Đã qua một tuần kể từ khi hắn nói muốn lấy nàng làm vợ. Tức nhiên đối với Tiểu Khê là chuyện không tưởng, cũng chẳng biết khi nào mối quan hệ mập mờ có hồi kết... Lúc đấy nàng vẫn ngoan ngoãn trong lòng hắn, cảm giác thân thể cứng đờ, quên mất cả thở.
Hắn thở dài, cho nàng đối diện mình, đối diện với con ngươi vừa sâu thẫm mang theo nét ôn nhu của hắn. Nàng chưa bao giờ nhìn thấy hắn đối với nàng như thế, tâm có chút hoảng.
Hắn nhìn nữ nhân trước mặt, kiên nhẫn lặp lại "Tôi muốn cưới em làm vợ".
Bắt đầu từ hôm đấy, hắn luôn quấn lấy nàng, buộc nàng cùng hắn ân ái, hai người cứ thế dính lấy nhau, như hình với bóng.
Tiểu Khê một mình ngồi ở thảm có sát vách nhà phụ, giờ đã khuya nàng không ngủ được liền thơ thẫn ngồi suy nghĩ những chuyện đã qua. Mọi người cũng đã bắt đầu đồn đại rất nhiều, nàng cùng Cậu Hai mập mờ, từ khi bước vào phòng Cậu Hai thì chẳng thấy ra, thẫm chí có mấy đứa hầu khác nói bọn họ thường đi ngang qua phòng Cậu Hai đều nghe âm thanh làm mặt đỏ tía tai.
Nàng vừa thẹn vừa lo sợ, tất cả liền nhanh chóng quay lưng với nàng. Hôm nay Đổng Trác không gọi nàng lên phòng vì hắn đi ra ngoài bàn công việc vẫn chưa về.
Cũng tốt, người khác sẽ bớt dị nghị hơn.!
Tiểu Khê thở dài một tiếng, phủi bụi trên người rồi đi vào nhà phụ, ngủ.
Đổng Trác mang theo cơn say về nhà, hôm nay hắn bàn công chuyện mệt chết. Kể từ khi hắn cùng nàng ân ái hiện bây giờ hắn thấy mình thật lười biếng, chỉ muốn ở trong phòng, có mùi hương của nàng, ôm nàng thoả mãn.
Đổng Trác mệt mỏi dựa vào đầu giường, xoa xoa thái dương.
Không lâu! Âm thanh 'két' mở cửa, đôi mắt hắn mơ màng thấy nữ nhân từ ngoài bước vào, nhẹ nhàng đóng cửa không khí bỗng chốc trở nên ngưng động, không gian phòng chỉ thuộc về hai người.
Nữ nhân nhẹ nhàng bước đến gần giường, mang theo cổ hương thơm nồng nặc, khó chịu.
Đổng Trác nhíu mày, dư quang trong mắt càng sáng lên. Nữ nhân trên người là cái yếm đỏ, bao bọc quanh đồi núi mềm mại, yếm không quá dài dễ dàng thấy eo nhỏ, nước da trắng trẻo, miệng tinh tế cười. Mà người con gái này là Hồng Đình.
Đổng Trác bất động, yên lặng quan sát.
Nàng ta bước đi uyển chuyển, liền nhanh chóng tới bên đầu giường nhẹ nhàng ngồi xuống, dựa vào vai Đổng Trác, hai tay đặt trên ngực hắn.
"Trác". Âm thanh nhẹ bẫng được phát ra
Thấy người trước mặt không lên tiếng, coi như nàng cũng thực hiện được một phần nhỏ, kế hoạch.
Nàng ta mang giọng ảo não "Lúc trước là anh nói đùa thôi, đúng không? Nếu anh không thích em chỗ nào, em có thể sửa? Em theo anh cũng được nhiều năm, anh đừng không cần em được không?".
Đổng Trác hít sâu một hơi, con ngươi lạnh tanh nhìn thẳng phía trước, bàn tay to lớn liền ôm lấy đầu Hồng Đình.
Càng thấy mình nắm chắc phần thắng, nàng ta mừng như điên nhưng vẫn cố nén xuống.
Nàng ta tủi thân "Trác! Nếu... Nếu anh thực sự có vợ chưa cưới thì.....thì em cũng tình nguyện trở thành vợ nhỏ... Em không so đo gì hết? Chỉ cần anh đừng không cần em". Nàng ta vừa nói vừa tì sát ngực mình ép vào lòng ngực rắn chắc của Đổng Trác, hai tay không ngừng níu lấy cổ áo hắn, vờ đáng thương.
Đổng Trác bị khói thịt mềm ép chặt liền không nhịn nhớ đến tiểu yêu kiều của mình, khối thịt mềm mại ấy không ngừng hiện lên trong đầu hắn ngay cả thân thể mà hắn mê muội cũng phóng đại trước mặt.
Nhận thấy người trước mặt có chút biến hoá, nàng ta càng vui vẻ, sợ sệt cởi từng nút áo khoác con của hắn, cởi ra. Vài cút áo sơ mi cũng được cởi ra, vòm ngực săn chắc của nam nhân như ẩn như hiện.
Miệng cũng hướng đến môi hắn hôn, nhưng giây kế tiếp liền bị cổ đau đớn truyền tới, hắn bóp chặt miệng nàng lại nữa ngồi nữa đứng, đôi mắt như nhung nham đốt cháy nàng.
Hắn nhướng mày "Thèm nam nhân đến thế à? Hay là.... Tôi cho người hϊếp cô?".
Nàng ta đau đến hai mắt đầm đìa lệ, nói không hoàn chỉnh "Trác... Đau quá... A... Đừng".
Đổng Trác trực tiếp nắm lấy tóc nàng ta, kéo sát người mình. Mặc kệ lời kêu đau, khóc sướt mướt Đổng Trác cứ như thú hoang bắt nạt phụ nữ.
"Ngày mai, tôi không muốn nhìn thấy mặt cô, cút khỏi đây".
Nàng ta mơ màng nhìn người đàn ông trước mặt. Hắn thực độc ác! Liền đổ sập xuống đất khóc thảm thiết.
***
Tiểu Khê trong cơn buồn ngủ, mơ màng đi ra nhà vệ sinh cho người làm. Nàng nhịn không nỗi nữa liền muốn đi tiểu. Khi đã xong, vừa đi tới gần nhà chính, đã bị người nào đó chờ sẵn, kéo lại, áp vào cửa.
Nàng 'a' lên một tiếng, nhưng rồi ngoan ngoãn im lặng. Đổng Trác nhìn nàng bằng đôi mắt đỏ ngầu, hơi thở dồn dập.
Nặng nề hỏi "Đi đâu?".
Tiểu Khê liền nhanh chóng đỏ mặt, liếc hắn một cái "Là... Đi vệ sinh!".
Đổng Trác cười nhẹ một tiếng, liền áp môi mình lên môi phấn hồng của nàng, hút lấy mật ngọt.
"Ưʍ...". Nàng vừa đẩy hắn vừa đỏ mặt "Sẽ có... Người nhìn thấy".
Hắn thì thầm bêm tai nàng "Sợ cái gì? Hửm".
Một lần nữa hôn lấy môi nàng, tay mò mẫm ôm trọn bên ngực to lớn của nàng, mạnh mẽ xoa. Tiểu Khê bị đau kêu lên một tiếng liền bị hắn luồn lưỡi vào trong, khoấy đảo khoang miệng nàng. Tay kia bóp lấy mông đẩy đà của nàng, kéo sát về phía mình.
Tiểu Khê bị vật cộm lên ở quần tây đang không ngừng ma xát ở nơi riêng tư của nàng. Liền có chút ngứa.
Hắn bế nàng lên, cho hai chân nàng câu lấy hông mình, trở về phòng. Bốn cánh môi vẫn sát nhập, hoà làm một cho đến khi về phòng.
Cả hai thở hổn thển, nhìn nhau bằng ánh mắt mong lung, nhiễm sắc dục.
Đổng Trác chưa bao giờ gấp đến vậy. Hắn chỉ biết muốn nàng, muốn làm chết nàng.
Xé tung hết quần áo Tiểu Khê, thành từng mảnh vỡ vụn. Cho nàng mở hai chân thành chữ M, hai tay nàng chống ra sau giường làm điểm tựa.
Tiểu Khê lõα ɭồ, tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ trước mặt Đổng Trác, bày ra tư thế da^ʍ mĩ như câu dẫn hắn.
Đổng Trác cở hết đồ mình còn chừa lại qυầи ɭóŧ, côn ŧᏂịŧ thô dài đã sớm muốn phóng thích.
Hắn tiến sát đến gần nàng, hôn lên cái miệng đang thở dốc của nàng, mắt từ từ dời xuống vùng cấm địa mê người. Ôm lấy đùi nàng, mặt hắn dần tì sát, quan sát tiểu huyệt.
Tiểu Khê vừa ngượng vừa lo sợ, lúc nãy nàng vừa đi tiểu xong, mặc dù có rửa nhưng vẫn sợ còn có mùi.! Hai má dần trở thành hai quả anh đào đỏ ửng.
Đổng Trác đương nhiên biết nàng nghĩ gì! Nhưng hắn vẫn thấy không có gì, ngoài sự thanh mát của nước còn có hương thơm toả ra của thiếu nữ. Hầu kết gợi cảm dần giao động.
Tiểu Khê bị đôi mắt của hắn thiêu đốt cộng thêm hơi thở nóng bỏng không ngừng phả vào nơi tư mật. Nhịp tim chẳng những tăng mà miệng nhỏ phía dưới cũng bắt đầu chảy ra nước.
Hắn nhanh chóng ngậm lấy tiểu huyện vào miệng, dùng lưỡi tách lấy hai âm môi nộn thịt ra, cho lưỡi từ từ xâm nhập đánh liên tục vào bên trong động. Hơi thở gần quá mức, phả lên tiểu hạch nhỏ vừa sướиɠ vừa thiếu thốn, nàng nỉ non rêи ɾỉ.
"Ưm ~ sâu vô đi! A! Không chịu nỗi ~".
Đổng Trác vẫn hăng say liếʍ mυ'ŧ tiểu huyệt nhầy nước của nàng. Thấy đã uống no, hắn liền cởϊ qυầи lót, cho côn ŧᏂịŧ đã sớm sưng to, phóng thích. Mà Tiểu Khê đã sớm không còn sức.
Cho hai chân nàng mở lớn, qυყ đầυ ma sát ở mép âm môi. Tiểu Khê bị thứ nóng hổi đâm nhẹ, nàng có thể cảm nhận nó đang giật giật.
Đâm gậy thịt vào bên trong, se khít, chặt chẻ làm Đổng Trác sung sướиɠ rên lên, hơi thở thô xuyễn, thân dưới nhấp vào kịch liệt, tay bắt lấy vυ' của nàng đang đung đưa, xoa nắn.
Tiểu Khê coi như sung sướиɠ nhưng vυ' bên này vẫn chưa bị hắn chạm vào hay bóp nắn liền ngứa, khó chịu. Nàng chỉ biết cắn răng nhận thiếu thốn, không dám đòi hỏi sợ hắn lại mắng nàng.
Hành động không ngừng xê dịch cho tay Đổng Trác chạm vào vυ' bị thiếu thao tất cả đều không qua mặt được hắn.
"Hự... Tiểu da^ʍ nhi! Có phải vυ' bên đây cũng thèm được hành hạ không?". Hắn vừa nói, tay còn lại búng ở núʍ ѵú nàng
"A ~". Núʍ ѵú nhanh nhận được sung sướиɠ nhưng cũng rất nhanh biến mất
"Haiz.... Nói! Vυ' cũng thèm bị thao tôi liền thoả mãn em".
"A... Ưʍ... ~". Phía dưới đỉnh tận tới nơi mẫn cảm rồi
Nàng sắp cao trào rồi, cố ngồi dậy câu lấy cổ Đổng Trác, hắn liền hiểu, đâm thật nhanh mà sâu vào liền rất nhanh nhận được thứ dịch trắng bắn ra, chảy xuống côn ŧᏂịŧ hắn.
Nàng vừa cao trào, miệng nhỏ phía dưới liền co bóp liên tục, nhận thấy có vật không ngừng đâm vào, miệng nhỏ ngậm chặt lại, lần nữa ép Đổng Trác muốn ngưng cả thở.
"Tiểu Khê! A.! Vừa mới ăn no lại muốn ăn nữa.! Em là nữ nhân da^ʍ đảng".
"Ưʍ... Không có". Nàng nức nở lắc đầu, vừa cao trào hắn lại đâm mạnh nàng tiếp nhận không nỗi.
Đổng Trác biết mình sắp bắn liền nhấp nhanh mấy chục cái, giữ chặt eo nàng bắn tϊиɧ ɖϊ©h͙ vào trong.
Hắn đổ sập cả người xuống người nàng, mặt vùi vào hai bên tiểu bánh bao, ngậm lấy bên núʍ ѵú nhẹ nhàng bú vào miệng.
"Ưm ~".
Chơi đùa lúc lâu, hai bầu vυ' no đủ của Tiểu Khê cúi cùng cũng đỏ lên nào là dấu tay hắn, dấu mυ'ŧ vào tạo vết đỏ còn có dấu răng hắn.
Nàng sớm khóc không ra tiếng, lúc đầu hắn luôn từ tốn nhưng chưa được bao lâu hắn như biến thành thú hoang thích khi dễ nàng. Khi nào khóc dưới thân hắn xin tha hắn mới bỏ qua.
Nằm trong vòng tay nam nhân. Nàng mệt mỏi ngủ đi.
Đổng Trác hôn lêи đỉиɦ đầu nàng.
Giọng còn say men tình "Nghĩ tới đâu rồi?"
Tiểu Khê bị hơi thở phun bên tai, nghe âm thanh trầm thấp vang lên liền biết hắn muốn hỏi gì.!
"Cậu Hai hay là.....". Mình dừng lại đi rất nhanh lời chưa ra khỏi miệng liền bị Đổng Trác chặn lại "Nói lời tôi không vui, tôi liền đánh mông em".
Nàng chỉ đành nuốt xuống bụng.
"Yên tâm... Chuyện này cứ để tôi lo.! Em chỉ việc ngoan ngoãn làm vợ! Làm mợ Hai nhà này".
Nàng im lặng, hốc mắt liền đỏ, nàng sợ thực sự sợ rất nhiều thứ nhưng không hề dám nói ra.
Đổng Trác ôm nàng chặt hơn, đâm chiêu nghĩ: Hắn không biết sao lại muốn cưới nàng, hắn lại không muốn mất nàng, nàng chỉ có thể là của hắn.
Điều đơn giản mà lại gây khó khăn với Đổng Trác chính là: thương mà không dám nhận.!!!
***
Trong nhà họ Mạc, không khí u ám bắt đầu bao trùm.
Gia nhân trong nhà ngưng hết cả việc, chỉ im lặng ngồi cùng nhau dưới nhà bếp.
Trên nhà trên có Mạc Giản, Bà Cả, Bà Hai, Lăng Triết, Hồng Đình thêm Đổng Trác và Tiểu Khê.
Bà Cả nuốt cơn giận xuống bụng, nhưng trên mặt vẫn không giấu được. Bà Hai chỉ biết ngồi ôm lấy con gái dỗ ngủ. Lăng Triết cúi đầu, che dấu đôi mắt sớm đã đỏ ngầu, chỉ có ông Mạc là mặt không biểu tình.
Còn về Đổng Trác hắn đang che chắn cho mèo nhỏ nhà mình phía sau, bàn tay to lớn bao bọc bàn tay bé nhỏ đã sớm run rẩy.
Hiện giờ gia đình có mặt đầy đủ thế này cũng nhờ Hồng Đình. Nàng ta không cam tâm tối qua bị Đổng Trác từ mặt. Lúc trước bà Cả cùng nàng ta nói chuyện liền biết bà Cả có điểm ưng ý nên sáng nay liền đến nhờ bà Cả nói rằng chính Tiểu Khê là người mê hoặc Đổng Trác.
Cả nhà liền nhanh chóng họp mặt.
Đổng Trác sớm cũng biết được chuyện này, liền nhanh chóng nói ra muốn lấy Tiểu Khê làm vợ.
Mà Hồng Đình đã sớm khóc.
Ông Mạc hít sâu "Hai đứa bắt đầu từ khi nào?."
"Không lâu". Hắn lạnh giọng trả lời
"Đổng Trác! Con cũng không còn nhỏ lập gia đình là chuyện sớm muộn. Ta không cấm con quen ai nhưng......... Con bé này là người hầu nhà mình".
"Người hầu thì sao? Mà không phải thì sao?". Đổng Trác nhíu mày nhìn cha mình
Ông Mạc cũng liền không mở miệng, bà Cả khó chịu nói "Đúng là cha mẹ không ngăn cản nhưng muốn cưới? Cha con làm ăn lớn như thế thanh danh thì sao?".
Đổng Trác nhướng mày "Thanh danh? Cha mẹ từ lúc nào trở thành con người này vậy?". Không nhớ đến lúc mình nghèo, không nhớ đến lúc mình cơ cực? Bây giờ giàu rồi tất cả đều quen hết?
Ông bà Mạc tất nhiên hiểu ý con trai, nhìn nhau, bắt đắc dĩ nhớ lại chuyện cũ.
Ông bà lúc trước không giàu nhưng đến với nhau vô cùng khó khăn, hai bên gia đình cũng chẳng thích gì nhau, cấm cản đủ thứ.....
"Tóm lại... Cha mẹ có đồng ý hay không con vẫn lấy Tiểu Khê". Hắn kiên định nói
_______________________________________
Oầy! Xin lỗi vì đã chậm trễ :v
Ta thực sự bí ý tưởng trầm trọng :v
Nhưng sẽ cố gắng suy nghĩ rồi ra chap... Vất vả mọi người đợi rồi ♥