“Hừ!”
Nhổ nước bọt lẫn máu xuống đất, Norman không thèm chú ý đến hình tượng phong lưu của mình nữa mà trực tiếp dùng tay lau khóe miệng, đau đớn kí©ɧ ŧɧí©ɧ khiến Norman nhếch mép, không cần đoán cũng biết, chắc chắn răng của hắn đã bị tên này đánh gãy rồi.
Có điều, Norman ngẩng đầu lên, nhìn mắt trái thâm tím của Tần Phi Tương, trên người y còn vài chỗ bị đánh lén vài đấm, Norman không khỏi nhếch miệng cười rộ với y, nhóc con, chú mày cũng chẳng tốt hơn anh là bao.
“Đánh xong rồi chứ ?” Đúng lúc này một giọng nói uy nghiêm đột nhiên từ cửa đại sảnh vang lên.
Một người đàn ông hơi lớn tuổi mặc quân phục xanh ngọc của Ares Jun, đây là Bard -người chỉ huy chính của tàu vũ trụ cũng là chuẩn tướng kiêm giáo sư chính thức của học viên đang chắp tay sau mông tiến dần đến.
Ánh mắt âm trầm của ông liếc qua Norman và Tần Phi Tương, sau đó hướng đến Norman: “Tự ý cùng tân sinh đánh nhau, chuẩn úy Norman, cậu có muốn giải thích gì không ?”
“Không, không có.” Dù Tần Phi Tương là người khiêu chiến trước nhưng nếu không phải Norman nổi ý xấu với Chung Viễn Thanh sẽ không dẫn đến chuyện này.
“Cư nhiên bị một tân sinh đánh đến dạng này, hừ !” Bard không thèm quan tâm mà quát lớn với Norman: “Có lẽ gần đây quá nhàn hạ đúng không, chuẩn úy Lâm Dược”
“Yes! Sir! ” Lâm Dược chạy nhanh đến.
“Từ hôm nay cho đến khi về đến Ares, chuẩn úy Norman bị cấm túc trong phòng luyện dạng tròn, nâng chỉ số đau đớn lên trên 90%.”
Bard còn chưa dứt lời thì Chung Viễn Thanh đã sung sướиɠ nhìn vẻ vặn vẹo đau khổ trên mặt Norman, phòng luyện dạng tròn là khu luyện tập được thiết kế có hình quả trứng được trang bị cơ giáp ảo trong khoang tàu, chuyên dùng để huấn luyện các thao tác cụ thể của cơ giáp.
Dựa vào thể chất từng người mà phòng rèn luyện chia làm thể thuật và tinh thần lực, bởi vì là ảo nên mức độ đau đớn trong quá trình luyện tập được liên kết trực tiếp với hệ thần kinh, mức độ đau đớn có thể được điều chỉnh mà khi chỉ số đau đớn đạt trên 90% nó sẽ y như việc bị thương ở đời thực, cho nên có thể nghĩ là lần nghiêm phạt này đối với Norman là cực kì đau khổ.
“Còn cậu, ngày đầu tiên mà đã dám mạo phạm, cấm túc ba ngày cho tôi.” Sau khi nghiêm phạt xong Norman, Bard lập tức nhìn đến Tần Phi Tương đang đứng nghiêm, tuy là tân sinh nhưng có thể đánh ngang cơ với chuẩn úy, trừ bỏ lý do liên quan đến cha của Tần Phi Tương, đáy lòng Bard không khỏi tán thưởng, nhưng tán thưởng thì tán thưởng, gây rối thì phải bị nghiêm phạt.
“Yes ! Sir!” Tần Phi Tương cao giọng nói.
Nghe thấy giọng của Tần Phi Tương, trong mắt Bard lập tức lộ vẻ khen ngợi, rồi ông trừng mắt liếc nhìn về phía Norman đang u oán lèo nhèo bên cạnh Lâm Dược, sau đó ông lập tức rời khỏi đại sảnh.
“Cậu không chỉnh đến trên 90% đúng không, quan hệ chúng ta tốt lắm mà, cậu không thể thấy chết mà không cứu được!” Lúc này Norman hoàn toàn quên khuấy mất Chung Viễn Thanh, hắn hận không thể nằm úp sấp cầu tình lên người Lâm Dược.
“Đó là mệnh lệnh, tai cậu không tốt không có nghĩa tất cả mọi người không nghe thấy.” Lâm Dược cau mày, không để lại mặt mũi cho Norman.
….
“Đi thôi.”
Xem xong náo nhiệt, Chung Viễn Thanh gọi Lance chưa hoàn hồn, chuẩn bị rời khỏi đại sảnh.
“A? Cơ mà”. Lance liếc mắt nhìn hai người đang tiến lại, ấp úng nói.
“Này! Cậu là Chung Viễn Thanh đúng không, tôi là bạn của cái người mới vì cậu đánh nhau rồi bị cấm túc đó, cậu cứ đi mà không thèm cảm ơn sao?” Thạch Lan còn chưa đến gần đã nói to với hắn và Lance, sau đó nhìn thảm trạng của Tần Phi Tương, lập tức thở phì phò bất bình vì bạn tốt của mình.
Chung Viễn Thanh quay đầu lại, thoáng nhìn qua Thạch Lan, lại nhìn nhìn đánh giá Tần Phi Tương đang đứng im, cười lạnh một tiếng: “Tôi có nhờ bạn cậu cùng người khác đánh nhau không?”
“Cậu…”