Từ Bỏ... Liệu Có Phải Dễ Dàng?

Chương 9: Nhớ Và Đau

Năm học mới lại đến. Tháng tư, hoa anh đào vẫn vô tình rơi. Người đi thì cũng đã đi rồi. Ích kỉ để lại nhớ và đau.

Những ngày tháng tự ăn, tự học, tự đến trường, cô đơn và tẻ nhạt vô cùng. Ở đâu cũng thấy hình bóng người kia như một hoài niệm xưa cũ. Khuôn mặt nhăn nhó mỗi khi gọi hắn dậy, hình dáng thân thương khi bận rộn bếp núc, bộ dạng vui vẻ khi đến trường, ánh mắt sắc lạnh khi quản lớp, dáng vẻ chăm chú khi học bài, tất cả đều in sâu trong trái tim đang thổn thức của hắn. Lớp buồn, bởi lẽ ... vắng nó như khu rừng vắng tiếng chim.

Năm học mới, lớp trưởng cũng mới. Hắn được mọi người tin tưởng giao trọng trách khó khăn ấy. Hắn đón nhận ... với toàn bộ sự trân trọng và yêu thương người kia. Để rồi chợt nhận ra ... nó áp lực hơn hắn nghĩ rất nhiều. Lúc nào cũng bận rộn sổ sách, tổ chức các hoạt động cho lớp cũng như quản lí các học sinh trong lớp. Đôi khi ta làm đúng, người ta vẫn trách mình thiên vị, vô trách nhiệm. Nhiều lúc, hắn cảm tưởng như chính cái danh lớp trưởng đang đè quá nặng khiến hắn không trụ vững nổi. Tự hỏi ... nó đã phải chịu nhiều áp lực đến thế sao?

Đôi khi thức khuya rồi sáng dậy muộn, hắn chỉ kịp cắn tạm bánh mì khô trong tủ lạnh rồi vội vã ra khỏi nhà. Cứ như vậy, hắn gầy hẳn đi khiến người ta phải sót ruột. Hắn lao vào học hành, bởi mong muốn trở nên giỏi giang, để có thể hãnh diện ... nếu may mắn gặp lại nó.

Koizumi luôn nhìn hắn đầy thương tâm. Đôi khi hắn học, nhỏ bê bát mì , cái bánh năn nỉ hắn ăn, nhưng vẫn chỉ là cái lắc đầu và câu nói " Để đấy. " quen thuộc. Để rồi bát mì lại nguội, bánh lại hỏng. Nhiều lần như vậy khiến nhỏ thở dài ngao ngán.

Thời gian vô tình trôi, thoáng chốc mùa hạ đã đến.

Mưa rào chiều mùa hạ cứ đổ rào rào xuống mái tôn, ầm ầm, tầm tã suốt một tiếng. Kaito ngẩn ngơ hứng từng giọt nước mưa, vấn vương một thứ tình cảm không thể với tới. Nước mưa nhỏ lách tách xuống lá cây trong vườn, rồi từ từ trượt xuống, thấm sâu vào lòng đất. Hôm nay, Kaito khoác trên mình bộ yukata màu xanh lá. Không đẹp hơn bao nhiêu, chỉ là dáng vẻ cô độc dường như thấy rõ. Tối nay có lễ hội Sumidagawa.

Mưa càng tầm tã, Kaito càng nhớ. Nhớ một người mà hắn đã từng không coi ra gì. Nhớ một người vì hắn mà không thèm quan tâm đến sức khỏe bản thân. Hôm ấy, trời cũng mưa tầm tã. Hắn vì một người con gái khác mà dầm mưa không chịu về nhà. Để rồi ốm, để rồi khiến cô gái nhỏ của hắn phải bồn chồn lo lắng không yên. Hắn vì một người con gái khác mà đối xử với người tệ bạc, vậy mà người lại quên đi bản thân mà dịu dàng chăm sóc hắn bị ốm nằm bẹp dí trền giường. Nhớ lắm, thương lắm, để rồi khao khát được gặp lại, chỉ để nói lời xin lỗi.

Nhớ da diết. Nhớ chơi vơi.

Nhớ vô bờ. Nhớ cay đắng.

Tiếng chuông gió leng keng ở đằng sau nhưng Kaito chẳng buồn quay lại. Hắn biết rõ là ai tới. Thanh âm dịu nhẹ vang lên, như mời chào, như năn nỉ pha chút buồn sầu:

- Kaito, tớ mang mì somen lạnh với mochi giọt nước cho cậu nè. Ngồi xuống ăn đi, cậu đứng đó khá lâu rồi đấy!

- Cứ để đó!

Kaito trả lời hờ hững, bàn tay vô thức nghịch chiếc lá còn đẫm nước mưa ( có giống trầm cảm quá không mọi người ). Người kia khẽ thở dài, rồi đặt khay đồ ăn xuống chiếc bàn gỗ. Nhỏ khẽ vén tà áo yukata rồi ngồi xuống chiếc chõng tre, ánh mắt buồn bã nhìn người trước mắt.

Từ sau khi cô ấy đi, Kaito dường như rất trầm.

Akako cố nén tiếng thở dài, rồi vén tay áo rộng quá khổ lên, thanh tao cầm chiếc thìa gỗ xúc một cái mochi. Đưa lên miệng, chuẩn bị cắn một miếng.

- Ơ này!

Akako đóng băng mọi hoạt động, chỉ con đôi mắt ngước lên trên nhìn ai đó vẻ ngạc nhiên. Và thu vào trong não khuôn mặt nhăn nhó của Kaito đang nhìn chằm chằm vào chiếc bánh đang lấp lửng nơi cửa miệng nhỏ.

- Ờ ... cậu cứ ăn đi! Tớ tưởng cậu giận nên ăn hết bánh.

Akako nén cười, khẽ đằng hắng ho một tiếng, rồi đưa chiếc bánh vào miệng. Vị ngọt mát và thanh khiết tự nhiên trôi tuột xuống cổ họng, để lại dư vị ngọt ngào trong khoang miệng. Kaito ngồi xuống chiếc chõng tre đối diện, chậm rãi thưởng thức Mizu Shingen Mochi.

- Cậu tự làm à?

- Không! Tớ mua của công ty Kinseiken Seika tại Yamanashi đấy! Phải đóng gói trong tủ lạnh mini mang về Tokyo.

Kaito chợt dừng lại suy ngẫm. Quả thật đúng là tiểu thư của gia đình danh giá. Bình thường từ Tokyo đi Yamanashi phải mất 2 giờ đi tàu, tốn bao nhiêu thời gian xếp hàng mới mua được mochi giọt nước. Xong vì loại bánh này chỉ giữ được trong 30 phút nên phải thưởng thức luôn tại đó, không thể mang về nhà. Vậy mà đằng này lại còn đặt hàng đóng gói trong tủ lạnh tí hon gửi đến, thật phải mắc lắm.

Tự hỏi ... liệu Aoko có làm được mochi giọt nước không? Chắc không đâu, đó là bí truyền của công ty Kinseiken Seika, đâu phải ai cũng làm được bánh chính hãng.

Tiếng " tinh tinh " của điện thoại thành công kéo Kaito ra khỏi dòng suy nghĩ kia. Hắn với lấy chiếc điện thoại, mở ra xem. Dòng tin nhắn đập vào mắt khiến hắn xa xẩm mặt mày. Bình tĩnh điều chỉnh hơi thở đang trở nên gấp gáp dần, Kaito thao tác tay điệu luyện, và rồi nhấn vào chữ "chặn" hiện trên màn hình.

Đúng ra mình phải làm việc này sớm hơn.

Kaito tối sầm mặt, ngước nhìn người con gái đang vô tư ăn bánh trước mắt. Một câu hỏi được đưa ra, chất chứa bao khó chịu.

- Koizumi! Có phải cậu lại vào nick tớ không?

Akako chợt giật mình, chột dạ mà né tránh ánh mắt như soi thấu kia. Trong lòng ngập hoang mang. Phải mất một lúc lâu, nhỏ mới thành công dẹp cơn sóng đang trào dâng trong lòng. Lấp lửng nói:

- Thì ... tại nhỏ Yasumoto cứ nhắn tin chửi bới với kɧıêυ ҡɧí©ɧ tớ. D ... Dù chặn rồi nhưng tớ muốn dạy nhỏ đó bài học, nên ... nên mới vào nick cậu.

Akako xoa xoa hai bàn tay vào nhau, vụng liếc người kia mặt càng lúc càng đen lại. Kaito bỗng đập rầm xuống mặt bàn khiến nhỏ giật mình sợ hãi, quát tháo:

- Tôi nhắc lại với cậu một lần nữa: Đừng tự tiện vào nick của tôi. Cậu đang động chạm tới quyền riêng tư của người khác đấy! Mà thôi, tôi sẽ thay mật khẩu.

Akako cụp mắt xuống, tưởng chừng như sắp khóc, nhưng cô nàng đang cố kìm lại. Kaito thấy vậy, chợt dịu dọng:

- Tớ xin lỗi, tớ hơi quá lời.

- Không sao đâu mà! Tất cả cũng là tại tớ. Xin lỗi vì tự tiện vào nick cậu.

Kaito khẽ thở dài, lại thơ thẩn bước ra sân sau, nghịch ngợm những giọt nước mưa tí tách còn sót lại trên mái hiên. Akako nhìn theo bóng hình cô độc, trái tim bất giác âm ỉ đau.

Nhỏ chưa bao giờ nghĩ ... mình sẽ thích một người con trai ở độ tuổi này. Theo một cách nghiêm túc.

Vốn dĩ trước kia là người luôn ở cạnh. Yêu thương nhỏ. Chăm chút nhỏ. Chở che nhỏ. Rồi một ngày bỗng dưng rời xa, trong lòng bất giác hiu quạnh. Chợt nhận ra mình đã vuột khỏi tầm với một thứ quan trọng mà thân thương. Mãi nhớ thương một hình bóng đã rời xa, chợt hối tiếc đã không trân trọng những khoảnh khắc người ở cạnh. Giờ mới nhận ra thì đã qua rồi.

Khi có được thứ gì đó quá dễ dàng, người ta thường đánh mất chúng quá nhanh, và sau đó lặng câm trong sự tiếc nuối muộn màng. Liệu còn có thể tìm lại được những cử chỉ chăm chút đầy yêu thương khi xưa nữa? Quá muộn cho tất cả rồi, nhạt nhòa dần.. và sau đó sẽ là đớn đau.. bởi có những thứ đã mất đi, sẽ chẳng bao giờ tìm lại được nữa.

Đêm mùa hạ, dọc bờ sông Sumida, đèn đom đóm dày đặc sáng cả hai bên bờ.

Đom đóm nhập nhòe trong đêm, lúc ẩn lúc hiện lượn quanh Akako, du mình trong màn đêm ngập ánh điện thành phố. Từng cặp đôi sánh bước bên nhau, tay trong tay hạnh phúc ngắm nhìn dòng sông về ban đêm.

Giá như có thể ...

Akako vụиɠ ŧяộʍ liếc nhìn Kaito đang ung dung ngắm cảnh bên cạnh, lòng chợt hụt hẫng. Giấc mơ nhỏ nhoi, sao khó thành hiện thực.

Chợt nhớ ngày xưa, nhỏ tập văn nghệ mà khát nước. Hắn vì thương xót mà gạt hết mấy cánh tay chìa ra trước mặt mà trao hộp sữa cho nhỏ đang đứng ở phía sau. Lại vì câu nói đầy nũng nịu " không ai chở tao về à?" mà chấp nhận đi ngược đường chở nhỏ về. Mặc dù câu nói " Lên đây!" đầy lạnh lùng nhưng chứa biết bao nhiêu là lãng mạn.

Càng nhớ về quá khứ, nhỏ càng đớn đau. Tại sao càng cố níu giữ những hoài niệm, lại càng đau đớn như thế? Vì thực tại đã khác rồi. Khốc liệt, đầy đau thương. Trong tình yêu luẩn quẩn này, tại sao ai cũng mệt mỏi như thế?

Sai người, sai thời điểm.

Tiếng nhạc rập rình hòa lẫn vào đám đông, đắm mình trong hơi thở của mùa hạ. Chiếc quạt trên tay phe phẩy liên hồi, vẫn không sao xua tan được cái nóng hè đặc trưng.

Những chú cá vàng uốn mình trong nước, bơi lội tung tăng trong chiếc bể cá nhỏ. Akako cầm chiếc vợt trên tay, lừa lừa rồi sục xuống nước. Nhưng con cá nhỏ bằng một cách nào đó thành công thoát khỏi tay nhỏ, nhảy ùm xuống bể.

Sự chán chường hiện rõ trên khuôn mặt cô nàng. Kaito khẽ bật cười, rồi nhẹ nhàng lấy chiếc vợt trên tay ai kia. Không tinh nghịch, ngỗ ngược như năm ngoái. Mà đậm chất dịu dàng, ấm áp.

Kaito lăm lăm chiếc vợt trên tay, đột ngột múc xuống dưới nước. Trong chiếc vợt, con cá vàng dãy giụa trước ánh mặt thán phục của người kia. Chú cá nhỏ nhanh chóng được thả sang bể bên cạnh.

- Oa! Kaito giỏi thật đó!

Người nào đó nhìn chú cá nhỏ với ánh mắt ngập tràn thán phục. Kaito chỉ cười cười:

- Có gì đâu. Chắc do hồi nhỏ tớ chơi vớt cá vàng nhiều thôi!

Nếu là năm xưa, có lẽ ai kia sẽ vỗ ngực tự kiêu " Tớ mà lại! ". Nhưng giờ đây, sau những chuyện xảy ra, hắn liệu có còn như thế? Lòng tự kiêu đã vốn dĩ vỡ tan ngay sau khi cô ấy rời xa rồi.

Bất chợt phía xa xa, bóng dáng nhỏ bé thân thuộc cô liêu nhìn hắn và nhỏ.

Hắn run rẩy đánh rơi chiếc vợt xuống đất, thất thần nhìn bóng hình kia, mặc cho Akako đang khó hiểu nhìn hắn.

Hắn bỏ người ở đấy mà chạy theo hình bóng kia, mặc cho người gọi với theo khản cổ. Hình bóng kia cũng quay gót chạy đi, mặc cho hắn cố níu kéo lại:

- Aoko! Aoko! Đừng đi! ĐỪNG!

Dòng người đông đúc xô đẩy hắn, tiếng gọi như lạc đi giữa muôn người. Hắn cố lách qua từng người, dần dà tiến gần về người kia đang vui vẻ ăn đá bào.

- Aoko!

Kaito khẽ đập lên vai người nọ. Người kia quay ra, khó hiểu nhìn hắn. Một khuôn mặt hoàn toàn xa lạ. Một khuôn mặt ... hắn chưa gặp bao giờ.

- Gì vậy em?

Người kia khẽ hỏi, cơ bản là chăm chú nhìn gương mặt thất sắc của ai kia. Kaito khẽ cười. Đầy gượng gạo:

- À không có gì đâu ạ. Em tưởng chị là chủ quán thì hỏi mua Kakigori.

( Kakigori: kem đá bào Nhật Bản )

Gương mặt người con gái nọ khẽ giãn ra, nở nụ cười vui vẻ:

- Chị đúng là chủ quán đấy! Em lấy mấy ly? Vị gì?

- À, cho em một dâu một anh đào ạ.

Kaito trả lời, tay mân mê hoa anh đào giấy được trang trí trên cánh cổng. Gió bỗng thổi, mơn man trên da thịt giúp đôi phần tỉnh táo. Trên nền trời đen thăm thẳm, những đám mây vần vũ che khuất đi mặt trăng sáng vằng vặc, che đi phân nửa khuôn mặt hốc hác kia. Đối diện với nền trời đen rộng mênh mông bát ngát, con người ta bỗng chốc cảm thấy lạc lõng và cô đơn.

Kaito khẽ chào chị bán hàng rồi ra về. Trên tay là hai ly đá bào lạnh buốt xuống tận tâm can. Hắn khẽ cười. Một nụ cười thấm đẫm bi thương.

Làm sao ... có thể chứ?

oOo

Luôn là những đêm hiu quạnh, cô liêu, tay cầm điện thoại mà nhớ ai đó.

Luôn là những buổi sáng vắng vẻ, đìu hiu, mắt nhìn góc bếp mà chợt thèm món ăn ai đó nấu.

Mỗi khi cầm điện thoại lên, một tin nhắn được gửi đến một người con gái thân thương. Nhưng kết quả ... vẫn là không gửi được.

Ai nói là không nhớ? Là không đau? Chỉ là cố học hành để làm ra vẻ mình ổn, để rồi về đêm lại trằn trọc nuôi hy vọng ngày gặp lại.

Vẫn nhớ ngày đầu tiên nó sang nhà hắn, hắn khó chịu không thôi với cái tính tự tiện quá đà ấy. Nhưng hắn lại vì bữa sáng của ai kia mà trong lòng bất giác vui vẻ.

Lại nhớ cái lần hắn vô tình làm rơi quả bóng rổ vào mặt nó. Một câu xin lỗi cũng không thèm phát ra, căn bản không muốn hạ mình trước nó. Để rồi xót, rồi thương.

Lại là những ngày hắn chứng kiến nó cố gắng trở thành lớp trưởng gương mẫu mà vừa trách, vừa giận.

Mùa thu, lá phong đỏ rực cả con đường. Cháy bỏng lên nỗi nhớ thương và ân hận của hắn. Mùa thu làm day dứt cõi lòng những tháng ngày hắn đối xử với nó bất công.

Thỉnh thoảng hắn ngốc lắm. Đêm lăn lộn trên giường, tay mân mê chiếc điện thoại. Gửi vào số điện thoại quen thuộc tin nhắn.

" Sao không trả lời tin nhắn tớ? Cậu vẫn còn ghét tớ đúng không? "

Tay định nhấn gửi rồi lại xóa dòng tin nhắn kia đi. Hắn tự cười mình ngu ngốc. Vẫn là không gửi được thì tại sao lại cố gửi. Mà lỡ gửi được ... thì biết phải làm sao?

Ngày buồn. Tháng nhớ. Thời gian vô tình lê từng bước, vậy mà mùa đông đã nhanh chóng ngự trị.

Tuyết rơi chật kín cả con đường. Ngập màu trắng xóa. Tuyết tan theo từng bước chân của hắn. Tan chảy. Lạnh buốt tận cõi lòng.

Hắn đẩy cửa bước vào quán cà phê quen thuộc. Nơi đây vẫn không có gì thay đổi. Thứ thay đổi có lẽ là hình ảnh nhỏ bé của người con gái ấy đã không còn hiện hữu nơi đây.

"Aoko! Tớ đang ở quán cà phê chúng ta hay lui tới đó! Chắc cậu sẽ uống cà phê sữa nhỉ?"

Tin nhắn ... căn bản là không gửi được.

Hắn khẽ cười. Chỉ là đang cố an ủi bản thân. Vẫn gửi được đấy. Aoko vẫn đọc được đấy. Chỉ là cô ấy giận không thèm trả lời thôi.

Làn khói từ tách cà phê bay lơ lửng trong tiết trời giá lạnh. Hương cà phê khẽ phả nơi đầu mũi, vô tình làm ấm dần cõi lòng đang lạnh băng kia.

Phải chăng bây giờ, cô gái nhỏ kia cũng đang nhâm nhi tách cà phê sữa? Có lẽ bây giờ Aoko không bị áp lực như ngày xưa đâu, đúng không? Và áp lực đó bây giờ chuyển qua hắn rồi. Căn bản là ... không thể ngồi lâu.

Hắn rảo bước xuống phố. Nơi con đường ngập tuyết phủ lại hiện hữu một cô gái đang giận dỗi chàng trai. Và hình ảnh Aoko đang đỏ mặt xấu hổ trong lòng hắn khiến Kaito bất giác cười.

Mùa đông vô tình mà lạnh lẽo. Vậy mà vẫn tồn tại đâu đây một ngọn lửa âm ỉ cháy. Mùa đông - quãng thời gian lưu giữ những hoài niệm ngọt ngào giữa hắn và nó. Vấn vương mà bất giác chạnh lòng.

Tuyết rơi những đêm hoang liêu, cô quạnh. Tay nhấn chuông cửa mà gọi tha thiết:

" Aoko!!! Tớ sang hỏi bài. "

Tưởng đâu sẽ nhìn thấy khuôn mặt cau có khó chịu, lại thêm đỏ ửng vì lạnh ra mở cửa, nhưng rốt cuộc ... chỉ là cơn gió lạnh buốt khô khốc lùa vào tim.

Kaito thoáng cười bi thương. Cứ thế tựa vào cổng mệt mỏi chờ đợi. Nhiều khi thoáng nghe tiếng cười giòn tan, giật mình quay lại, rồi ngỡ ngàng nhận ra chỉ là bức tường lạnh lẽo. Rồi lại lạc lõng về nhà.

Ran ghét hắn. Hắn nghe Keiko nói vậy. Cũng đúng thôi, hắn cũng ghét chính bản thân mình cơ mà. Quên sao được những ngày tháng hắn hở chút là chửi mắng nó, Ran đã nổi xung như thể hắn đang xúc phạm chính cô ấy vậy. Hắn biết tình bạn gắn kết của họ. Có lẽ ... Ran cho rằng Aoko rời xa nhiều phần là do hắn. Hình như ... là thế thật!

Hoa anh đào cứ phất phơ trong gió trong tiết trời xuân ấm áp. Hắn chạy thật nhanh, chen lấn giữa dòng người xô đẩy. Đưa mắt tìm kiếm bóng hình thân thương. Nhưng vẫn là không thể tìm thấy.

" Chị! Cho em hỏi từ đầu năm tới giờ có hành khách nào tên là Nakamori Aoko tới ga Tokyo này không ạ? "

Chị nhân viên lục lọi tìm kiếm một hồi trong sự hi vọng của Kaito. Sổ được giở ra lướt liên tục, kết quả chỉ là câu trả lời gọn lỏn:

" Không em! "

Kaito khẽ cảm ơn một tiếng, rồi thất vọng quay đi.

Ánh mắt như chờ đợi, như trách hờn, như thất vọng của Aoko khi nó bước lên chuyến tàu ngày hôm ấy quay trở lại bủa vây lấy tâm trí hắn.

Không phải là đã tốt nghiệp rồi sao? Không phải là thôi trốn tránh rồi sao? Không phải sẽ lên đây học Đại học sao? Tại sao ... vẫn chưa tìm thấy?

Suốt ngày hôm ấy, người ta thấy một cậu thiếu niên mệt mỏi tựa vào tường mà vô vọng chờ đợi một ai đó.

Từ bỏ thôi! Có lẽ là chuyện tình này là không có lối thoát. Biết là sẽ khó khăn lắm, nhưng từ bỏ .. để giải thoát cho cả hai. Cho cả nó và hắn.

Nốt ngày hôm nay thôi. Hai người chúng ta ... sẽ đi trên con đường riêng của mình.

Ngước mắt lên trời, chợt thấy áng mây hờ hững trôi.

------------------------------