Vợ Cả

Chương 7: Lại muốn nàng [H+]

Du͙© vọиɠ là thứ làm cho con người ta thần hồn điên đảo, từ mặt đất phẳng lì làm ta lơ lửng giữa những tầng mây bồng bềnh , làm âm thanh thập phần quyến rũ, làm con người trở nên phóng túng.

Trong căn phòng, hình ảnh da^ʍ mị trở nên vạn phần thu hút. Có ôn nhu lẫn thô bạo, nhẹ nhàng mà mạnh mẽ. Đổng Trác không ngừng thúc côn ŧᏂịŧ cứng rắn của mình vào tiểu huyệt nhỏ bé làm cho nữ nhân dưới thân run lên bần bậc, hai bầu vυ' to tròn không ngừng lay động, nhảy nhót. Hắn bị cổ âm thanh rên ma mị của nữ nhân này làm cho ngứa ngáy, mỗi cú nhấp vào đâm đến tận hoa tâm.

"A...ưm ~ nhẹ chút". Nàng nhỏ giọng cầu xin

"Hự... Nữ nhân lẳиɠ ɭơ này... Em muốn kẹp đứt tôi sau". Hắn vừa nói bắt lấy hai chân thon dài của nàng quấn quanh hông mình tiếp hai tay luồn xuống nâng mông nàng lên hứng trọn gậy thịt của hắn.

"A ~ a ~ ưʍ... Sâu quá rồi ~ không được". Nàng rên da^ʍ đảng

"Mẹ kiếp! Thật sướиɠ". Chiếm lấy cái miệng đang ba hoa của nàng, không ngừng vờn lấy lưỡi nàng câu vào lưỡi mình, cắn cắn môi dưới căng mộng của nàng phát ra âm thanh bú ʍúŧ vừa ướŧ áŧ mà chơn chu.

Côn ŧᏂịŧ được bao bọc bởi nơi ấm áp nhất, như có hàng nghìn cái miệng nhỏ tham lam tranh lấy gậy thịt của hắn, dâʍ ɖị©ɧ không ngừng tiết ra theo côn ŧᏂịŧ to dài chảy xuống tấm niệm, theo tiết tấu cấm vào rút ra mà thớ thịt non mịn bên trong tiểu huyệt cũng được kéo ra, bị gậy thịt ra ra vào vào không ngừng trừu sáp vào bên trong.

Tiểu Khê như bị thoi miên, cảm giác vừa đau vừa sung sướиɠ làm nàng thập phần thoải mái, muốn nhiều hơn nữa. Hai chân câu lấy hông hắn, hai cánh tay nhỏ của nàng cũng dần ôm lấy bờ vai rộng lớn của hắn, hơi thở gấp gáp của hắn không ngừng bao lấy nàng, thân hình cao lớn áp đảo nàng lại, hai người sát lại gần nhau kéo gần khoảng cách.

"Ưm ~ khó chịu quá. Cậu Hai! Đừng! A... Không chịu nỗi".

Đổng Trác hai tay đang không xoa lấy hai cánh mông mềm mại của nàng, dâʍ ɖị©ɧ chảy xuống cúc huyệt ướt hết cả tay hắn.!

Đổng Trác thật không ngờ nàng lại da^ʍ đảng như vậy. Trái tim hắn có dòng điện chạy xung quanh, rồi lan toả khắp người, vừa thoã mãn lại khó chịu. Côn ŧᏂịŧ lại to ra mấy phần.

"Ưm ~ ưm".

Hắn liền đánh hai phát hai mông nàng "Làm chết em! Hự! Nữ nhân thèm thao".

Tiểu Khê đã không sớm còn sức lực, tay chân nhũn ra, đôi mắt mơ màng đã không còn nhìn rõ nam nhân trước mặt. Nàng chỉ biết hắn cho nàng quỳ trên giường, mông vểnh cao lên, tay hắn không ngừng xoa nắn vυ' nàng vừa đau vừa ngứa. Hắn se lấy núʍ ѵú nàng, bên tai hắn truyền đến là tiếng rên nho nhỏ, Đổng Trác không chịu nỗi nữa hắn vuốt ve đùi nàng bóp vài cái thì thầm vào tai nàng "Tiểu da^ʍ nhi! Xem tôi thao em đằng sao như thế nào".

Nàng nấc nghẹn vài cái.!

Hằn tiến đến sau nàng, quỳ giữa hai chân nàng, đánh giá tiểu huyệt phía sau lúc nãy không thương tiếc 'cấm' đến hai cánh môi đỏ lên, khe nhỏ cũng mở ra mấp máp mời gọi. Còn cúc huyệt nho nhỏ, yên ổn không tì vết.

Đổng Trác thở dài một tiếng!

Hắn cho côn ŧᏂịŧ thô dài giữa khe nhỏ, đẩy vào cảm giác quen thuộc ập đến, vì chưa quen bị xâm nhập lần nữa tiểu huyệt hút vài cái nhanh chóng bao bọc ôm trọn côn ŧᏂịŧ. Hắn đẩy hông.

"A... Thật sâu! Nhẹ chút ~ Cậu Hai". Tư thế này làm gậy thịt rất nhanh đỉnh tới hoa tâm yếu ớt mà tốc độ ra vào của hắn làm muốn đọt mạng nàng.

"Tiểu da^ʍ đảng.! Mẹ kiếp xem tôi làm chết em".

***

Trên giường, hai thân thể yên ổn sát gần nhau. Nữ nhân hơi nghiêng người cho tấm lưng nõn nà của mình áp vào bờ ngực vạm vỡ của người đàn ông, nàng gối đầu lên tay hắn. Đổng Trác từ phía sau ôm lấy nàng , tay quàng qua eo thon, ôm trọn thân hình mềm mại vào ngực.

Đổng Trác dần mở mắt, đôi mắt sắc lạnh còn nhiễm chút men tình chưa tan làm người ta nhìn vào vô cùng quyến rũ, hắn điều chỉnh hơi thở liếc nhìn nữ nhân trong ngực. Nàng đắp mền qua nhũ thịt vì cơ thể đang bệnh và kí©ɧ ŧìиɧ thân thể liền ửng hồng, hai má nộn nộn má đỏ, miệng nhỏ mím chặt, lông mi cong dài, hơi thở nhỏ nhẹ.!

Hắn nhìn đến qua cả mắt. Ngẫm nghỉ sâu xa! Hắn về chưa quá hai ngày đã ép buộc nàng phục tùng hắn. Đối xử với nữ nhân chưa hoàn toàn nhận thức được có chút thô bạo...!

Hắn suy tư nhìn nàng.! Hình dung lại gương mặt ngây thơ non nớt lúc trước..... Độ ấy hắn đi ra chợ ở đầu thôn chơi, đi ngang qua căn nhà nhỏ đầu thôn tình cờ gặp cô bé chừng 5 tuổi đang ngồi trước căn nhà chòi gần gốc cây, nàng hai mắt không ngừng rơi ra lệ, gương mặt bầu bỉnh đã bị nước mắt chiếm hết. Miệng nhỏ khóc đến đáng thương.

Hắn đi lại! Hóa ra con rắn xanh dài kia hù nàng sợ đến phát khóc, con rắn không chịu thả tay nàng ra. Rất may đó chỉ là con rắn lục. Hắn nhởn nhơ ₫i lại, từ trên cao nhìn xuống nữ hài nhỏ nhắn.

"Oa...oa... Anh... Oa con rắn". Nàng khóc than nhìn chằm chằm hắn

Hắn thấy đáng thương, nhanh tay bóp lấy đầu con rắn gỡ nó ra, nhưng nàng chưa hoàn hồn thì hắn lại thẩy luôn con rắn vào trong lòng nàng làm nàng khóc đến lợi hại, nhảy bật lên xua con rắn đi con rắn nghe lời liền luồn lách biến mất.

"Hức. Hức. ...". Nàng ôm lấy gương mặt nhỏ ngồi sụp xuống nức nở

Đổng Trác hắn thấy hơi quá tay, tính đi lại an ủi cùng lúc đó ba mẹ nàng đi đồng mới về.  Biết hắn là cậu Hai nhà họ Mạc liền mời vào nhà uống tí nước, lúc đấy nàng hết sợ. Đứng phía sau mẹ mình cúi đầu không dám nhìn hắn.

Mẹ Phúc nói chuyện kính cẩn với hắn, hắn chỉ lười biếng nói qua loa. Ánh mắt không ngừng nhìn vào thân hình bé nhỏ kia, vì nàng cúi đầu hai má nộn thịt cũng phình lên má ửng hồng như búng ra sữa.

Nhưng từ hôm đấy hắn cũng không nhìn thấy nàng. Ấn tượng sau này về cô bé nhỏ đấy cũng dần phai nhạt.

Nếu nàng không làm trong nhà hắn - thì liệu loại sự tình này có xảy ra? Hắn sẽ quên nàng , ₫úng chứ?

Nghĩ tới viễn cảnh không có gì vui này  , Đổng Trác nhíu mày.

Nữ nhân trong ngực trở mình, dụi dụi vào ngực hắn làm cho hắn quay về thực tại.

Nàng không còn là cô bé lúc trước nữa mà bây giờ là nữ nhân của hắn.!.!

***

Lúc Tiểu Khê tỉnh lại đã gần chiều, vì lúc sáng nói với mọi người lên phòng cậu Hai lúc trở về phòng bếp cũng chẳng ai hỏi sau tới giờ mới ra vì con người cậu Hai này nghe tới ai cũng lạnh xương sống...!

Lúc tỉnh lại hắn không còn ở trong phòng nữa, chắc đã ra ngoài.! Nàng mang thân hình đau nhức, mệt mỏi đi làm việc.

Nàng đang giặt đồ thì phía sau có tiếng động.

"Cậu Ba?". Nàng cúi đầu chào hắn

"Nghe nói em không khỏe? Đã uống thuốc chưa?". Hắn mặt không biến sắc hỏi nhưng trong lòng như trống đánh

"Vâng! Đã uống rồi ạ".

"Cứ giao việc này cho người khác làm, em đi nghỉ đi".

"Không cần! Cậu Ba em không sao đã khỏe rồi".

Lăng Triết bước lại gần nàng , bàn tay to lớn áp vào trán nàng, làm Tiểu Khê tròn mắt nhìn hắn.

Lăng Triết chưa kịp mở miệng thì đằng sau đã có tiếng bước chân mạnh mẹ không nhanh không chậm nhưng làm cho người ta giật hết cả mình.

Tiểu Khê giật mình lui về sau hai bước , cúi gầm mặt.

"Anh Hai". Lăng Triết có chút bất ngờ gọi

"Chú Ba không có chuyện gì làm?". Hắn lạnh nhạt nói

"Chỉ là ra đây dạo một chút".

Đổng Trác lướt qua người em trai mình, liếc đến người đằng sau "Cô vào phòng tôi".

Lăng Triết nhìn quay lại nhìn nàng, hướng lại anh mình "Anh Hai? Tiểu Khê hôm nay không khỏe cũng không nên làm việc quá sức."

"Cái gì gọi là làm việc quá sức?".

"Thì là....."

"Trác". Âm thanh ngọt ngào vang lên

Ai cũng đồng loạt hướng đến âm thanh đó , riêng Đổng Trác vẫn như cũ , tay bỏ vào túi nhìn chằm chằm Tiểu Khê.

Nàng ngước lên nhìn thì ra là Hồng Tiểu Thư - Hồng Đình. Nàng ta đã bước lại ôm lấy một bên cánh tay của Đổng Trác.

Hôm nay nàng ta bận bộ bà ba màu hồng cánh sen, tóc được thắt gọn gàng câu lấy tay nam nhân cường tráng, hắn trên người là sơ mi trắng kết hợp cùng quần tây.

"Trác! Cậu Ba nói đúng mà bệnh cũng cần nghỉ ngơi. Hôm nay anh nói dẫn em đi xung quanh! Em muốn đi". Nàng ta nũng nịu nói

Đổng Trác lười biếng nhìn con người kế bên, liếc lại hai người trước mặt quănh ánh mắt lạnh băng về phía Tiểu Khê. Đè áp cơn khó chịu biếng nhát kéo lấy Hồng Đình đi.

Không khí ngột ngạt cũng qua. Lăng Triết xoay người hỏi thăm nàng, nhắc nhở nàng đừng làm quá sức rồi trở về phòng.

Tính anh Hai hắn là vậy. Khi không vui sẽ gọi hắn là 'chú ba' tỏ vẻ nhắc nhở, lúc bình thường anh Hai hắn lại xưng hô anh em. Hôm nay rốt cuộc là không vui chuyện gì?

Tiểu Khê đi vào phòng bếp nhận được chén thuốc từ tay con Mơ, nó bảo nàng uống hết nhưng nàng hỏi của ai làm thì nó lại không biết cứ nói nàng phải uống hết. Tiểu Khê cố gắng nuốt xuống bụng cái vị đắng chát của thuốc hạ sốt, tiếp tục làm công việc.

_______________________________________

Cậu Hai là nam chính mọi người nhé : ))

Lưu ý: Truyện xoay quanh nhân vật nam/nữ chính là hầu như. Vì vậy tình tiết những người khác ít được nói đến mọi người nhé.!