Trái Gura Gura No Mi Tại Đô Thị

Chương 79: Võ Anh Phương Kế Hoạch

Tam Giang Khẩu Khách Sạn, ở trên giường lớn, một đôi nam nữ tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ ôm nhau, cái kia Võ Anh Phương mặt mũi tràn đầy đỏ ửng nằm tại Ninh Đào trong ngực, lộ ra thiếu phụ giống như thành thục vận vị, lộ ra càng thêm mị lực rung động lòng người, giống như tại thế Tô Đát Kỷ.

Trận này kịch chiến trọn vẹn tiếp tục hơn ba giờ, Ninh Đào thể nội đọng lại đã lâu Dương Hỏa cũng coi là đạt được một cái rất tốt phát tiết, Ninh Đào cảm giác mình cả người đều nhẹ nhõm rất nhiều.

Ninh Đào đôi mắt nhìn một chút trong ngực mỹ nhân, khóe miệng mang theo một vòng mỉm cười, nhìn thấy Võ Anh Phương mở mắt ra, vuối nhẹ cái lưng mềm mại của Võ Anh Phương, vừa mở miệng nói.

“A di, bất kể như thế nào, ngươi đều đã trở thành ta nữ nhân, ta Ninh Đào đối với mình nữ nhân đều sẽ không tùy ý từ bỏ.”

Ninh Đào sắc mặt khôi phục bình thường, thanh âm trầm thấp nói.

“Vậy là ngươi muốn phải phụ trách ta a? Ngươi thích ta a?”

Võ Anh Phương đôi mắt trợn trừng lên, lóe ra một vòng thần sắc phức tạp nhìn lấy Ninh Đào.

“Giống ngươi xinh đẹp như vậy rung động lòng người, vũ mị mỹ nữ dụ người, ta làm sao sẽ không thích chứ?”

Lá rụng khóe miệng lộ ra một vòng giảo hoạt nụ cười, một cái tay nâng lên Võ Anh Phương cái kia tinh xảo mượt mà cái cằm,.

“Hừ, ta nhìn ngươi là ưa thích thân thể ta đi, đàn ông các ngươi không có một cái tốt, đều là tham luyến nữ nhân sắc đẹp.”

Võ Anh Phương mềm mại hừ một tiếng, đôi mắt hung hăng trừng Ninh Đào liếc một chút.

“Ta không phủ nhận a di thân thể ngươi thật là nhất làm cho ta động lòng, đoán chừng bất luận cái gì nam nhân bình thường khi nhìn thấy ngươi bộ dáng hôm qua cũng không chịu đựng nổi, nhưng là ta Ninh Đào không phải loại kia chỉ ham sắc đẹp công tử phóng đãng.”

Ninh Đào bĩu môi nói: “Đã trở thành ta Ninh Đào nữ nhân, ta liền sẽ đem xem như trong lòng mình một phần tử, tuy nhiên ta khả năng cho không ngươi hoàn chỉnh yêu, nhưng là ta tuyệt đối sẽ cho ngươi lớn nhất thật hạnh phúc, cả một đời cũng sẽ không để ngươi thụ đến bất kỳ ủy khuất gì.”

Ninh Đào một đôi chân thành tha thiết thâm tình đôi mắt nhìn chăm chú lên Võ Anh Phương, nhìn cái sau gương mặt ửng đỏ, tim đập loạn, trong lòng sinh ra một cỗ cảm giác khác thường.

Võ Anh Phương môi đỏ cắn chặt, có chút ngơ ngác nhìn lấy Ninh Đào, “Ngươi là cái thứ hai nói để cho ta cả một đời đều sẽ không nhận ủy khuất người.”

“Ta cũng sẽ là ngươi sinh mệnh cái cuối cùng nói với ngươi lời này đồng thời làm đến người.”

Ninh Đào một thanh ôm thật chặt ở Võ Anh Phương, đôi mắt tránh qua một vòng trầm tĩnh tinh mang.

Võ Anh Phương tựa ở Ninh Đào trong ngực, một đôi mắt phượng lóe ra kỳ dị mà ngọt ngào thần sắc.

“Ngươi còn có mệt hay không a?”

Bỗng nhiên, Ninh Đào thanh âm tại Võ Anh Phương bên tai vang lên, để Võ Anh Phương giật mình, bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Ninh Đào, cái sau đôi mắt lóe ra một vòng nghiền ngẫm thần sắc, ánh mắt trực câu câu nhìn lấy Võ Anh Phương nơi nào đó trắng nõn to lớn chỗ.

Bởi vì Võ Anh Phương cùng Ninh Đào lúc này hai người đều là trần trụi, không có chút nào che chắn, giờ phút này hai người lại chặt dính chặt vào nhau, tự nhiên không thể tránh né lần nữa để Ninh Đào dập tắt hỏa diễm bốc cháy lên.

Mà Võ Anh Phương cũng gần 40, kinh lịch nhiều chuyện, nhìn thấy Ninh Đào cái ánh mắt này thì minh bạch gia hỏa này còn muốn.

“Không phải vừa mới hôm qua xong a, ngươi là trâu a? Không mệt a?”

Võ Anh Phương mười phần chấn kinh, gia hỏa này vừa mới hôm qua xong, vậy mà lại muốn, quả thực là con trâu.

“Không phải tiểu gia không rụt rè, chỉ đổ thừa nàng quá mê người.”

Ninh Đào cười hắc hắc, trực tiếp một cái xoay người đặt ở Võ Anh Phương trên thân.

“A, hỗn đản. Không muốn.”

Mặc kệ nàng có đồng ý hay không Ninh Đào cúi đầu hôn xuống cặp môi đỏ ửng mê người của nàng. Nàng cũng chủ động dâng chiếc lưỡi đinh hương của mình lên mặc cho hắn xoắn xuýt, mυ'ŧ đến tê tần, hắn từ từ hồn lần xuống, hắn hôn lên bờ vai thơm ngắt của nàng rồi hôn lên xuống quai xanh mê người rồi hắn dần dần xâm chiếm vùng ngực, tham lam mυ'ŧ liếʍ bầu ngực sữa rồi hắn há miệng ngậm lấy núʍ ѵú đang cương cứng của nàng. Hắn vừa mυ'ŧ vừa dùng tay xoa nắn bầu ngực lớn còn lại của nàng, dùng ngón tay trêu chọc hạt ngọc trên đỉnh ngực cao vυ't để kí©ɧ ŧɧí©ɧ nàng. Lúc này Võ Anh Phương đã bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến ý loạn tình mê, một tay nàng ấn đầu Ninh Đào xuống còn tay kia thì xà xuống vuốt ve đại bảo bối đang cương cứng của Ninh Đào rồi nàng cầm lấy dương v*t hắn ma sát lấy âʍ ɦộ đã ướt đẫm d*m thủy của nàng, từng đợt dịch thủy ấm nóng nhớp nháp phun lên qυყ đầυ khiến hắn cảm thấy vô cùng thoải mái. Nhìn bộ dạng của Võ Anh Phương thì liền biết nàng ham muốn nhiều cỡ nào.

Võ Anh Phương thở hổn hển, nói:

- Ninh Đào, vào đi.

Ninh Đào như phụng ý trời, hắn động eo một cái. Bảo bối nhất phát trùng kích, đâm thẳng lên tử ©υиɠ của nàng. Võ Anh Phương duyên dáng kiều ngâm một tiếng, rùng mình một cái, đoán chừng bảo bối của Ninh Đào quá lớn nên khiến nàng bị đau. Ninh Đào vội dừng lại, nàng liền thở ra từng ngụm, điều chỉnh lại hô hấp. Một lát sau, nàng ném cho Ninh Đào một cái mị nhãn. Ninh Đào hiểu ý, nắm lấy vòng eo thon thả của nàng dốc sức đâm vào rút ra. Võ Anh Phương giang chân quấn quanh eo hùm của hắn, mông ngọc vểnh lên nghênh hợp, dùng sức trợ hoan phúc hỉ. Hai chân dùng sức kéo hắn tiến vào, khiến cho bảo bối của hắn có thể cắm sâu vào hoa tâm của nàng, để xoa dịu dục hỏa đang bùng cháy nơi hoa tâm, đồng thời nàng cũng ép cơ l-n mình lại để từng ngùm hút chặt lấy c-c hắn. Làm cho Ninh Đào cảm thấy có vô số bàn tay không ngừng vuốt ve dương v*t của hắn và hắn còn cảm thấy một lực hút mạnh liệt, cố gắng hút hắn vào sâu bên trong hoa tâm của nàng khiến cho hắn vô cùng sướиɠ khoái.

Ninh Đào cùng Võ Anh Phương cứ thế rút ra đút vào, nghênh hợp, triền miên như là một cặp phu thê lâu năm vậy. Một lát sau thì hắn bắt nàng đồi tư thế, hắn để nàng vịn vào thành giường vểnh cao cặp mông ngọc của mình, cánh hoa đỏ hồng kiều diễm không chút che dấu mà bại lộ ngay trước mắt Ninh Đào. Ninh Đào dùng tay đẩy ra hai cánh hoa của Võ Anh Phương ra, điều chỉnh đại bảo bối chen vào chính giữa hai mảnh thịt đầy đặn của nàng rồi ma sát kí©ɧ ŧɧí©ɧ, đồng thời còn dùng qυყ đầυ nhẹ nhàng ma sát ở trên âʍ ѵậŧ của nàng, trêu đùa khiến nàng d*m thủy chảy thành dòng, xuân tâm đại động, cặp mông ngọc co giật mãnh liệt, cố gắng vểnh lên thật cao và lui về sau đón lấy nhưng hắn thì không chịu vào mà cứ mà sát bên ngoài nàng khiến nàng cảm thấy dưới hạ thể của mình như có hàng vạn con kiến đang gặm nhắm khiến nàng vô cùng khó chịu, nàng mở miệng phát ra âm thanh cầu xin:

- Ninh Đào.... đừng đùa nữa.....chàng mau đâm.....bảo bối...vào đi....Thϊếp...khó chịu......quá....

Ninh Đào thấy nàng không chịu nổi nữa thì không đùa nàng nữa, hắn điều chỉnh sao cho bảo bối chen vào chính giữa động khẩu ngọc ngà mê người kia, rồi hắn động eo một phát, “phốc tư” một tiếng, đại bảo bối mạnh mẽ tiến vào bên trong huyệt động đang chực chờ khát khao của Võ Anh Phương. Võ Anh Phương lập tức hít một hơi thật dài, dường như là nàng đang rất thoải mái, thật sự rất sướиɠ khoái, mà Ninh Đào cảm thấy đại bảo bối đang được xoa bóp toàn thân ở bên trong âm đ*o ẩm ướt của nàng, lại còn thêm ấm áp, thống khoái. Ninh Đào bắt đầu rút ra đút vào, tay thì không ngừng vuốt ve trên khắp toàn thân thể ngọc ngà của nàng. Võ Anh Phương bị Ninh Đào kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến hồn phách phi thăng lên tận trên trời, âm thanh dâʍ đãиɠ từ trong miệng không ngừng phát ra, tiếng rêи ɾỉ sung sướиɠ vang lên không dứt. Một lát sau, cặp mông lớn của nàng kịch liệt rung động co giật mạnh về phía sau, vách thịt mềm bên trong âm đ*o cũng ra sức kẹp chặt đại bảo bối của Ninh Đào, nàng rên lớn:

- Dùng sức… Dùng sức… Nhanh… Thϊếp tiết… Ah… Ah… Ah…

Ninh Đào liều mình dùng sức rút ra đâm vào, khiến cho thân thể yêu kiều của Võ Anh Phương một hồi run rẩy dữ dội, vách thịt mềm trong âm đ*o mạnh mẽ kịch liệt co rút thêm vài cái, cặp mông đầy đặn giật giật vểnh cao về phía sau, một cỗ âm thủy nóng hổi như nước canh từ bên trong tử ©υиɠ của nàng phun trào ra ngoài, bắn mạnh lên trên bề mặt qυყ đầυ của Ninh Đào, nàng cũng theo sau đó mà vô lực nằm xuống, hạ thể vẫn vểnh lên mà phun trào dung dịch nóng hổi. Hắn ngồi xuống vuốt ve thân thể của nàng, một lát sau thì nàng mới hoàn hồn lại. Nàng nói:

- Đến, Ninh Đào. Lần này để ta ở phía trên.

Ninh Đào nghe theo nằm xuống giường, Võ Anh Phương cưỡi lên trên người Ninh Đào, nàng tự dùng tay tách ra cửa miệng âʍ ɦộ kiều diễm như hoa của mình ra rồi hạ người xuống cho nhục động kẹp lấy qυყ đầυ của hắn một chút rồi lại một chút, từng tấc từng tấc một đem đại bảo bối kia nuốt trọn vào bên trong “tiểu khẩu” của nàng, rồi bắt đầu nhấp nhô lên xuống. Ninh Đào nằm ở bên dưới thực sự là nhìn không ra Võ Anh Phương thường ngày lạnh lùng Phó Thị Trưởng, nàng dâʍ đãиɠ, nàng buông thả, nàng lắc lư uốn éo, thân thể yêu kiều kia nhấp nhô cao thấp, âm thanh rêи ɾỉ kia thật sự tiêu hồn thực cốt, khiến cho hắn rất nhanh đã điên cuồng. Ninh Đào phối hợp với từng nhịp tiết tấu khuấy động, nhấp nhô uốn éo cao thấp của Võ Anh Phương, hạ thể nhấp từ dưới lên trên, hai tay không ngừng vuốt ve nắn bóp cặρ √υ' tròn trịa sung mãn đang liên tục phập phồng cao thấp trước ngực của nàng, chuyện này càng kí©ɧ ŧɧí©ɧ làm cho Võ Anh Phương điên cuồng hơn, càng thêm hưng phấn, càng dùng sức nhún nhảy cao thấp nhanh hơn, nhục động mềm mại ấm áp cũng càng thêm dùng sức kẹp chặt lấy bảo bối của Ninh Đào, vách thịt mềm cũng càng tăng thêm tốc độ hút chặt mυ'ŧ lấy. Nàng lớn tiếng rêи ɾỉ:

- Phu quân tốt.....sảng....sảng khoái....Nó.....chọc đến....hoa tâm.....của thϊếp rồi.....ah....ah.....ah...nhanh...thϊếp....sắp..sắp....Ah.....Ah....Thϊếp tiết....ah....ah....

Võ Anh Phương hét lớn một tiếng rồi tiết thân, nàng kiệt sức nằm lên người Ninh Đào. Võ Anh Phương nằm ở trên người Ninh Đào, gương mặt áp sát vào l*иg ngực vững chắc của hắn, hô hấp dồn dập thở gấp không ngừng, trên gương mặt kiều diễm là nụ cười thỏa mãn sướиɠ khoái, nàng dịu dàng hôn Ninh Đào, Ninh Đào cũng ôm nàng thật chặt để nghỉ ngơi, nghỉ ngơi một lát thì hắn quay người đặt nàng dưới thân mình. Bảo bối nhắm ngay cửa âm đ*o, dùng sức nhấp hông một cái, " phốc " một tiếng, toàn bộ bảo bối thô tao đều mất hút trong tiểu huyệt của nàng, tiếp sau đó hắn liền chuyển động eo gấu, không ngừng đâm vào rút ra, từng cú nhấp đều mãnh liệt đâm đến tử ©υиɠ.

Võ Anh Phương cũng chuyển động cặp mông của mình để phối hợp với Ninh Đào đâm vào rút ra, hắn đâm vào thì nàng nâng mông lên còn hắn rút ra thì nàng hạ mông xuống, hia người phối hợp với nhau vô cùng nhuẫn nhuyễn tạo cho nhau những kɧoáı ©ảʍ tưởng chừng như vô hạn. Trải qua một trận nhấp hông đâm chọc mãnh liệt đến điên cuồng, Võ Anh Phương đã gần đạt đến đỉnh điểm của cao triều tìиɧ ɖu͙©, hai tay nàng ôm chặt đầu Ninh Đào, đôi chân nàng vòng lên cuốn lấy eo hắn. Tiểu huyệt non mềm thì dùng sức bóp chặt lấy bảo bối còn cặp mông ngọc khêu ngợi của nàng liều mình vểnh lên từng cú nhấp hông của Ninh Đào. Hắn biết nàng sắp tiết thân thì càng thêm ra sức mà chơi nàng.

- Ah.....ah...Sướиɠ....sướиɠ quá....Phu quân tốt......nhanh.....nhanh.....thϊếp sắp......rồi.....Thϊếp.....không chịu nổi.....nữa......Thϊếp muốn tiết........ah........ah.....ah......

Ninh Đào phóng đãng rêи ɾỉ, cuối cùng tung ra một khúc ngâm toàn " ah", từng tiếng phát ra đều cao vυ't, vừa ngắn ngủi vừa quanh co khiến cho bất cứ người nam nhân nào nghe thấy đều muốn rã rời thân dưới. Toàn thân nàng run rẩy mãnh liệt, mồ hôi đầm đìa thấm ướt cả chăn mềm, mĩ nhãn kép hờ, miệng khẽ nhếch thở ta từng ngùm hương khí thơm tho, hai chân duổi ra nhưng không kép vào được. Vách thịt non trong âm đao co bóp mãnh liệt rồi từng dòng âm tinh nóng hổi bên trong tử ©υиɠ mãnh liệt phun trào như hồng thủy, tất cả đều xối thẳng lên qυყ đầυ căng cứng của Lý Hàn khiến cho toàn thân hắn run lên mà bắn ra, từng dòng tϊиɧ ɖϊ©h͙ phóng thẳng vào tử ©υиɠ nàng, làm dịu đi sự trống vắng nơi hoa tâm thần bí của nàng.

- Ninh Đào, chàng làm thϊếp sướиɠ quá.

Võ Anh Phương hữu khí vô lực nói.

- Anh Phương, nàng cũng làm ta sướиɠ tê người.

Hai người nghỉ ngơi một lái sau, thì bên cạnh Võ Anh Phương mở miệng nói: “Ninh Đào, thϊếp... thϊếp có thể nhờ ngươi một sự kiện...”

“A? Xin nhờ? nàng có chuyện gì trực tiếp nói với ta tốt, bây giờ nàng là nữ nhân của ta không cần thiết khách khí như vậy.”

Ninh Đào nuốt nước miếng, kỳ quái hỏi.

Võ Anh Phương nhìn Ninh Đào một chút, tiếp tục nói, “Thϊếp hi vọng ngươi mấy ngày kế tiếp thời gian, đừng cho Minh Thương rời đi trong tầm mắt, giúp thϊếp bảo vệ tốt Minh Thương, có thể a?”

“Bảo hộ Minh Thương? Chẳng lẽ nói, nàng cảm thấy đám kia kẻ cướp hội xuống tay với Minh Thương?”

Nghe đến lời này, Ninh Đào cũng là đem nhướng mày, hơn nữa còn là đối Võ Anh Phương Phó Thị Trưởng này động thủ, quả thực là vô pháp vô thiên.

“Ừm! Ninh Đào, những người vì đó tự vệ, chuyện gì đều làm ra được. Chàng nhìn buổi tối hôm nay cái kia xe tải hiển nhiên cũng là sớm có dự mưu, một mực đứng ở cửa tiểu khu chờ lấy chúng ta. Cho nên, không bài trừ bọn họ đem Ninh Đào bắt cóc dùng để uy hϊếp ta. Thϊếpkhông thể mạo hiểm nữa, lần này, nhất định muốn nắm lấy cơ hội, đem bọn hắn cho hoàn toàn một mẻ hốt gọn.”

Võ Anh Phương lại dừng một cái, sau đó đem chính mình kế hoạch nói ra, “Chúng ta xe rơi sông, những kẻ cướp đó khẳng định sẽ cho rằng ta đã chết. Bởi vậy, ta hiện tại tuyệt đối không thể lộ diện, muốn làm cho tất cả mọi người đều cảm thấy ta đã chết. Dạng này, những kẻ cướp đó thì sẽ không cảm thấy có uy hϊếp, cũng sẽ không đối Minh Thương cùng ta mẹ ra tay. Ta thì thừa cơ hội này, đến tỉnh lị qua tìm ta tại Tỉnh cơ quan kiểm soát lão đồng học, đệ trình những chứng cớ kia, sau đó trực tiếp từ trong tỉnh phái ra Giám Sát đội ngũ tới...”

“A? Những kẻ cướp đó thật đáng sợ như thế a? Nàng thế nhưng là chúng ta Ninh Hải Thành Phố Phó Thị Trưởng, cũng phải bị buộc giả chết?” Ninh Đào oán giận nói.

“Ninh Đào, những người này mười phần thủ đoạn độc ác. Không biết những cái kia sổ sách bên trên chứng cứ ngươi nhìn không có? Bên trong thì có mấy lệ vụ án, là bọn họ vì ngăn ngừa tiết lộ phong thanh mà trực tiếp gϊếŧ người. Ta chỉ là không có nghĩ đến, bọn họ cũng dám hướng ta Phó Thị Trưởng này cũng trực tiếp hạ sát thủ! Mà lại, Phủ Thị Chính bên trong khẳng định còn có trong bọn họ ứng, chỉ sợ ta một khi trở về, còn chưa kịp đem chứng cứ hoàn toàn đưa đến phía trên, liền sẽ bị bọn họ cho chặn được thậm chí không tiếc bất cứ giá nào lần nữa sát nhân diệt khẩu.”

Võ Anh Phương không dám đánh cược, tránh thoát hai lần bắt cóc cùng cướp gϊếŧ, nàng có thể không dám hứa chắc lần tiếp theo Ninh Đào vẫn như cũ hội kịp thời xuất hiện bảo vệ mình, cho nên, Võ Anh Phương từ tiến vào khách sạn về sau, vẫn tại lo lắng lấy tiếp xuống kế hoạch.

“Ừm! Xác thực, hiện tại địch ở trong tối chúng ta ở ngoài chỗ sáng. Bọn họ nếu là biết ngươi không chết lời nói, khẳng định hội lại nghĩ biện pháp gia hại ngươi. Thậm chí như như lời ngươi nói, thông qua bắt cóc Minh Thươngđến uy hϊếp ngươi cũng là có khả năng.”

Nghe được Võ Anh Phương phân tích, Ninh Đào cũng là gật gật đầu, sau đó lại hỏi nói, “cái kia... nàng còn sống tin tức, chẳng lẽ liền Minh Thương cùng bà ngoại cũng không nói cho a?”

“Vì lý do an toàn, Ninh Đào, chỉ có ngươi biết. Liền Minh Thương cũng không thể nói, bởi vì chúng ta xe rơi xuống nước, tuy nhiên bọn họ có thể cơ bản phán định ta chết, nhưng lại khẳng định là tìm không thấy thi thể. Bởi vậy, bọn họ nhất định sẽ cẩn thận đích xác nhận, thậm chí ngồi chờ tại cửa tiểu khu cùng Ninh Hải Cao Trung phía ngoài trường học, nhìn Minh Thương phản ứng cùng biểu hiện...”

Võ Anh Phương sau khi nói xong, thì xoay người lại, rất nghiêm túc nhìn Ninh Đào nói, “Cho nên, chàng nhất định phải bảo vệ tốt Minh Thương đừng cho nàng thụ đến bất kỳ địa thương tổn. Có thể sao?”

Cảm thụ được Võ Anh Phương cái kia khẩn cầu ánh mắt, còn có cái kia từ trên người nàng truyền đến mùi thơm của nữ nhân vị cùng ấm áp nhiệt độ cơ thể, Ninh Đào trùng điệp gật đầu, hướng nàng bảo đảm nói: “Nàng yên tâm đi! Ta tuyệt đối sẽ không để Minh Thương có việc.”

“Ừm! Còn có một việc, cũng là cái kia sổ sách cùng chứng cứ, bị ta dấu ở nhà quỹ bảo hiểm bên trong. Ta hiện tại không thể xuất hiện, chỉ có thể làm phiền chàng đi giúp ta cầm về. Mật mã là Minh Thương sinh nhật 1014!”

Võ Anh Phương suy tính một chút, còn nói nói, “Tại sổ sách chứng cứ không có lấy đến trước đó, ta thì tạm thời trước tránh ở cái này khách sạn bên trong. Ninh Đào, trên người chàng còn có bao nhiêu tiền, đều trước cho ta mượn. Chờ ta những chuyện này xử lý xong, sẽ trả lại cho ngươi.”

“Trên người của ta tiền không nhiều. Đều cho nàng, cũng liền còn có bảy tám trăm. Bất quá, cái kia sổ sách chứng cứ tại trong nhà người, ta muốn làm sao nắm bắt tới tay đâu? Chẳng lẽ ẩn núp đi vào trộm?” Ninh Đào có chút khó khăn nói.

“Không được! Lần trước trong nhà ném đồ, vật về sau, toàn bộ tiểu khu bảo an đều thăng cấp. Thậm chí Hình Cảnh đại đội bên kia, còn chuyên môn phái hai tên súng ống đầy đủ Võ Cảnh đến tuần tra. Ninh Đào, chàng muốn là muốn trộm lời nói, độ khó khăn quá lớn.”

Ngẫm lại, Võ Anh Phương liền cho Ninh Đào nghĩ kế nói, “Chàng nhất định phải nghĩ biện pháp, để Minh Thương mang chàng về nhà. Sau đó chàng lại tùy thời đem sổ sách nắm bắt tới tay...”