Tình Định Duyên Khởi

Chương 49: Dạo Chơi Trấn Ở Huyền Độc Cốc

Mặc Chiêu và Lãnh Mạch Thần vừa ngồi vừa tự băng bó vài vết thương nhỏ trên người.

"Khốn thật! Hai tên thối tha Vân Hoằng và Vân Khương lại dám vu khống chúng ta, nếu lúc nãy huynh không cản lại là ta đã cho bọn chúng một trận." Mặc Chiêu vẫn chưa nguôi giận nói.

"Huynh đánh bọn chúng thì có ích gì? Người thiệt thòi vẫn là huynh mà thôi, chẳng hiểu tại sao bọn chúng lại muốn vu khống chúng ta? Nếu thật bọn chúng muốn trả thù vì trận đấu lần trước thì quá là bỉ ổi."

"Được lắm! Quân tử trả thù mười năm chưa muộn, hai tên khốn này hôm nay dám vu khống bọn ta, ta thề lần sau sẽ khiến bọn chúng trả lại gấp mười lần." Mặc Chiêu căm phẫn nói.

"Được rồi! Huynh bớt giận đi! Hôm nay chúng ta đi như thế cũng khá mệt, ta vào phòng nghỉ ngơi trước đây." Lãnh Mạch Thần đứng dậy đưa tay về phía Mặc Chiêu.

Mặc Chiêu bắt lấy tay hắn đứng dậy, nói:"ta cũng phải nghỉ ngơi, vậy mai gặp huynh sau."

Phòng của Lãnh Mạch Thần và Mặc Chiêu nằm sát bên nhau, cả hai ai về phòng nấy.

Ở một căn phòng khác, chỉ có mỗi Triệu Mãn Sơn và Triệu Hinh Tịnh ở đó.

Triệu Mãn Sơn đứng chấp tay sau lưng bình thản hỏi:"con sống ở đó có tốt không?"

"Rất tốt! Thưa bá bá!"

"Ùm!" Triệu Mãn Sơn gật đầu rồi hỏi tiếp:"con đã tìm được chỗ cất giữ Liên Hồn Châu chưa?"

"Vẫn chưa..."

Triệu Mãn Sơn nhìn Triệu Hinh Tịnh với ánh mắt cân nhắc nói:"cái tên Lãnh Hữu Lập này giấu cũng rất kĩ, ta cho con thời hạn một năm nhất định phải lấy cho bằng được Liên Hồn Châu đem về đây, con...đừng làm bá bá thất vọng."

"Vâng! Bá bá!" Triệu Hinh Tịnh miễn cưỡng tuân lệnh.

Trong một đêm chuyện Mặc Chiêu và Lãnh Mạch Thần đánh người xông vào mật thất được lan truyền ra khắp Huyền Độc Cốc, đệ tử các phái đều biết hết chuyện này, không biết người đồn là ai.

Lãnh Kình Vũ nói:"hai tên Mạch Thần và Mặc Chiêu mà sáp lại với nhau là y như rằng luôn gây ra tai họa, bọn chúng nghĩ đây là nhà của mình chắc? Thật là làm mất mặt Liên Đăng Phái chúng ta."

Lãnh Kình Thiên trả lời:"một tên dám nói, một tên dám làm, thật hết nói nổi, càng ngày càng chẳng ra thể thống gì."

Tử Chân nói:"hai huynh ấy chắc là vô tình đi nhầm vào mật thất thôi..."

Lãnh Kình Vũ quát:"ngươi thì biết cái gì? Bọn chúng tự ý đánh người xông vào mật thất, nhầm thế nào được?"

Tử Chân uất ức cúi mặt không dám nói lại, lúc này Mặc Chiêu và Lãnh Mạch Thần đi đến.

"Nè ta nói cái tên Kình Vũ nhà ngươi, suốt ngày chỉ biết nói xấu sau lưng bọn ta, ngươi thì biết cái gì mà nói hả?" Mặc Chiêu cầm quạt đi tới nói.

Lãnh Kình Vũ khinh bỉ trả lời:"chuyện xấu gì của các ngươi mà ta lại không biết? Nói ra sợ tới năm sau còn không hết chuyện của các ngươi."

Mặc Chiêu bung quạt cười giễu cợt nói:"chuyện của bọn ta thì ngươi nắm rõ như lòng bàn tay, còn những chuyện khác thì lại ngu dốt chẳng biết được gì, à! Chúng ta phải nên vinh hạnh mới đúng chứ."

"Khốn kiếp!" Lãnh Kình Vũ tức giận đi tới nắm cổ áo Mặc Chiêu.

Mặc Chiêu vẫn bình thản cầm quạt phe phẩy nhìn hắn nở nụ cười.

Lãnh Kình Thiên thấy vậy liền đi tới can ngăn, nói:"được rồi! Ở đây là Huyền Độc Cốc, các ngươi muốn đánh thì về nhà mà đánh, ta không cản."

Lúc này Triệu Hinh Tịnh, Triệu Trác Lãng, Hoàng Thanh Thanh và Tiêu Mẫn Nguyên đi tới chỗ bọn họ.

Hoàng Thanh Thanh vui cười nói:"mới sáng sớm mà các ngươi đã cãi nhau rồi, hôm nay các trưởng bối cho phép chúng ta xuống trấn dạo chơi đó, còn không mau đi thôi."

"Cô nói thật chứ?" Mặc Chiêu nghi ngờ hỏi.

"Tin hay không tùy ngươi thôi!" Hoàng Thanh Thanh trả lời.

Tiêu Mẫn Nguyên nói:"là thật! Hôm nay chúng ta có thể ra ngoài một hôm."

Mặc Chiêu nghe vậy liền vui mừng nói:"quá tốt! Không biết rượu ở đây bán có ngon không? Chúng ta mau đi thôi!" nói xong liền chạy đi trước.

"Đợi ta với!" Hoàng Thanh Thanh cũng chạy theo.

Những người khác cũng vui vẻ đi theo sau.

Trấn ở Huyền Độc Cốc rất xa hoa nhộn nhịp, người dân bày hàng buôn bán tập nập nào là màn thầu, mì sợi, kẹo hình thú, kẹo hồ lô và các loại bánh được trang trí khác nhau trong rất thu hút. Chỗ này còn có rất nhiều quán trà, tửu lâu...

Mọi người tách nhau ra đi xem thú vui riêng.

Tiêu Mẫn Nguyên đi tới mua một cây kẹo hồ lô, ánh mắt nhìn cây kẹo hồ lô trên tay có chút đau lòng.

Lãnh Mạch Thần thấy thế liền đi tới hỏi:"huynh thích ăn kẹo hồ lô sao?"

Tiêu Mẫn Nguyên vẫn không rời mắt khỏi cây kẹo hồ lô, đáp:"đây là thứ mà muội muội ta thích ăn nhất."

Lãnh Mạch Thần bất ngờ, trước giờ hắn chưa từng nghe nói Tiêu Mẫn Nguyên có một muội muội.

"Trước giờ ta chưa từng nghe ai nhắc tới muội muội của huynh..."

Tiêu Mẫn Nguyên cười khổ, trả lời:"muội ấy từ nhỏ đã có bệnh, luôn không khỏe trong người...cho nên ta mới để muội ấy ở lại Tịnh Tâm Uyển cho các sư tỷ chăm sóc giúp."

Lãnh Mạch Thần như hiểu ra chuyện, gật gật đầu nói:"đã đυ.ng chạm tới nỗi buồn của huynh rồi, thật là thất lễ."

"Không sao!"

Tử Chân từ đằng xa chạy tới chỗ hai người, nói:"sư huynh! Tiêu công tử! Mọi người đều vào quán kia hết rồi, đang đợi mỗi hai người thôi đấy, chúng ta mau đi tới đó thôi."

Mọi người cùng tụ hội ở một quán ăn lớn nhất Huyền Độc Cốc, quán này nổi tiếng bán đồ ăn rất ngon, rượu cũng không thể chê được. Trong quán được trang trí rất xa hoa lộng lẫy, nhìn không khác gì đang ở chốn tiên môn.

Một tiểu nhị vui vẻ đi tới hỏi:"các khách quan muốn gọi món gì?"

Lãnh Kình Thiên lập tức trả lời:"có bao nhiêu món mang hết lên đây."

Tiểu nhị gãi đầu cười nói:"quán chúng ta có rất nhiều món, không biết các vị khách quan có ăn hết nổi không?"

Lãnh Kình Thiên quăng cho tiểu nhị một túi bạc, nói:"cứ mang hết lên đây cho ta!"

Tiểu nhị mở túi bạc ra xem liền há hốc mồm, mừng rỡ nói:"khách quan! Cái này là quá nhiều rồi..."

Mặc Chiêu chen vào nói:"ngươi cứ giữ lấy đi, hắn nhiều tiền lắm, nhớ mang thêm cho ta vài bình rượu ra đây nữa là được."

Tiểu nhị chấp tay cảm tạ, nói:"được được! Các vị khách quan xin hãy đợi một lát, đồ ăn và rượu sẽ được mang ra ngay."

Ngay sau đó vài tên tiểu nhị lần lượt mang đồ ăn ra đặt lên bàn.

Lãnh Kình Thiên nhìn thấy đồ ăn liền sáng mắt, nói:"đúng là tuyệt hảo mỹ vị, ta xin phép ăn trước."

"Khách quan! Rượu cũng tới rồi đây!" tiểu nhị mang ra hai vò rượu lớn.

Mặc Chiêu và Hoàng Thanh Thanh thấy rượu liền sáng mắt, cả hai giành lấy mỗi người một vò.

Lãnh Kình Vũ nhìn bọn họ nói:"uống ít thôi đấy nhé, cẩn thận lại bị các trưởng bối trách phạt."

Mặc Chiêu đứng dậy rót cho mỗi người một chén rượu, vui vẻ nói:"lâu lâu mới có một dịp các phái chúng ta tụ hội lại với nhau, hôm nay chúng ta hãy cạn hết chén này."

Mọi người cũng đứng dậy vui vẻ cụng chén với nhau rồi uống sạch.

Lãnh Mạch Thần nghĩ tới lời của Hoàng Thanh Thanh hôm qua nói Triệu Hinh Tịnh gầy đi nhiều nên hắn lập tức gắp một đống thức ăn bỏ vào chén cho nàng.

Nàng nhìn thấy sắc mặt hắn có hơi trắng bệch nên cũng gắp một đống thịt bò bỏ vào chén cho hắn ăn bổ máu.

Hắn nhìn chén thịt bò mà nàng gắp có hơi do dự, xong rồi cũng cặm cụi gắp bỏ miệng ăn từng miếng.

Nàng nhìn mặt hắn lúc này hơi khó hiểu, nhưng rồi cũng cặm cụi ăn thức ăn mà hắn gắp cho.

Triệu Trác Lãng đứng dậy gót cho mỗi người một chén rượu, nói:"đã lâu rồi ta chưa được vui như thế này, nào! Chúng ta hãy cùng nhau cạn hết chén."

Mọi người vui vẻ cùng nhau cạn hết chén rượu, trong bàn ăn hôm nay rất vui, mọi người nói đủ thứ chuyện trên đời, bày đủ thứ trò vui. Quả là một ngày rất đáng nhớ...