- Ông ơi, cho cháu một hộp kem.
- Được rồi!
Tôi là Nakamori Aoko, tôi mới bước chân vào lớp 11 – quãng thời gian vui vẻ và rắc rối nhất của tuổi học trò. Có thể nói tôi là một cô bé nhiều chuyện và khá rắc rối, nhưng lại rất nhạy cảm.
- Của cháu đây.
- Cháu cám ơn ông cháu về ạ!
- Về cẩn thận nhé!
Hiện giờ tôi đang rất vui. Vì sao à? Vì Kaito – người tôi thầm yêu từ đầu năm lớp 10 – đã chuyển về sống gần nhà tôi. Không vui sao được nhỉ?
Tôi nhẹ nhàng mở cửa nhà Kaito, bước vào. Đập vào mắt tôi là dáng vẻ thong thả ngồi đọc sách của Kaito. Khuôn mặt thanh tú, vầng trán cao, đôi môi đỏ mọng cộng thêm đôi bàn tay chậm rãi lật từng trang sách khiến tôi ngẩn người. Nhưng giọng nói lạnh như băng vang lên khiến tôi lạnh gáy:
- Ai cho cô tự tiện vào nhà tôi như thế. Đừng có nghĩ mình là hàng xóm của tôi rồi thì thích làm gì thì làm.
- A, xin lỗi, tớ quên không nhấn chuông, thấy cửa không khóa nên tớ vào luôn. Mà tớ mua kem cho cậu này!
Tôi cố nặn ra một nụ cười tươi nhất có thể. Có lẽ mọi người không biết, tuy tôi yêu Kaito, chuyện này cả lớp đều biết, nhưng tôi trong mắt cậu ấy lại chỉ là một con nhỏ rắc rối và đáng ghét. Cho đến bây giờ, tôi vẫn không biết lí do gì khiến Kaito ghét tôi như vậy.
- Tốt nhất là cô nên về luôn đi, không đừng trách tôi độc ác. Akako sắp đến đây rồi, tôi không muốn bị cô ấy hiểu lầm.
- Lại là Akako. Tại sao lúc nào cũng là Akako?
Tôi nghĩ một cách khó chịu. Phải, người con gái mà Kaito để ý không phải là tôi, mà là Koizumi. Koizumi là thiên kim tiểu thư tập đoàn Koizumi hùng mạnh nhất nhì Nhật Bản. Cô ta là hoa khôi của cái trường Ekoda này. Sắc đẹp của Akako khiến rất nhiều con trai trong lớp tôi chết mê chết mệt. Cô ta thường được điểm cao trong các kì kiểm tra, nhưng là con gái với nhau ai chả biết là cô ta chép tài liệu. Một lớp trưởng như tôi tất nhiên tức với cô ta rất nhiều lần, nhưng tôi có thể làm được gì cơ chứ. Tôi chỉ biết bất lực nhìn cô ta tung hoành như vậy thôi.
Tôi tức giận ra về, không chào Kaito lấy một câu.
-------------------------------------
Đứng trên ban công, tôi tựa lưng vào bức tường lạnh lẽo, lặng lẽ đưa đôi mắt buồn bã về phía họ. Kaito đang rất vui vẻ khi đón Koizumi ngoài cổng. Cậu ấy nở nụ cười ấm áp khiến tôi đỏ mặt trong một phút. Nhưng ... nụ cười đó đâu dành cho tôi! Tôi nhắm mắt quay đi chỗ khác. Là tôi không muốn thấy cảnh tượng đó. Tôi chưa bao giờ được lọt vào đôi mắt xanh của Kaito dù chỉ một giây. Tôi lơ đễnh ngắm những chậu phong lan đang treo trước mặt. Mái tóc tôi phiêu phiêu bay trong gió. Trong một phút chốc, tôi đã mường tượng ra một bức tranh thật lãng mạn. Nhưng ... cô gái trong bức tranh ấy, sao cô đơn đến vậy.
--------------------------------------
Sáng sớm, tôi tung tăng trong bộ váy đồng phục. Những tia nắng sớm nhẹ nhàng hắt lên mặt tôi khiến tôi khẽ nhíu mày. Dường như mỗi lần thức dậy, những chuyện buồn của ngày hôm qua như tan biến vào hư vô vậy.
Đứng trước cửa nhà Kaito, tôi hồi hộp định nhấn chuông. Khi bàn tay sắp chạm vào cái chuông, tôi chợt dừng lại. Kaito sẽ nghĩ gì nếu thấy người bấm chuông là tôi nhỉ? Liệu cậu ấy có bất ngờ không? Hay lại chửi mắng tôi thậm tệ? Lắc đầu xua tan những câu hỏi đó, tôi mạnh dạn nhấn chuông. Chờ đợi, chờ đợi và chờ đợi. Đáp lại tôi chỉ là sự im lặng, im lặng đến lạ kì. Tôi thử vặn cửa, nhưng cửa không khóa. Tôi bước vào căn nhà lạnh lẽo. Nhà cửa tồi tàn, đồ đạc vứt lung tung, lạnh lẽo như không có người ở. Tôi khẽ khàng bước lên tầng hai, mở cửa bước vào phòng ngủ phía bên phải. Đập vào mắt tôi là hình ảnh Kaito đang quận mình trong chăn ngủ. Cậu ấy ngủ trông yên bình quá, khác hẳn thái độ lạnh nhạt mỗi khi chạm mặt tôi. Tôi tiến đến vỗ nhè nhẹ vào mặt cậu ấy.
- Này, này, Kaito! Dậy mau lên, sắp muộn học rồi đấy!
Nhận thấy giọng nói bên cạnh mình, Kaito choàng tỉnh dậy. Thấy tôi đang tươi cười, cậu ấy đanh mặt lại:
- Cô lại tự tiện vào nhà tôi?
- À, thứ nhất, cậu không khóa cửa. Thật sự cậu chủ quan quá đấy! Nhỡ bọn trộm vào nhà gϊếŧ cậu trong lúc cậu đang ngủ, rồi cuỗm hết đồ đạc trong nhà đi thì sao? Bộ cậu chán sống hả? Thứ hai ... - tôi hít một hơi dài – hôm qua mẹ cậu đã giao cho tớ chìa khóa nhà cậu rồi, cũng nhờ tớ chăm sóc cậu luôn.
Tôi nở nụ cười đắc thắng. Tôi là vậy, luôn đối xử với cậu ấy như một người bạn của mình, bởi thân quá sẽ bị nói là bám người thương, còn hạn chế tiếp xúc thì lại đàm tếu là thẹn thùng. Trong khi chuyện tôi thích Kaito đã vượt ra ngoài lớp. Tôi cứ nghĩ Kaito sẽ không nói được gì nữa, nhưng cậu ấy lại phũ phàng buông một câu:
- Tôi đã nói bao nhiêu lần là không được gọi tôi là Kaito rồi. Chúng ta chưa thân thiết tới mức đó đâu. Thật chẳng hiểu sao mẹ tôi lại giao cho cô trọng trách đó.
Cổ họng tôi nghẹn đắng. Phải mất một lúc lâu tôi mới nghẹn ngào nói:
- Xin lỗi cậu nhé. Tớ cũng không thể hiểu nổi tại sao tớ không quen gọi Kuroba cho lắm.
Nhưng rồi tôi lại cố gượng cười như không nhớ gì về chuyện vừa xảy ra.
- Để tớ xuống chuẩn bị bữa sáng cho cậu nhé!
Thú vị thật! Tại sao lúc đó tôi lại chịu đựng đến như thế chứ. Để rồi về sau lại nuối tiếc hai năm tuổi xuân.
-----------------------------------
Nhìn đĩa bánh mì ở trên bàn, tôi hài lòng mỉm cười. Chắc Kaito sẽ cảm động lắm nhỉ!
Kaito nhìn chằm chằm vào đĩa bánh trên bàn, không hé răng nói nửa lời. Tôi hồi hộp chờ đợi:
- Trong tủ lạnh chỉ còn mỗi bánh mì thôi. Để trưa nay đi học về thì tớ ghé qua siêu thị mua ít đồ. Kai... à ... Kuroba, cậu sẽ ăn chứ.
Kaito chẳng nói chẳng rằng, vơ mấy miếng bánh mì rồi đi về phía cửa.
Lúc đó, tôi đã muốn trách: " Mồ, người ta đã mất công sức chuẩn bị bữa sáng cho cậu, thì ít nhất cũng phải cám ơn một tiếng chứ.", nhưng lời nói chạm đến bờ môi lại bị nuốt ngược vào trong. Phải rồi, người ta đang ghét mình, làm nũng chỉ thêm tự làm xấu mình đi mà thôi. Kaito bỏ tôi lại ở phía sau để khóa cửa, khiến tôi đang buồn mà đâm ra bực tức. Thiệt tình, cậu ấy coi mình cứ như người hầu vậy.
--------------------------
Người ta thường nói, buổi sáng là lúc mà con người ta sôi động nhất, tràn đầy nhiệt huyết nhất. Nhưng với tôi lúc này, nó lại mang một cái gì đó buồn mang mác.
Được sánh vai đi cạnh Kaito, nhưng tôi lại không thấy hạnh phúc lấy một chút, ngược lại còn thấy tủi cực nữa. Sở dĩ cậu ấy đi đường mà cứ ngẩn ngẩn ngơ ngơ, thỉnh thoảng tự cười một mình cứ như tự kỉ vậy. Gio sớm mùa thu thổi nhẹ nhẹ nhưng thấm vào da thịt lành lạnh khiến tôi bất giác rùng mình. Tôi cần hơi ấm của một ai đó quá. Nhưng có lẽ, giấc mơ mãi chỉ là giấc mơ thôi nhỉ!
------------------------------
Trường trung học Ekoda uy nghiêm, sừng sững hiện ra trước mắt tôi. Ngôi trường này đã theo tôi từ hồi tôi học lớp 10. Hình như đó cũng là lúc tôi bắt đầu thích Kaito thì phải. Tôi cố gắng giữ cho bước chân mình đều đều để được cùng Kaito vào trường. Nếu vậy thì có nhiều nữ sinh ghen tỵ với tôi lắm. Tôi như mở cờ trong bụng. Nhưng đột nhiên, Kaito dừng lại, đoạn nói:
- Cô đứng ở đây đi. Đợi tôi vào trường được 100m rồi hẵng vào. Đi cùng cô vào trường tôi chỉ thêm khổ vì phải rước thêm đống rắc rối vào người mà thôi.
Kaito nói, nhẹ như gió thoảng nhưng lại khiến con tim tôi đau đớn như hàng ngàn mũi tên đâm xuyên qua vậy. Cậu ấy vui vẻ tiến vào trường, bên cạnh cô nàng hoa khôi Koizumi xinh đẹp, để lại tôi đứng thẫn thờ trước cổng trường.
Cậu vẫn luôn đối xử với tớ như vậy, Kaito!