười, mí mắt vốn rũ xuống của anh ta càng hạ xuống, híp con mắt vốn tính là to thành hình tam giác. Khi anh ta nhìn chằm chằm vào người khác, ánh mắt không rộng sáng, không đáng xưng là khôn khéo, có chút bất lương.
Anh ta nói: “Em thực sự không nhận ra tâm tư của tôi dành cho em, nghĩ rằng gặp ở đây chỉ là tình cờ sao? Cô giáo Đới biết điều hơn em nhiều đó bạn học Triệu, em học hỏi cho tốt đi, tôi rất thích em đấy.”
Lúc này Triệu Tây Âm lạnh mặt, “Anh đừng nói cô Đới như vậy.”
Trang Khâu cười ha ha hai tiếng, “Vậy mà đã không vui rồi, haiz, xem ra em còn phải tập nhiều cho quen đi. Dù là ngành nghề gì, cũng đều có rất nhiều chuyện khó chịu đấy.”
Đới Vân Tâm đứng ngoài gõ cửa, Triệu Tây Âm tựa vào vách tường, ngón tay bỗng run lên.
Trang Khâu từ tốn mở cửa ra ngoài, sắc mặt cũng không thể coi là tốt.
“Ơ, tổng giám đốc Trang không ở lại dùng bữa nữa à?”
Mặt Trang Khâu như đêm đen, buông một tiếng hừ lạnh hầu như không thể nghe thấy, chỉ có Đới Vân Tâm có thể nghe được. Đới Vân Tâm chưa ổn định vẻ mặt quay đầu lại, đúng lúc đối mặt với Triệu Tây Âm, chỉ nửa giây, Triệu Tây Âm ngoảnh đi theo bản năng.
Bữa cơm tối này, hai cô trò im lặng ăn đến mức khác thường.
Triệu Tây Âm ăn mấy miếng, sau đó lấy cớ luyện tập để quay về, Đới Vân Tâm nhìn cô “Ừ” một tiếng, cũng không nói gì thêm.
Thời gian còn sớm, phải bảy giờ Tô Dĩnh mới đến. Quãng đường này Triệu Tây Âm đi đủ chậm, khi ra ngoài cô không thay quần áo tập luyện, áo bó và quần màu đen, bên ngoài mặc một chiếc áo khoác lông dài cũng màu đen. Bộ đồ này phát chung cả đoàn, có tác dụng chống rét, Triệu Tây Âm bị gió thổi vẫn cảm thấy lạnh, tự ôm mình thật chặt.
Khi cô đi ngang một cửa tiệm bánh ga - tô, một trận gió thổi qua vù vù, hạt cát bay vào mắt, vành mắt cô khó chịu đỏ lên.
Đi vào bên trong, thân nhiệt cô ấm lên, nhiệt độ không chênh lệch nhiều, cô che miệng hắt xì một cái lớn, mũi hơi nghẹt. Cô vừa tới cửa phòng luyện tập đã nghe thấy tiếng mấy người bên trong trò chuyện.
Trong giờ nghỉ ngơi, hầu hết mọi người đều rảnh rỗi, một vài người trong số họ có quan hệ không tồi, cho nên không để ý quá nhiều. Triệu Tây Âm vốn không nghĩ nhiều, nhưng đúng lúc nghe được cái tên “Đới Vân Tâm”.
“Lát nữa cô giáo Đới có đến nữa không nhỉ?”
“Chắc là không tới nữa đâu, cô ấy bận lắm đấy, đừng chỉ nhìn vào điệu múa tay của bộ phim này, cô ấy cũng là tên tuổi lớn đó.”
“Tôi hóng được một cái tin này trên mạng nè, nói Tô Dĩnh vốn phải làm điệu múa tay, bởi vì cô ta tham gia diễn mà, nhưng cô giáo Đới có quan hệ tốt với bên tổng cục điện ảnh kia, có lẽ nghĩ là sau này chiếu phim thì cũng tiện quảng bá cho nên mới dùng cô giáo Đới. Nhưng từ sắp xếp cho đến xem xét, thực tế đều là Tô Dĩnh tự làm ở hậu trường, mối quan hệ của hai người họ vốn rất bình thường.”
“Tại sao quan hệ của hai người họ lại bình thường?”
“Hình như Tô Dĩnh không đồng ý một số hành vi của cô Đới.”
“Tôi cảm thấy cô Đới rất tốt mà!”
“Thế thì lại đơn giản quá. Bạn của bố tôi là tổng giám đốc của một doanh nghiệp, ông ấy nói thực tế cô Đới là người khá vật chất. Lúc cô ấy còn trẻ, muốn kéo tài nguyên cho công ty mình, đúng là rất khéo léo, nhưng bây giờ thì chỉ có thể nói là mọi người hay thay đổi.”
Một khoảng im lặng ngắn ngủi.
Người còn lại bỗng cười hì hì nói: “Khí chất của cô Đới không tốt bằng cô Tô, tuy cô Tô thanh cao nhưng thật sự có loại phong phạm kia, đôi lúc cô Đới… cố tình ra vẻ.”
"Cạch!" một tiếng, cửa đột nhiên bị đẩy ra.
Mọi người bị dọa ngây ra, thấy người đến thì lập tức căng thẳng mất tự nhiên, “Tiểu, Tiểu Tây.”
Triệu Tây Âm nổi giận đùng đùng đi tới, “Mấy người khua môi múa mép sau lưng người khác, không phải là không cố tình đấy chứ?!”
Mọi người đều biết rằng cô có mối quan hệ thân thiết với Đới Vân Tâm, không nói mặt ngoài, nhưng cũng là học trò chân chính. Bọn họ tự biết đuối lý, hai mặt nhìn nhau, không một ai lên tiếng.
“Cô Đới làm ra chuyện gì gϊếŧ người phóng hỏa hay sao? Mấy người có cần thiết phải đi bịa đặt hạ thấp như vậy không?!”
Triệu Tây Âm bị tức giận làm hồ đồ, vào lúc này tính tình dịu dàng cũng không nhịn nổi cục tức, không kiềm chế được sự phẫn nộ. Cô nôn nóng trút giận, dường như sau khi phát hỏa thì tảng đá lớn chèn ép cô lâu ngày có thể rơi xuống đất.
Giọng cô khá tệ, tư thế khởi binh hỏi tội rất mạnh mẽ.
Một người trong đó tuổi tác xấp xỉ với cô lập tức thấy không vui, “Chúng tôi đâu có bịa đặt, vốn là tin trên mạng truyền ra, nói một chút cũng không được à?”
Đầu óc Triệu Tây Âm thẳng thắn, không còn lý trí, lớn tiếng cắt ngang, “Không được, không được nói!”
Mối quan hệ giữa con gái với nhau, trừ phi là bạn thân nếu không thì chắc chắn rất nhạy cảm và dù bình thường có chung sống hòa bình cũng không thể tránh khỏi âm thầm so sánh. Chứ khỏi phải nói đến hiện giờ đê vỡ, trực tiếp khai hỏa.
Mặc dù mọi người đều thừa nhận và ngưỡng mộ trình độ chuyên nghiệp của Triệu Tây Âm, nhưng bây giờ khí thế của cô thật lớn, như phải ăn tươi nuốt sống người ta. Còn đến được mức nào? Mấy cô gái kia cùng chung chiến tuyến, một trận chiến võ mồm vừa mới khai mạc ――
“Buổi tối rảnh quá nhỉ, không đi tập luyện à?”
Giọng nói lạnh nhạt như sen tuyết, không mang theo cảm xúc gì nhưng có thể dọa người. Quay đầu nhìn lại, Tô Dĩnh đứng ở cửa, áo trắng quần trắng đã đổi thành quần áo tập luyện.
Kíp nổ vừa bắt lửa lập tức tắt ngúm.
Trong giây phút này, Triệu Tây Âm cũng bình tĩnh hơn nhiều.
Cô cúi đầu, l*иg ngực khó chịu như sắp nổ tung.
Mấy cô gái kia cô nhìn tôi, tôi nhìn cô, sau đó rời đi như làn khói.
Tô Dĩnh đi tới, từng bước lại từng bước, nhẹ nhàng mà vững vàng. Rõ ràng không nghe thấy tiếng động, nhưng Triệu Tây Âm cảm thấy chúng là từng cái đạp đạp vào lòng cô.
Tô Dĩnh đứng lại trước mặt cô, thờ ơ nói: “Nếu cô không thể kiểm soát được tâm trạng của mình thì hãy đi học thêm mấy lớp quản lý tâm trạng đi. Phòng luyện múa là dùng để múa, không phải để cô nổi nóng.”
Triệu Tây Âm đứng tại chỗ, không nhúc nhích.
Sống lưng thẳng tắp, thậm chí thẳng đến mức khiến cô đau lưng. Cô đang kiềm chế, nếu như nói vừa nãy mắng người là tức giận, vậy thì bây giờ là bướng bỉnh. Tô Dĩnh liếc nhìn cô một cái, vẫn lạnh lùng như trước, ném một cái khăn tay vào trong lòng cô.
Tô Dĩnh nói: “Đây cũng không phải là nơi dùng để chứa nước mắt của cô.”
Sau đó, người về đoàn dần dần nhiều lên, gần tới bảy giờ đột nhiên có một thông báo đến, nói buổi tập luyện tối nay bị hủy. Vài người xì xào bàn tán, “Không phải chị Dĩnh đã đến rồi à? Sao lại hủy thế?”
“Ai mà biết được, tính tình chị Dĩnh vẫn luôn thay đổi liên tục mà. Câu nói trên mạng kia nói như thế nào ý nhỉ, cô ấy chưa bao giờ chơi hàng hiệu, vì cô ấy chính là hàng hiệu.”
Tiếng cười lâm râm, nhưng buổi nghỉ tạm thời vẫn khiến lòng người sung sướиɠ, túm năm tụm ba kết bạn rời đi, bàn bạc đến KTV chơi.
――
Chín giờ tối, thầy Triệu như có bọ chét trên người, đi tới đi lui mười mấy lần trong phòng khách. Cửa phòng ngủ Triệu Tây Âm đóng chặt, ông muốn mượn cớ mang nước hoa quả để vào xem xét nhưng cô lại không mở cửa cho ông, nói không ăn, muốn đi ngủ.
Ngủ cái gì mà ngủ chứ, ông rõ ràng còn nghe thấy trong đó có tiếng khóc.
Thầy Triệu sốt ruột không nhịn được, đứng ngồi không yên, suy nghĩ một chút, cũng quên béng mất lập trường của mình mà gọi điện thoại cho Chu Khải Thâm.
Vừa thấy là Triệu Văn Xuân gọi tới, giọng Chu Khải Thâm rất ngạc nhiên, “Thầy Triệu? Con được sủng mà lo quá.”
Triệu Văn Xuân vội vàng cắt lời, “Cậu đang ở đâu vậy?”
“Ở công ty, con vừa họp qua video xong, có chuyện gì thế ạ?”
“Khải Thâm, cậu, cậu có thể tới đây một chuyến không?” Triệu Văn Xuân lo lắng nói: “Hôm nay tâm trạng Tiểu Tây không tốt, nhốt mình trong phòng ngủ, tôi còn nghe thấy tiếng con bé khóc.”
Cúp điện thoại, Triệu Văn Xuân vẫn cứ không yên lòng, cứ đứng ở cửa gọi cô, “Tiểu Tây, Khải Thâm sắp đến rồi đấy.”
Chưa tới vài giây, cửa đã mở ra.
Triệu Tây Âm vẻ mặt mệt mỏi đứng ở cửa, mắt còn hơi sưng lên, “Ba gọi anh ấy tới làm gì? Công ty anh ấy nhiều việc, bệnh đau đầu cũng không tốt, buổi tối lái xe không an toàn.”
Triệu Văn Xuân quả là đã nhận thức đúng phương diện này, “Chỉ có cậu ta đến mới trị được con.”
Triệu Tây Âm vô cùng bất đắc dĩ, vuốt mái tóc ra sau tai, không hài lòng nói: “Con không có chuyện gì cả, tập luyện mệt mỏi thôi.” Cô cầm điện thoại di động lên gọi cho Chu Khải Thâm, muốn bảo anh đừng đến nhưng đường dây lại bận.
Không tới 15 phút sau, Chu Khải Thâm nhắn tin cho cô, chỉ có hai chữ ――
“Xuống dưới.”
Thời gian này chắc chắn là anh phải tăng tốc độ mới đến được, Triệu Tây Âm lo cho anh, mặc lên áo khoác lông rồi vội vã xuống lầu.
Đêm đông dài dằng dặc, khí lạnh bao trùm, không khí cũng trở nên trì trệ một chút.
Chu Khải Thâm từ công ty tới đây, chưa kịp thay âu phục, bên ngoài mặc thêm một cái áo khoác lông cừu. Chắc là anh đã đến được một lúc rồi, có lẽ quá lạnh nên lúc này mới trở lại xe lấy găng tay. Găng tay da cừu màu nâu, anh đeo từng cái một. Khung cảnh này rất đẹp, anh ở trong đêm trăng, trầm tĩnh như một cái Định Hải Thần Châm*.
(*) Định Hải Thần Châm: gậy như ý, hay gậy kim cô hoặc gậy như ý kim cô, còn được biết đến là cây thiết bảng, là cây gậy thần thông mà Tôn Ngộ Không sử dụng trong cuốn tiểu thuyết Tây du ký của Ngô Thừa Ân. Định Hải Thần Châm tượng trưng cho “Định”. Người tu luyện Phật gia và Đạo gia đều nhấn mạnh đến “Định”, đều nói rằng “Định có thể sinh Huệ”. Hiện nay chúng ta thường nói “Nhất định”, cũng đều là có nguyên nhân của nó. “Nhất định có thể…”, vốn là chỉ người tu luyện khi có thể nhập định, liền có thể thực hiện được điều gì đó.
Triệu Tây Âm đi được một nửa, đứng nguyên tại chỗ, Chu Khải Thâm ngẩng đầu nhìn thấy cô, hai người đối mặt hồi lâu. Sau đó anh mới nhẹ nhàng cười lên, tự nhiên dang hai tay, khẽ hất cằm, nói: “Tiểu Tây, đến đây nào.”
Mắt Triệu Tây Âm lập tức thấy cay cay, cúi đầu ngoan ngoãn đi qua.
Cô sợ lạnh, tay vẫn giấu trong túi không rút ra, nghiêng đầu, trực tiếp chui vào trong l*иg ngực Chu Khải Thâm. Cô còn tính trẻ con dùng đầu húc mà khoan anh. Chu Khải Thâm cười muốn ngất, “Làm gì thế, tự dưng biến thành máy khoan điện để khoan một cái hang động cho anh à?”
Môi Triệu Tây Âm kề sát ngực anh, trầm giọng hờn dỗi nói: “Không làm máy khoan điện đâu, làm máy khoan điện mệt chết em rồi.”
Chu Khải Thâm cười, “Vậy em muốn làm gì?”
Im lặng chốc lát, giọng Triệu Tây Âm còn khàn hơn vừa nãy, "Muốn làm người tốt."
Dứt lời, cô lại nhanh chóng lắc đầu, tự nhủ: “Làm người cũng mệt mỏi, em không làm người.”
Chu Khải Thâm ôm lấy cô, cằm cọ cọ tóc cô, giọng điệu dịu dàng nói: “Em làm cái gì cũng được.”
Triệu Tây Âm ngẩng đầu lên, mũi dụi đến đỏ ửng, giọng khàn khàn nói: “Làm bé ngoan của anh được không?”
Chu Khải Thâm ôm chặt cô, nở nụ cười trầm thấp, “Làm vợ anh là tốt nhất.”
Mắt Triệu Tây Âm đỏ ngầu, ngây ngốc nhìn anh.
Chu Khải Thâm thu lại nụ cười, “Cho nên có chuyện gì không vui, bây giờ kể hết cho ông xã đi nào.”