Trọng Sinh Chi Làm Vợ Kẻ Thù

Chương 44: Chịu đựng.

Hiệu trưởng Blair đau đầu day day huyệt thái dương: “Ý cậu tuy hay lắm nhưng nếu hai trò đó không thể ở chung, ta đề nghị nên tách hai đứa ra, dù sao chúng nó một đứa am hiểu thể thuật, một đứa sử dụng tinh thần lực, giữa hai đứa vốn đã tồn tại khoảng cách rồi.”

Bard vỗ ngực cam đoan: “Ngài yên tâm! Hai đứa nó nhất định sẽ giải quyết được mâu thuẫn, hợp tác vui vẻ, không thì giải đấu năm sau tôi nhất định sẽ khiến ngài nhìn thấy thành quả, chẳng qua là, hắc hắc hắc.”

“Ta biết rồi.” Blair vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười lắc đầu, Bard là học trò của ông, nên tự nhiên ông cũng sẽ hơi thiên vị :“Cậu nhé, đúng là tham, toàn trường chỉ có hai đứa đứng nhất mà cũng lấy nốt. Cậu có biết mấy ngày nay đã có một đám người đến phòng ta đòi thắt cổ, cắn thuốc, cắt cổ tay đòi bố trí lại học sinh thế nào không hả?”

“Không được đâu, đó là người của Bard này rồi, ai cũng đừng nghĩ muốn cướp đi!” Bard lập tức lớn tiếng kháng nghị, âm thầm nghiến răng nghiến lợi, đám khốn nạn kia dám đoạt người của ông! Là Da Dương đúng không!! Chờ ông đây đến tế đi!



Ở kí túc xá bên này, cả Chung Viễn Thanh lẫn Tần Phi Tương còn hiển nhiên chưa biết có bao người đánh chủ ý với hai người.

Bởi vì ngay giờ phút này, Chung Viễn Thanh còn đang đứng trước cửa phòng, dáng vẻ rõ ràng là chưa kịp tiếp nhận thông tin trước mắt.

“Cậu, muốn vào hay không?” Tần Phi Tương cẩn thận hỏi, sau phút kích động, y vừa lo Chung Viễn Thanh sẽ cự tuyệt không muốn ở cùng y, vừa không sợ tình tự hiện ra quá rõ ràng sẽ đẩy người trước mắt rời khỏi y, nên giờ Tần Phi Tương chỉ có thể vừa lo lo sợ sợ mà nhìn chăm chú vào Chung Viễn Thanh.

“A Thanh! Quả nhiên là em ở đây.”

Đúng lúc Chung Viễn Thanh định âm thầm tính toán đệ đơn xin đổi phòng thì Khang Hồng không biết từ đâu xông tới.

“Sao anh lại ở đây?” Chung Viễn Thanh vẫn tỏ vẻ lạnh lùng.

Khang Hồng bị Chung Viễn Thanh chất vấn trước mặt người ngoài khiến gã nhất thời cảm thấy mất hết mặt mũi, nhưng gã vẫn chưa từ bỏ ý định. Nếu trước kia gã theo đuổi Chung Viễn Thanh là vì tướng mạo và gia thế thì bây giờ hào quang của Chung Viễn Thanh lại khiến gã si mê: “Anh sao ở đây em không cần biết. Anh bị phân đến nhà D, hay là em đến chỗ anh đi, trước kia chú Chung không phải đã nói chúng ta phải quan tâm lẫn nhau sao.”

Cha tôi chỉ nói khách sáo thế thôi, anh dám cho là thật?!

Chung Viễn Thanh mặc dù muốn đổi phòng ngủ đấy nhưng nó không đại diện hắn sẽ sẵn lòng đến cùng ở với Khang Hồng.

“Cậu,” Dưới tình huống như vậy, Tần Phi Tương không nhịn được mở miệng, thậm chí trong ánh mắt của y còn ẩn chứa nét lo âu: “Cậu ở bên tinh thần lực, cho dù không được phân ở nhà B thì cũng ở nhà C, nhà D với cậu thật không tiện.”

“A Thanh tiện hay không tiện cũng không liên quan đến cậu!” Khang Hồng không kiên nhẫn nhìn Tần Phi Tương, sau đó miệng khoe khoang: “Tôi với A Thanh từ nhỏ đã lớn lên bên nhau, còn cậu là gì?”

Đúng vậy, một người là thanh mai trúc mã, một người chỉ là người xa lạ, Chung Viễn Thanh sẽ chọn ai không phải quá rõ rồi sao?

“Nhưng đến bên nhà D đích thực là rất không thuận tiện, nếu cậu không muốn chuyển thì tôi sẽ xin chuyển đi.” Cho dù là vậy, Tần Phi Tương cũng không cam lòng để Chung Viễn Thanh chuyển đến nhà D cho nên y nghĩ mình nên tự đề nghị.

Phản ứng mãnh liệt của Tần Phi Tương rốt cục cũng khiến Chung Viễn Thanh chú ý. Hắn ngẩng đầu, nhìn người đàn ông trong phòng, ánh mắt chăm chú đang nhìn hắn dường như mang theo một tia chịu đựng.

Tần Phi Tương đang chịu đựng điều gì?

Chung Viễn Thanh bỗng đầy hứng thú: “Cậu thật không hy vọng tôi chuyển đến nhà D?”

Tần Phi Tương sửng sốt một chút, sau đó thành thật gật đầu.

“Em nói nhảm gì với người kia thế? Vẫn nên nhanh chóng chuyển qua chỗ anh đi.” Khang Hồng đột nhiên cảm thấy không khí có chút quái dị, vội vàng mở miệng.

“Tôi có tôi đồng ý chuyển rồi sao?” Bỗng nhiên Chung Viễn Thanh quay đầu lại, ánh mắt thiếu kiên nhẫn, ngờ vực nhìn Khang Hồng, sau đó tiếp tục quay qua nhìn Tần Phi Tương, vô ý lộ ra ý vị sâu xa trong nụ cười: “Tôi là một học sinh rất tôn trọng nội quy trường học, nếu trường đã sắp xếp thế này, vậy thì…”

Chung Viễn Thanh sải bước vào phòng, chủ động cầm lấy tay Tần Phi Tương: “Hy vọng chúng ta có thể vui vẻ ở chung với nhau.”