"Nhanh lên...... Nhanh lên......"
Cố Thiêm không thể chờ nổi mà tự cắm huyệt của mình vào côn ŧᏂịŧ nam nhân, đói khát lâu như vậy rốt cuộc cũng có được, làm sao có thể không nóng nảy cơ chứ? Từ trong ra ngoài đều sảng khoái, thịt huyệt mê người giãn ra từng lớp, từng chỗ ngứa ngáy đều được gãi, sướиɠ đến mức Cố Thiêm căng thẳng mà rên ư ử.
Ư ư, dương căn kia lại cứ đâm vào xa linh mà thao lộng! Vừa rung vừa lắc.
Đôi mắt Cố Thiêm tràn ngập sương mù, nhìn mọi thứ đều là hư ảo, ngoại trừ cảm giác sảng khoái trong huyệt đạo của chính mình. Hắn lại vô thức đung đưa eo nhanh hơn, xoay mông để dươиɠ ѵậŧ ép xa linh cọ xát vào miệng tử ©υиɠ.
A...... Cổ tử ©υиɠ bị rung đến tê dại!
Nam nhân dùng lực đè mạnh xa linh trên miệng tử ©υиɠ không buông, Cố Thiêm bị chấn động cho đến khi bụng dưới co rút một cái, nước bên trong đột nhiên trào ra.
Từng dòng nước da^ʍ chảy xuống mặt bàn......
Cố Thiêm mở to mắt, thất thần thở dốc, vẻ mặt sảng khoái tột cùng, nhưng hai chân quấn lấy eo nam nhân vẫn không hề thả lỏng, mông còn cọ cọ vào nam nhân, khao khát được y đâm chọc.
Mộ Dung Thanh Viễn đương nhiên biết cách làm cho hắn sướиɠ, nhưng vào lúc này lại cố tình dừng lại, cái eo đong đưa cũng bất động.
"Mau a...... Mau...... Ô ô...... Đừng dừng lại...... Đừng......" Cố Thiêm lập tức ôm lấy nam nhân muốn cọ xát, tiểu huyệt lấy lòng hút chặt nam nhân, cơ thể run run không thể chịu nổi vì ngứa ngáy trong hoa huyệt, tiếng rêи ɾỉ khẩn cầu hòa cùng tiếng khóc nức nở trong vô thức.
Thật sự là sốt ruột muốn chết!
"Cho ta...... ư hư ...... Nhanh lên thao ta...... Hu hu......"
Nam nhân này thật xấu xa! Tại sao lại ngừng lại? Chính là muốn trêu đùa hắn! Cố Thiêm nóng nảy, chống người ngồi dậy, rồi leo lên người nam nhân đu bám.
Hai tay ôm lấy cổ nam nhân, dụi mặt lên má nam nhân, Cố Thiêm áp sát, cọ tới cọ lui trên người y, đương nhiên tiểu huyệt đang ngậm dươиɠ ѵậŧ nam nhân cũng không hề thả lỏng.
Hút vào, thít chặt, mυ'ŧ mát, tiểu huyệt ướŧ áŧ và nóng bỏng kí©ɧ ŧɧí©ɧ dươиɠ ѵậŧ của nam nhân trướng lớn một vòng.
Mộ Dung Thanh Viễn ôm Cố Thiêm ngồi xuống trên ghế, nhưng y vẫn không nhúc nhích.
Cố Thiêm đành phải đạp lên thành ghế, tự mình chống vai nam nhân, nhắm dươиɠ ѵậŧ ngay lỗ huyệt, sau đó ngồi phịch xuống, cắm mạnh vào sâu bên trong.
"A hức...... Nhét vào hết rồi ...... A...... Thật thoải mái......" Cố Thiêm dựa đầu lên cổ nam nhân, ngồi xổm trên người nam nhân, vặn vẹo eo nhỏ, nhanh chóng lên xuống phun ra nuốt vào.
"Phịch...... xìii...... Phịch...... xìii........" Âm thanh xấu hổ từ chỗ đó phát ra, vang vọng trong căn mật thất yên tĩnh, Cố Thiêm càng nghe càng nóng lên, bộ dạng này của hắn... đúng là không biết xấu hổ!
Nhưng hắn thật sự muốn, muốn đến phát điên!
Mỗi lần ngồi xuống hắn đều đâm thật sâu đến tận cùng, hận không thể xỏ xuyên qua chính mình, khao khát côn ŧᏂịŧ thô to của nam nhân đυ. vào trong tử ©υиɠ của mình, sau đó phá hỏng bụng hắn! Xem sau này hắn còn dám dâʍ đãиɠ như thế nào nữa!
"A hức...... Mau...... Sướиɠ muốn chết...... Thật là lợi hại...... Côи ŧɧịt̠ lớn thật là lợi hại......"
Cố Thiêm cảm thấy sau này mình thật sự không thể rời xa nam nhân này được rồi, hắn đam mê thứ kɧoáı ©ảʍ mà nam nhân cho hắn, hơn nữa chuyện tϊиɧ ɖϊ©h͙ có độc này có vẻ là thật à?
Vậy sau này hắn phải theo đuôi nam nhân này mỗi ngày ư? Sau này y đi đến đâu, hắn lại phải theo tới đó? Rồi đến khi phát tình thì không biết xấu hổ van xin được đυ.?
Không muốn...... Hắn không muốn như vậy đâu......
Nghĩ đến đây hắn cảm thấy uất ức, tại sao hắn phải theo đuổi một nam nhân?
Cố Thiêm muốn trả thù, kẹp chặt dươиɠ ѵậŧ nam nhân, cắn lên vai nam nhân.
Ngươi là người xấu! Đồ xấu xa!
Cố Thiêm vừa dùng côn ŧᏂịŧ nam nhân đυ. hoa huyệt mình một cách tuyệt vọng, vừa ngoác miệng liên tục cắn nam nhân, từ bả vai này đến bả vai kia, sau vài lần cắn, dấu răng hằn rõ trên vai nam nhân.
Cái thói cắn người bao giờ mới sửa được đây? Mộ Dung Thanh Viễn có chút lo lắng, mỗi lần hạ nhân tắm rửa hầu hạ y đều sẽ ngạc nhiên ầm ĩ một hồi, đến khi thấy rõ đây là dấu vết của những trận hoan ái để lại, y lại càng thêm xấu hổ.
Đúng vậy, chính là xấu hổ. Sau đó y len lén vươn tay ra che lại, thế nhưng mấy nô tài kia còn tủm tỉm cười trộm là thế nào? (Ủa tưởng anh không biết xấu hổ, mấy lần anh"hành sự" anh đều để ám vệ ngồi nghe nhìn thoải mái cơ mà : )))) )
Mộ Dung Thanh Viễn vừa nghĩ đến đám nô tài nhiều chuyện của y liền đau đầu, dứt khoát nhấc Cố Thiêm lên, đứng dậy, để Cố Thiêm quỳ trên ghế, mạnh mẽ đυ. vào.
"Con điếm dâʍ đãиɠ nhà ngươi!" Mộ Dung Thanh Viễn vỗ mông Cố Thiêm mấy cái, làm cái mông đỏ bừng, Cố Thiêm chỉ cảm thấy mông mình sắp bị nam nhân đánh cho tê rần, vừa đau lại vừa sướиɠ, thật sự là thoải mái muốn chết.
"Mau đυ. chết ta đi...... Ư ư...... Bên trong ngứa quá......"
Chống mông quỳ trên ghế, Cố Thiêm thậm chí còn dùng tay banh hai mông rộng ra, để nam nhân đυ. càng lúc càng sâu, mà bản thân còn tự lắc mông điên cuồng, không ngừng tiếp nhận những cú thúc của nam nhân, bộ dáng này thật sự là thèm đυ..
Mộ Dung Thanh Viễn nhìn mà nóng mắt, ấn mông Cố Thiêm đẩy dươиɠ ѵậŧ vào đâm chọc bên trong, thấy lỗ huyệt sau trống rỗng cô đơn của hắn, lập tức cầm bút lông trên bàn cắm vào.
Cán bút lông thon dài tinh tế đâm trực tiếp vào điểm mẫn cảm của hắn, Mộ Dung Thanh Viễn nắm chặt bút lông ấn, xoay, đâm, thọc vào điểm đó.
"Ta nói ngươi như vậy thật dâʍ đãиɠ! Đυ. chết ngươi!" Mộ Dung Thanh Viễn đã mất đi vẻ tao nhã dịu dàng thường ngày từ lâu, miệng phun đầy lời thô tục, bậy bạ, hành động cũng cực kì thô lỗ.
"Ô ô...... Đυ....... Chết ta đi...... A......"
"A...... Ở đó...... Mạnh lên...... A...... Ưʍ......"
Sợi tóc xõa tung lộn xộn, che lại gương mặt vừa ẩn nhẫn vừa khoái hoạt đến cực điểm, những sợi tóc lắc lư, đung đưa theo động tác của hắn, cực kì dâʍ đãиɠ.
Cho dù bị nam nhân đυ. như thế này, Cố Thiêm vẫn cảm thấy không đủ, ngứa ngáy trong hoa huyệt dường như không bao giờ dừng lại được, Cố Thiêm lúng túng thò tay xuống phía dưới, tiểu huyệt bị thao văng nước khắp nơi.
Hắn không kìm được mà vươn tay ra, mò đến chỗ hai người giao hợp. Ô ô, cây gậy thịt thô cứng này cắm ở bên trong đó, chầm chậm đυ. vào, còn cái lỗ nhỏ đã bị đυ. sưng tấy lên, khi dươиɠ ѵậŧ đâm vào khiến miệng huyệt tê dại!
Hoa hạch đã sưng lên, Cố Thiêm dùng ngón tay vân vê.
"A hức......" Đúng lúc dươиɠ ѵậŧ nam nhân đỉnh vào tao điểm, Cố Thiêm trực tiếp rít lên một tiếng, cả hồn lẫn xác đều bị đυ. luôn.
"Sâu một chút nữa...... Mạnh lên...... A hức...... Phê quá......"
Bị đυ. mạnh như vậy, Cố Thiêm lại hoàn toàn không biết đủ, giống như ăn không đủ no, một tay vịn lên thành ghế, một tay đè ấn mạnh vào hoa hạch mẫn cảm, mông không thể nâng cao hơn được nữa, dùng hết sức phun ra nuốt vào dươиɠ ѵậŧ nam nhân, thịt huyệt cắn chặt, đuổi theo không muốn rời đi.
"Ta sẽ đυ. ngươi đến chết." Bộ dạng tham lam của Cố Thiêm khiến lửa dục trong lòng nam nhân càng bốc lên cao, cảm thấy một ngày nào y đó sẽ thua bởi người này.
"Cho ta...... Ô ô...... Bắn cho ta...... Hức hức...... Mau...... Mau......"
Cố Thiêm khẩn khoản van xin, nghĩ tới việc tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng bỏng của nam nhân rót đầy trong lỗ l*и nhất định sẽ sướиɠ đến nỗi khiến hắn tiểu ra. Bây giờ hoa huyệt đang nóng đến cồn cào ruột gan, nếu còn tiếp tục như vậy, lỗ nhỏ của hắn sẽ bị đâm nát, cảm giác ngứa ngáy vẫn còn.
Kiềm chế lỗ nhỏ co rút, Cố Thiêm vừa mυ'ŧ vừa kẹp, cố gắng khiến nam nhân mau chóng bắn tinh.
Muốn xuất tinh hay không là hoàn toàn tùy thuộc vào y, Mộ Dung Thanh Viễn biết Cố Thiêm muốn gì, nhìn hoa huyệt sưng đỏ vì bị y đυ., hầy, thật là đáng thương.
Y lập tức bắn cho hắn, tưới toàn bộ tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng hổi vào tử ©υиɠ, khiến cho Cố Thiêm bắt đầu co giật, liều mạng thở hổn hển, sướиɠ đến mức không thể phát ra nổi bất cứ âm thanh nào nữa.
Bên trong huyệt co rút liên tục, tí ta tí tách, quả nhiên bị đυ. đến đái ra.
"Hơ...... Sướиɠ quá...... Sướиɠ......" Cố Thiêm chổng mông ngồi phịch trên ghế một hồi mới phát ra một tiếng rêи ɾỉ.
Chờ hắn định thần lại nhìn xung quanh, sau lưng hắn đã không còn bóng người, nam nhân đã biến mất không thấy đâu nữa.
Nếu không phải tϊиɧ ɖϊ©h͙ kia vẫn còn chảy ra từ lỗ huyệt của hắn, Cố Thiêm có cảm giác vừa rồi bản thân nhất định đã bị một con quỷ đυ..
Huyệt kia nhờ được tϊиɧ ɖϊ©h͙ tưới cuối cùng cũng hết ngứa rồi, nhưng mà không chừng một ngày nào đó hắn lại phát tình thì sao......
Nam nhân đi rồi, Cố Thiêm ổn định lại tâm trạng, suy nghĩ kĩ càng, sau này hắn phải làm thế nào đây?
Tϊиɧ ɖϊ©h͙ có độc, xem ra là thật rồi, nam nhân không có lừa gạt hắn, như vậy xem ra tương lai hắn cũng không rời xa nam nhân này được.
Nhưng rốt cuộc thân phận của nam nhân này là gì? Nếu là người bình thường thì không sao, thỉnh thoảng hắn lên cơn phát tình còn có thể đi cầu cứu.
Thế nhưng nam nhân vừa nhìn đã biết không phải là kẻ đầu đường xó chợ, gia thế không hề tầm thường, lỡ sau này y kết hôn sinh con, hắn có thể nói được gì?
Sinh... sinh con sao?
Cố Thiêm sờ bụng giật mình.
Lúc hắn còn nhỏ, một cao nhân du ngoạn dân gian từng ghé qua nhà hắn, nói rằng cơ thể của hắn có thể mang thai và sinh con như nữ nhân.
Hắn! Hắn đã bị nam nhân đυ. rất nhiều lần, lần nào cũng bị bắn tinh đầy trong bụng như vậy liệu có mang thai không?
"Làm sao bây giờ ? A a a !" Cố Thiêm trùm chăn gào lớn, nếu mang thai thì phải làm sao đây? Nam nhân mà lại ưỡn cái bụng to như phụ nữ đi rêu rao khắp nơi à?
Rất mất mặt! Không muốn đâu!
Cố Thiêm nghĩ: Nếu hắn có thai, hắn sẽ... hắn nhất định sẽ phá thai!
Hắn hoàn toàn không muốn có con.
Khi Cố Thiêm đột nhiên nhận ra vấn đề, hắn bắt đầu hoảng sợ, nếu thật sự mang thai thì sao? Làm thế nào đây?
Hơn nữa hắn có cảm giác, nghi thần nghi quỷ cho rằng bản thân đã mang thai rồi.
Ô ô...... Nếu chuyện này bị truyền ra ngoài, tiểu công tử Cố gia chính là yêu quái, vậy mà lại có thai giống như nữ nhân, hắn phải làm sao bây giờ?
Nghĩ đến đây, Cố Thiêm lập tức cảm thấy bất an.
"Sao thiếu gia lại cau mày khổ sở vậy? Ta thấy bữa trưa hôm nay thiếu gia cũng chưa ăn được bao nhiêu, nên ta đã yêu cầu nhà bếp làm một bát canh cua thịt cho thiếu gia. Công tử ăn chút được không?" Cố phúc cảm thấy hôm nay thiếu gia nhà mình hơi là lạ, ăn thì ăn không vô, ngồi cũng ngồi không được, hẳn là đã xảy ra chuyện gì rồi.
"Không ăn!" Cố Thiêm ỉu xìu phất phất tay, ăn cái gì mà ăn, làm sao hắn nuốt trôi nổi, xem ra hắn mang thai thật rồi, ngay cả món ăn hắn yêu thích nhất cũng không muốn ăn, thời kì thai nghén không phải đều như vậy sao?
Cố Thiêm sầu não muốn chết, gương mặt nhỏ nhắn nhăn lại, lộ ra vẻ thống khổ.
Không được, hắn cần phải đi tìm đại phu mới được, nếu là mang thai thật thì phải nhanh chóng nghĩ ra biện pháp xử lí.
Nhưng hắn là một đại nam nhân mà lại đi công khai hỏi mình có mang thai hay không, việc này sẽ khiến đại phu sợ chết khϊếp mất.
Làm thế nào nhỉ? Cố Thiêm lại buồn rầu.
Hắn nhìn y phục nữ trang màu sắc sặc sỡ của nha hoàn nhà mình, rồi chợt nảy ra ý tưởng, sao mình không mặc trang phục của nữ nhân nhở? Tuy rằng rất xấu hổ, nhưng mà chỉ cần mặc một lần là được, đỡ hơn là mặc đồ của nam nhân nhiều.
Hết chương 20