Chung Dương Bình là một người rất già, trong thế hệ của lão, ngoại trừ anh trai đã tạ thế của mình thì lão là người lớn tuổi nhất, nếu không do Chung Tri cứ kéo dài chuyện kết hôn thì có lẽ lão đã có cháu bồng bế rồi.
Suy cho cùng lão vẫn thuộc lớp người đi trước, và dù Chung Minh không thể nâng tầm cho Chung gia, song tính cách của ông lại hợp để giữ nhà nhất, nên qua bao nhiêu năm, Chung gia vẫn cứ sống trong gió êm biển lặng.
Hội trưởng lão có quyền hạn định cho quyền lực của Chung gia gia chủ, tuy không đến mức quá độc tài, dẫn tới tình cảnh khốn đốn, thế nhưng vì sống trong yên bình từng ấy năm qua, không ít người trong hội trưởng lão dần dà chỉ muốn dưỡng lão vui với con cháu.
Nhưng là, chỉ mình Chung Dương Bình lớn tuổi nhất lại không muốn một cuộc sống như vậy.
Lão có dã tâm, nên lão cứ mãi không cam lòng.
Chung Dương Bình là một người kiểm soát được du͙© vọиɠ to lớn của mình, cho dù con nối dòng của lão không đủ để trở thành nhánh chính của Chung gia, kế thừa chức vị trưởng họ, thì lão cũng không vừa lòng với Chung Minh luôn bị lão thao túng, nay đột nhiên quay ra chống lại lão.
Chẳng nhẽ là vì Chung Viễn Thanh? Cũng không thể trách Chung Dương Bình sẽ nghĩ như vậy.
Chung Viễn Thanh từng ra mặt từ chối không để Chung Kiệt và Chung Tuyết trở lại Chung gia, thậm chí còn mặc kệ hội trưởng lão. Qua từng ấy năm, đây là lần đầu tiên Chung Minh không nể mặt lão, cũng ra mặt chống đối lại lão. Hơn hết, nguyên nhân của chuyện đó lại bắt nguồn từ việc Chung Viễn Thanh phản đối.
Thằng nhãi con kia! Khi lão đưa cha nó lên làm Chung gia gia chủ, nó còn chưa có mặt trên đời này đâu!
Giờ hay rồi, nó tưởng nó vào được Ares là đủ lông đủ cánh rồi chắc?
Ha ha, Chung Dương Bình nắm chặt quả hạch đào trong tay, nếu đã chúng nó tự ảo tưởng thì lão sẽ tự tay bẻ gãy cánh nó thêm lần nữa!
Đúng vào lúc Chung Dương Bình đang nghĩ vậy, máy liên lạc của lão đột nhiên hiện lên cái tên Chung Kiệt.
Chung Kiệt?
Chung Dương Bình đã từng ấy tuổi, sao lão không biết bản chất thật sự của Chung Kiệt chứ? Chẳng qua nếu nói Chung Minh với Chung Viễn Thanh là đám bạch nhãn lang thì Chung Kiệt hãy chỉ là một con chó điên biết cắn người thôi. Chỉ có điều, một khi Chung Minh đã thoát khỏi tầm kiểm soát của lão, vậy thì hiện tại vẫn đang có sẵn một người muốn để lão khống chế đó thôi. Chung Dương Bình đương nhiên không ngại để đối phương lợi dụng.
“Tiểu Kiệt đó à? Dạo này thế nào? À anh Chung Tri của cháu, còn cả Chung Viễn Thanh đều ở trong Ares, đối ngoại các cháu là người một nhà, nên phải hòa thuận đó nha.” Vừa kết nối cuộc gọi, Chung Dương Bình đã cười tủm tỉm nói.
Chung Kiệt lập tức gật đầu: “Dạ đương nhiên rồi. Anh Chung Tri quan tâm cháu lắm, nhưng Chung Viễn Thanh thì, nó, ài thôi vậy. Dẫu sao nó bé nhất nên bậc làm anh như cháu lẽ ra phải lo nhiều hơn.”
“Sao thế? Chung Viễn Thanh bé nhất nên chắc không hiểu nhiều thứ, thân làm anh thì lo cho em là chuyện thường thôi. Nhưng, cái gì cũng phải có mức độ, không thể chiều nó quá. Chung Viễn Thanh làm sai thì cháu phải nói với chúng ta biết, để còn dạy dỗ lại nó, đỡ cho đi sai đường, cháu hiểu chưa?” Chung Dương Bình mặt từ ái nói.
“Cháu hiểu ạ, thực ra,” Hai người giả mù sa mưa một phen, sau đó Chung Kiệt mới vào đề: “Sau khi vào học, nó rất thân với bạn cùng phòng nó tên là Tần Phi Tương, và còn cãi nhau với Khang Hồng.”
“Tần Phi Tương?” Chung Dương Bình ngẫm nghĩ, bỗng sửng sốt: “Họ Tần? Con của Tần nguyên soái?”
“Vâng.” Chung Kiệt gật đầu, tuy gã tỏ vẻ bình thường thế nhưng lòng không khỏi ghen tị Chung Viễn Thanh quá may mắn.
“Vô liêm sỉ!” Ai ngờ Chung Dương Bình đột nhiên thay đổi sắc mặt, vỗ mạnh một cái: “Ai cho phép nó thân thiết với Tần Phi Tương? Nó không biết Chung gia ủng hộ nhị hoàng tử sao? Tần Trấn kia thuộc phe đại hoàng tử đấy. Chuyện nó cãi nhau với Khang Hồng không đáng gì, nhưng giờ nó làm thế này, nó dám kết giao với con trai độc nhất của Tần Trấn! Nếu để hoàng phi biết được, chúng ta biết ăn nói sao đây?”
Chung Kiệt không ngờ Chung Dương Bình sẽ kích động, phun ra nhiều tin quan trọng như thế.
“Vậy, tính sao ạ?” Sau phút kinh ngạc, Chung Kiệt mới làm bộ lo lắng, lắp bắp hỏi.
“Còn làm sao nữa, cháu theo dõi nó cho ông. Có chuyện phải báo ngay! Ông sẽ nói chuyện này với Chung Minh sau, sao nó cứ bất cẩn, không thèm nhắc Chung Viễn Thanh trước thế? Gia chủ thì phải biết mấy chuyện này chứ?” Mặc dù Chung Dương Bình tức giận nói vậy, nhưng lòng không khỏi mừng thầm, để đám trưởng lão biết được chuyện này, Chung Minh đừng hòng bám víu nổi nữa.
“Còn chuyện gì không?” Chung Dương Bình bình tĩnh lại, lại hỏi.
“Dạ, nghe nói tinh thần lực của Chung Viễn Thanh sắp đạt tới ba ngàn.” Tuy cha của Chung Kiệt bị gạch tên ra khỏi Chung gia, song gã vẫn thuộc dòng chính, nên có vài bí mật bị gã biết được, cho nên đương nhiên Chung Kiệt cũng biết, khi tinh thần lực của con cháu Chung gia đạt tới con số ba nghìn, đó sẽ là một bước ngoặt, một khi vượt qua, thì tinh thần lực sẽ tăng lên với mức độ cực kì kinh khủng.
Chung Viễn Thanh có tiến bộ đến nhường này, Chung Kiệt vẫn cứ nghĩ đó là do bí pháp nội bộ của Chung gia, nên gã mới thèm muốn, chỉ hy vọng Chung Dương Bình sẽ bật mí cho gã.
“Gần ba nghìn?” Chung Dương Bình không khỏi giật mình, phải biết rằng, trong lịch sử của Chung gia, người chưa đến hai mươi đã có được tinh thần lực cường hãn như vậy, ngoại trừ dùng từ thiên tài trăm năm khó gặp, thì quả thật không thể giải thích bằng lý do khác được.
Có một thiên tài như vậy, đối với Chung gia, nó chính là một con át chủ bài, nên dẫu Chung Dương Bình có tham vọng, nhưng nếu có thể nắm được Chung Viễn Thanh, thế thì không một ai dám uy hϊếp được lão nữa.
Tuy nhiên, dựa theo tình hình hiện tại, Chung Viễn Thanh sẽ không bao giờ để lão khống chế, mà đã không thể, lão thà giải quyết nhanh gọn hơn cho rồi, bởi hắn sẽ trở thành mối họa ngầm lớn nhất của Chung Dương Bình một khi lão lên cầm quyền!
Mặc dù có hơi tiếc nuối, song vì lợi ích của mình, ngay lúc này, Chung Dương Bình đã nổi sát tâm.
“Mới chỉ gần ba nghìn thôi chứ gì?” Chung Dương Bình lập tức khôi phục thái độ bình thường: “Nói cách khác, giờ là thời khắc khó khăn và yếu nhất của Chung Viễn Thanh. Làm anh trai, cháu phải chú ý nó nhiều vào.”
Chung Dương Bình không ngại con chó điên Chung Kiệt này, nếu con chó này có đầu óc nó hẳn sẽ biết phải đi cắn ai.
“Hai đứa đang yêu nhau đúng không?”
Chung Minh hỏi câu này, Chung Viễn Thanh với Tần Phi Tương ngồi đối diện đều câm nín, thế nhưng vẻ khẩn trương và bối rối trên mặt đã bán đứng hai người.
“Không nói nghĩa là thật rồi nhỉ?” Thực ra Chung Minh vốn đã chuẩn bị sẵn tâm lý, ông chỉ day day huyệt thái dương: “Thôi, đổi sang vấn đề khác nhé. Hai đứa đã làm chưa?”
“Phụt!” Chung Viễn Thanh vốn thuộc dạng người có thói bao che, song sau khi nghe xong câu này, mặt hắn bỗng chốc nứt ra, còn Tần Phi Tương thì hoàn toàn chết máy.
Chung Minh cũng không nhìn ra được gì từ phản ứng của hai đứa, nhưng ông vẫn kết luận, rồi vô cùng nghiêm túc gật đầu: “Cha hiểu kha khá rồi.”
“Không phải,” Chung Viễn Thanh có chút kinh ngạc nhìn Chung Minh, hắn vội vàng ngăn lại: “Cha hiểu gì cơ? Con, thôi, con thú nhận con với anh ta đang yêu nhau. Hôm nay con dẫn anh ta đến cũng vì để hai người làm quen, hơn nữa cũng hy vọng cha sẽ đồng ý.”
“Ồ, nếu cha phản đối thì sao?” Chung Minh đột nhiên nảy ra ý xấu, sau đó ghét bỏ nhìn Tần Phi Tương: “Nhìn cái dáng ngốc nghếch này đi, hai đứa nghĩ mình diễn tốt lắm à? Giả vờ làm bạn của nhau? Hai đứa cho rằng mười mấy năm của cha chỉ để ăn cơm trắng thôi sao? Hay hai đứa không có dũng khí thú nhận với cha?”
“Không phải đâu ạ, bác Chung. Bác nghe cháu nói đã,” Tần Phi Tương vội vàng đứng dậy: “Không phải cháu không muốn thú nhận, nhưng, cháu chỉ nghĩ hiện tại cháu chưa có tư cách thú nhận với bác.”
“Tư cách? Thứ gì đó? Ha ha.” Chung Minh mỉa mai cười: “Có tư cách thì sao? Không tư cách sẽ thế nào? Khi cậu ngỏ lời với con trai tôi, khi nó chấp nhận tình yêu của cậu, nó có cất nhắc đến tư cách của cậu không?”
Tần Phi Tương nghe đến đây, y không khỏi nhìn về phía Chung Viễn Thanh, nào ngờ y phải đón nhận ánh mắt khinh thường của hắn, hơn nữa hắn còn phun một câu: “Đồ ngốc! Anh không biết phải bàn bạc với tôi về chuyện này trước sao?”
“Tôi xin lỗi.” Tần Phi Tương nói thực lòng, ngoan ngoãn thừa nhận, cái điệu bộ cúi đầu kia trông thế nào cũng như đến đuôi cũng cụp vào.
Nhìn cái cách hai đứa đối xử với nhau, Chung Minh không nhịn được cười ra tiếng.
Chung Viễn Thanh mặt đen xì nhìn cha mình chơi đểu thành công, hắn hừ một tiếng: “Hình như cha lạc đề rồi đó. Con đang muốn biết vì sao tinh thần lực có vấn đề cơ mà.”
“Chuyện này còn phải nói tiếp sao? Cha nói rồi còn gì, vì hai đứa yêu nhau đó. Ờm, nghĩa là vì hai đứa rất thân thiết nên mới bị ảnh hưởng.” Chung Minh nhún vai, ung dung nói.
Chung Viễn Thanh không còn gì để nói nhìn cha mình, mặt biểu thị “cha đừng giỡn nữa.”
Chung Minh thở dài: “Sao con cứ không tin cha thế? Cha từng nói với con rồi còn gì, phương pháp tăng trưởng tinh thần lực nhà ta rất khác với các người khác. Cái khác này chủ yếu sẽ dần hiện ra khi tinh thần lực vượt quá một ngàn. Nếu cả đời chỉ dưới một ngàn thì cũng không khác mấy so với người tinh thần lực bình thường đâu.”
Suy cho cùng Chung gia vẫn là một thế gia, dù rằng huyết mạch sẽ chi phối độ mạnh yếu của tinh thần lực, nhưng cũng có trường hợp ngoại lệ nào đó.
Chung Minh vỗ vai con trai, mặt kiêu ngạo nói: “Là con trai của cha, đương nhiên sẽ không kém cỏi được.”
Chung Viễn Thanh: “….Thế con có cần tỏ ra biết ơn phối diễn cùng cha không?”
“Sau khi tinh thần lực vượt quá một ngàn, ngoại trừ cách tự rèn rũa thì nhà chúng ta hãy còn một cách khác, chẳng qua nó không được truyền ra thôi.” Nói xong, Chung Minh liếc nhìn Tần Phi Tương một cách rất sâu xa, cú liếc này nhất thời khiến Tần Phi Tương hồi hộp, lại thành công đùa thêm lần nữa, Chung Minh vui sướиɠ khoát tay: “Nhưng, nếu đã người của Chung Viễn Thanh nhà ta, thì cậu phải cùng nghe đó nha.”
“Dạ.” Tần Phi Tương nghiêm túc gật đầu.
“Cách này có thể đẩy nhanh giá trị tinh thần lực.” Chung Minh nhìn Chung Viễn Thanh, rồi quay qua Tần Phi Tương: “Khi hai người yêu nhau, thời điểm tinh thần lực đạt tới độ đồng điệu, tinh thần lực của hai bên sẽ bắt đầu bù trừ cho nhau, nên hai người sẽ cùng tăng lên. Nói cách khác, nếu hai đứa tâm ý tương thông thì không chỉ mình Chung Viễn Thanh tăng nhanh về mặt tinh thần lực, mà ngay đến Tần Phi Tương cũng tăng lên không ít.”
Chung Minh nói xong, hai cha con cùng nhìn vào Tần Phi Tương.
Mặc dù Tần Phi Tương thuộc phái thể thuật, song dù ít hay nhiều con người đều có tinh thần lực, bởi vậy nên y cũng từng học qua về bài học phóng thích căn bản này,
Nghe Chung Minh nói thế, Tần Phi tương bán tín bán nghi, y dựa theo trình tự trong trí nhớ, cẩn thận phóng xuất tinh thần lực của mình.
Rất nhanh, vài sợi tinh thần lực màu vàng nhạt lập tức thoát ra khỏi tay Tần Phi Tương. Sợi tinh thần lực như thể đã bị đè ép mười mấy năm, một khi được giải phóng, chúng vui vẻ đong đưa trước mặt ba người.
Mà trên quang não của Chung Viễn Thanh đang hiển thị con số 767 – biểu thị trị số tinh thần lực của Tần Phi Tương.
Đây là một giá trị tinh thần lực cao hơn khá nhiều so với người thuộc phái thể thuật thông thường.
“Bất ngờ nha, anh cũng biết cách phóng xuất tinh thần lực đấy,” Chung Viễn Thanh bĩu môi, chọc chọc vào tinh thần lực của Tần Phi Tương: “Thật làm người ta ghen tị.”
“Còn tôi chắc chỉ có thể phóng xuất chứ không thể dùng được!” Bị ngón tay Chung Viễn Thanh chạm vào, sợi tinh thần lực của Tần Phi Tương hơi run rẩy, làm đến chính bản thân y cũng không khỏi run theo. Tinh thần lực quả nhiên là thứ mẫn cảm nhất, bị chạm nhẹ thôi cũng đủ khiến chủ nhân nó cảm nhận được.
Chẳng nhẽ mỗi lần Chung Viễn Thanh sử dụng nó sẽ đều cảm nhận thế sao? Nó có phải quá lạ không?
“Biết ngay anh đang nghĩ vớ vẩn.” Chung Viễn Thanh không hề do dự đập một cái lên đầu Tần Phi Tương: “Cái cảm giác đó chỉ khi mới bắt đầu có thôi, càng về sau sẽ càng mất dần.”
Tần Phi Tương mờ mịt gật đầu.
“À có điều, nói tóm lại,” Chung Viễn Thanh nhìn cha mình: “Cái chuyện tinh thần lực đồng điệu mà cha kể này, sao con nghe thế nào cũng giống chuyện “song tu” trong sách cổ nhà ta thế?”