Tinh Dịch Có Độc

Chương 2: Tự Ŧɦủ ᗪâʍ đến cao trào, muốn Ꮯôn Ŧhịt đâm sâu vào

Vừa rồi hắn thật đáng cười! Làm thế nào lại đem chính mình tưởng tượng thành tên tiểu quan bị thao kia? Cố Thiêm ngồi trên đỉnh phòng không rời mắt nhìn nhân gia giao hợp, chỗ đó của hắn bất tri bất giác cư nhiên ướt.

Chỗ đó thật ngứa! Cố Thiêm nhịn không được kẹp chặt hai chân, ánh mắt lại nhìn vào cảnh tượng kiều diễm trong phòng không chút nháy mắt, mông tiểu quan đều bị thao nát, lại bắn! Dươиɠ ѵậŧ kia quả thực lợi hại!

Tiểu quan kia nhất định sẽ rất thoải mái, không biết bị dươиɠ ѵậŧ nam nhân thao vào là loại cảm thụ gì......

Tiểu quan phỏng chừng là bị thao chiếm được cực điểm, thân mình bắt đầu co rút.

"A...... Muốn đi ...... Ô ô nô gia...... Muốn đi ......" Tiếng lãng gọi mỗi lúc một cao, tiểu quan rốt cuộc hôn mê bất tỉnh dưới thân nam nhân mãnh liệt đưa đẩy.

Cố Thiêm nhịn không được, run run nghĩ: "Thực sự có cảm giác thích đến như vậy sao?"

Hắn chỉ cảm thấy mặt mình nóng như bị lửa thiêu, trong lòng thình thịch giống như gõ lên từng nhịp trống. Cố Thiêm cắn môi đỏ sẫm, ánh mắt dõi theo nam nhân không ngừng ra vào dươиɠ ѵậŧ trong cơ thể tiểu quan , thật sự khiến hắn thèm muốn chết!

Hai chân không tự chủ được kẹp càng ngày càng chặt, vệt nước từ hai tiểu huyệt đã từng giọt lan tràn, chất lỏng dính nhớp trào ra không thể kiềm chế, bị từng tia dâʍ ɖị©ɧ ướt nhẹp sát tiết khố giữa hai chân nộn nhục......

Loại cảm giác này thật là khó chịu......

Hai chân bắt đầu sốt ruột cọ xát, đè ép lẫn nhau, thế nhưng cái loại ma nhân ngứa ngáy này căn bản không được xoa dịu một chút nào! Cố Thiêm do dự đưa tay sờ soạng hạ thân mình.

Cố Thiêm nhẹ nhàng tách hai chân đang gắt gao quấn lấy nhau ra, quỳ trên nóc nhà, ngón tay run run sờ soạng chỗ ướt sũng đó.

"Ô ô......" Một tiếng khóc rêи ɾỉ nho nhỏ bật ra, Cố Thiêm hốt hoảng nhanh chóng bịt miệng mình lại.

Mình làm như vậy thật khốn nạn! Thế nhưng cấm kỵ lại kí©ɧ ŧɧí©ɧ khiến hắn lâm vào mê muội.

Ánh mắt nhìn chằm chằm tính khí của hai người kết hợp, ngón tay theo nam nhân luật động bắt đầu cách tiết khố nhanh chóng cọ xát hoa huyệt cơ khát ngứa ngáy, cảm giác sung sướиɠ kí©ɧ ŧɧí©ɧ từ cái huyệt ngứa ngáy bên trong đột nhiên dâng lên, Cố Thiêm hô hấp càng lúc càng cấp bách, ngón tay cử động càng lúc càng nhanh, vòng eo cư nhiên cũng bất tri giác phối hợp đung đưa lên!

"Ô ô...... Ô ô...... Ân ân......" Cố Thiêm liều mạng che miệng mình, nhưng ngón tay đang hung hăng chà đạp qua khỏa đậu sung huyết kia, một loại kɧoáı ©ảʍ giống như điện giật chốc lát ăn mòn cả người hắn, hai chân chống đỡ không nổi, "Phịch" một tiếng, cả người hắn nằm vật xuống ở trên nóc nhà.

"A ân...... A...... A cáp!!!"

Bị che miệng nãy giờ rốt cuộc có thể phóng thích, hắn ngẩng cao đầu thốt ra từng tiếng lãng gọi.

Tiểu huyệt bị chính mình chà đạp vội vàng phân bố ra chất lỏng, Cố Thiêm cảm thụ được từng luồng nóng ướt xoẹt qua huyệt khẩu, xuyên qua tiết khố đơn bạc, đầu ngón tay ấn xoa chỗ đó đều ướt nhẹp.

Thật...... Thật...... Thích......

"A...... A...... Thích chết...... A......" Hắn bắt đầu tận tình kêu to, ngón tay càng thêm tàn nhẫn xoa nắn địa phương vừa khiến mình sảng khoái dục tiên dục tử.

Cố Thiêm hiển nhiên đã sướиɠ đến mức quên mất mình đang ở nơi nào, hắn chính là đang ngồi trên nóc tiểu quan quán rình coi nhân gia mây mưa! Tiếng rêи ɾỉ làm càn lại thêm thanh âm gạch ngói vụn rào rạo, trong phút nhất thời cả kinh, khách làng chơi lập tức bắn ra!

"Ân...... Ai...... Ai! Ai ở trên đó?" Nam nhân kích động rút dươиɠ ѵậŧ ra, kéo quần áo bên giường nhanh chóng che lại.

Cố Thiêm vừa rồi còn chìm trong cao trào, cũng thật sự hoảng sợ, sợ tới mức hồn vía lên mây! Cố Thiêm chợt cảm thấy xấu hổ, sao mình có thể lớn mật tự tiết như vậy?

Hắn thè lưỡi, dưới đáy lòng nói một tiếng xin lỗi, lưu luyến không rời nhìn thoáng qua nam nhân tuy vừa bắn tinh nhưng dươиɠ ѵậŧ cũng đứng thẳng như trước, sau đó từ trên nóc nhà xoay người bỏ trốn.

Mẹ nó, nhũn chân! Cố Thiêm rơi xuống đất không vững, thiếu chút nữa quỳ xuống!

Hắn hiện tại tâm trạng lang thang, cái loại nóng rực kì dị bên trong huyệt lại đang rục rịch, nóng đến mức đầu óc hắn đều cùng run lên...... Không được! Đêm nay hắn nhất định phải tìm dươиɠ ѵậŧ cự đại, nam nhân tướng mạo đường đường phá thân! (mịa, tìm người phá thân cũng phải tìm người có tướng mạo đẹp trai cơ : ))))) )

Hắn cũng muốn nếm thử cảm giác bị nam nhân thao, có phải thật sự dục tiên dục tử hay không?

Cố Thiêm khinh công rất giỏi, thân mình nhẹ nhàng thổi tới thổi đi không có mục đích, trong đầu tất cả đều là bộ dáng tiểu quan hưởng thụ, cùng với dươиɠ ѵậŧ nam nhân tráng kiện dữ tợn.

Vừa rồi mình chẳng qua chỉ là tự thủ da^ʍ liền thích như vậy, Cố Thiêm có điểm hối hận, tại sao không đùa bỡn chính mình sớm hơn? Chỉ có thể trách hắn thật nhát gan, tuy rằng hắn hái hoa vô số, thế nhưng lại nhát như chuột, phần lớn là hôn hôn sờ sờ, sau đó ôm ngủ một giấc, căn bản là không dám đi đến một bước cuối cùng, hơn nữa ngay cả bản thân cũng chưa từng mò qua chỗ đó, hôm nay coi như là lớn mật một lần đi. Phía trước cũng không có cảm giác khó chịu, hôm nay là như thế nào đây?

Tiết khố ướŧ áŧ bị gió thổi qua, cảm giác lạnh lẽo kề sát nơi non mềm, Cố Thiêm hung hăng chà xát chân hai phát, thật khó chịu, không đúng, là vừa khó chịu vừa ngứa.

Đi vòng vòng, Cố Thiêm đi tới bên ngoài một hộ nhân gia, chủ nhân ngôi nhà này thực thần bí, vừa mới chuyển đến không lâu, cũng không có lộ mặt, bộ dáng như thế nào chẳng ai biết.

Nhưng gia phủ đệ không tính nhỏ, đình đài lầu các, hương tạ tiểu viện, thật đáng chú ý, Cố Thiêm líu lưỡi, người chuyển đến vẫn là nhân gia nhà giàu a.

Gia đinh tuần tra đứt quãng, đề phòng còn rất nghiêm ngặt, Cố Thiêm năm lần bảy lượt mới né qua, nhắm tới cửa phòng của chủ nhân ngôi nhà sờ soạng.

Cạy cửa sổ ra, nhẹ nhàng nhảy vào trong phòng, Cố Thiêm mò đến bên giường.

Xốc trướng mạn lên, người nọ nằm ngửa trên giường, hô hấp đều đều vững vàng cho thấy người này đã ngủ say.

Nương theo ánh trăng, Cố Thiêm nhìn kĩ mặt người nọ.

Hắn không khỏi bị kiềm hãm! Ánh mắt giằng co không rời quan sát dung nhan người nọ.

Sợi tóc như thác đen nhánh, phân tán hỗn độn trên chăn gối gấm vóc thượng hạng, sống mũi cao thẳng, khuôn mặt tuấn mỹ giống như đao khắc, đôi mắt nhắm chặt, kiếm mị nhập tấn, cho dù là ngủ cả người cũng tản ra một loại khí chất cường đại.

Cố Thiêm ngây ngốc, lẳng lặng đứng ở đầu giường hồi lâu mới hồi thần, sờ sờ khuôn mặt nóng bỏng của mình, rối rắm cắn môi.

Làm? Hay là không làm?

Đây chính là mỹ nam tử khó gặp, nói không chừng dươиɠ ѵậŧ kia cũng là cự đại, nhưng mỹ nhân như vậy, sao hắn có thể làm bẩn?

Cố Thiêm đại khái quên mất, mục đíchhôm nay tới nơi này là vì cầu thao.

Vừa nghĩ đến vấn đề này, hắn bình tâm lại, bắt đầu có xúc động muốn hành động, trong đầu lại nhớ lại bộ dáng phóng đãng của tiểu quan kia khi thừa nhận hoan ái, nam căn hùng vĩ ra vào cơ thể hắn như thế nào, giao hợp kịch liệt, mặt đỏ tim đập, ô ngôn uế ngữ......

Nghĩ đến chân Cố Thiêm lại nhũn, nơi nào đó còn chưa khô lại trở nên nước suối róc rách.

Không được! Hôm nay hắn nhất định phải phá thân!

Hắn bị tiểu quan dâʍ đãиɠ kia kí©ɧ ŧɧí©ɧ không nhẹ, tiểu huyệt bắt đầu ngứa ngáy, chỉ cảm thấy đáy lòng dao động một trận, lúc này lập tức tìm dươиɠ ѵậŧ nam nhân đến thao mình một chút mới tốt.

Luống cuống tay chân móc ra mê hương, thổi vào mặt nam nhân, sau đó mình thì lấy mặt nạ ra đội vào.

Mặt nạ Cố Thiêm chỉ lộ mắt và miệng, thật sự là hắn sợ nam nhân đột nhiên tỉnh giấc sau đó nhận ra mình, cho nên mỗi lần hái hoa hắn đều sẽ đội.

Trong phòng đột nhiên xuất hiện tiểu tặc, Mộ Dung Thanh Viễn đã nhận ra từ sớm, trạm gác ngầm trên nóc nhà cũng đã rút kiếm ra, Mộ Dung Thanh Viễn lặng lẽ ra một ám hiệu, ý bảo người nọ an tâm một chút, chớ nóng vội.

Tiểu tặc kia hùng hùng hổ hổ đi đến bên giường y, xốc trướng mạn lên, sau đó không có động tĩnh?

Trong chớp mắt Mộ Dung Thanh Viễn có điểm cân nhắc không hiểu tiểu tặc này.

"Ực......" Trong phòng yên tĩnh trừ Mộ Dung Thanh Viễn hô hấp vững vàng, lại thêm một loại thanh âm như nuốt nước miếng.

Chẳng lẽ là bởi vì y quá mức anh tuấn, người nọ chết mê chết mệt? Mộ Dung Thanh Viễn có chút buồn cười nghĩ: Người này chắc sẽ không trộm hương thiết ngọc của y đâu.

Tiểu tặc sững sờ một lát, rốt cuộc có hành động, thôi khói mê tới, Mộ Dung Thanh Viễn nhanh chóng bế quan miệng mũi.

Sau đó một thân hình mang theo hơi đêm lành lạnh cùng với run rẩy nhè nhẹ chui vào trong chăn y.

Quả nhiên là trộm hương thiết ngọc, ngẫm lại nghe tin đồn trong thành Tô Châu, chẳng lẽ đây chính là hái hoa đạo tặc kia sao?

Lá gan không nhỏ, cư nhiên hái đến trên đầu của y.

Cố Thiêm lén la lén lút trèo lên giường nam nhân, chống cằm nhìn chằm chằm nam nhân xem xét một hồi, thò ngón tay chọc chọc má y, nhìn y hoàn toàn không có phản ứng, lúc này mới hoàn toàn yên lòng.

Trên người người nọ tản ra hương vị đặc trưng của nam nhân, Cố Thiêm ôm bả vai y hung hăng cắn một ngụm, say, cũng lâng lâng.

"Ô......" Thân mình bắt đầu phát tao, ngứa ngáy trong cơ thể dễ dàng bị hương vị nam nhân làm cho tỉnh lại, thân mình trở nên mềm mại vô lực.

Cố Thiêm có chút xấu hổ tóm tay nam nhân, kéo đến giữa hai chân mình, sau đó kẹp chặt.

Cong thân mình, Cố Thiêm tựa như một con mèo nhỏ cứ như vậy rầm rầm rì rì kéo tay nam nhân cọ xát.

Ẩn nấp trong bóng đêm, trạm gác ngầm nắm chặt kiếm, cứng người lại, trợn mắt há hốc mồm, có điểm hỗn độn......

Chủ tử nhà mình vụиɠ ŧяộʍ lại khoa tay múa chân ra một ám hiệu, trạm gác ngầm được lệnh, thu kiếm, bất ngờ cảm thấy kích động, suýt nữa từ trên nóc nhà ngã xuống......

Hắn không có nhìn lầm! Hái hoa tặc đi khinh bạc chủ tử nhà hắn! Đây không phải trọng điểm, trọng điểm là chủ tử nhà hắn mừng rỡ khi bị khinh bạc!

Có thứ gì đó sụp đổ...... Trạm gác ngầm phất phơ trong gió lạnh thổi một đêm, loáng thoáng trong không trung tựa hồ còn nghe được hái hoa tặc kia ân a a lãng gọi......

"Ô ô...... Ô ô...... Ân......" Ba ngón tay vừa lúc đỉnh ở chỗ lõm của hắn, mỗi khi y cọ xát một chút, tiểu nhục châu sung huyết đều bị trêu chọc đến run rẩy, dẫn tới cả thân mình hắn đều phải phát cuồng.

"Ân...... A......" Cố Thiêm cắn chặt ngón tay mình, sợ phát ra tiếng động lớn nào đó, làm nam nhân bừng tỉnh thì không nói, nếu là gọi hộ viện giữ nhà tới đây, hắn liền cực kì mất mặt.

Ẩn nhẫn có chút gian nan, tiếng rêи ɾỉ bất tri bất giác lớn lên, Cố Thiêm đánh ánh mắt mơ màng nhìn lén về phía nam nhân đang ngủ say, thấy nam nhân không có một chút phản ứng......

Hắn muốn quá nhiều! Đáy lòng bản thân bị giam cầm đang giãy dụa sắp chết, tiểu huyệt ngứa ngáy giống như có thứ gì bò qua, cách một lớp tiết khố cọ xát, căn bản không với tới bên trong!

.

.

.

Cầu vote, cầu comment (^人^)