Trọng Sinh Chi Làm Vợ Kẻ Thù

Chương 15: Gặp lại (3)

Trong Học viện quân đội Ares, ngoại trừ nhận biết bằng các loại quân hàm thì màu của đồng phục cũng được chia theo lớp.

Quy định trong 10 năm giáo dục, cứ hai năm sẽ phân ra, bắt đầu từ màu đen, tím thẫm, xanh thẫm, xanh đen, cuối cùng là màu thống nhất của quân đội Đế quốc – màu xanh ngọc.

Vì tàu vũ trụ này thuộc về Ares, cho nên theo cùng chiếc tàu này đều những học sinh trong trường, mà ngoại trừ những tình huống đặc biệt thì bình thường tất cả đều phải mặc quân phục màu đen.

Màu đen dễ lộ dáng gầy gò, quân phục màu đen mặc trên người vừa nhỏ gầy còn là Beta như Lance càng thêm gầy, mà mặc trên dáng người tuy là Alpha như Chung Viễn Thanh cũng thấy gầy, điều đó khiến cho mọi người sinh ra một loại lỗi giác hai người là một nhóm “Bọn họ là phái yếu”, đó cũng là nguyên nhân khi Chung Viễn Thanh lần đầu mặc đồ này không khỏi canh cánh trong lòng.

Mà Tần Phi Tương lại bất đồng, cùng là Alpha, lại sở hữudáng người cao to cường tráng hơn hẳn người đồng trang lứa như được tạo ra để mặc loại quân phục này, màu đen càng khiến y trở nên trầm ổn trưởng thành, hơn nữa với tướng mạo anh tuấn kia, chỉ cần y liếc mắt một cái cũng khiến người khác sinh ra hảo cảm.

Đặc biệt là với những nơi như trong quân đội, hormone giống đực quá nhiều, hoàn toàn phải dựa vào thực lực để nói chuyện.

Cùng là tân sinh, ngay cả lúc đối diện có rất nhiều cặp mắt nhìn chằm chằm nhưng y không hề có một chút khϊếp đảm, tựa như thủ lĩnhcủa đám thiếu niên choai choai.

Người đàn ông thế này, cực kì gây cảm giác khó chịu cho người khác!

Nhất là cơ thể đang mặc quân phục kia, đồng phục bó chặt tôn lên dáng người có tám khối cơ bụng rất đẹp!

Đúng, mọi người không lầm đâu, trong lòng Chung Viễn Thanh đang thầm oán tám khối cơ bụng vừa hoàn mỹ vừa tiêu chuẩn của Tần Phi Tương, thậm chí đã trùng sinh một đời, dù hắn đã trầm ổn hơn trước nhưng vẫn chưa khiến hắn mất đi chút ghen tị này.

Chung Viễn Thanh bĩu môi hừ một tiếng, đặc biệt cảm thấy Tần Phi Tương cũng đang dùng mắt đánh giá hắn, Chung Viễn Thanh bèn ngẩng đầu đầy ngạo kiều, trừng mắt nhìn lại.

Ngay lúc ánh mắt hai người đang giao nhau, trong cảnh người đông nghìn nghịt, khi hai người đang yên lặng trình diễn một màn “Đao kiếm giao nhau” thì bỗng có một cánh tay đập lên trên vai Tần Phi Tương, theo đó là một dung mạo của thiếu niên đang cười cợt nhả khiến Chung Viễn Thanh thấy hơi quen thuộc, không biết người đó đang nói này nọ gì đó với Tần Phi Tương.

Người kia hẳn là người bạn tốt nhất của Tần Phi Tương, sau này cũng là người luôn bày mưu kế cho y, thư kí Thạch Lan.

Không ngờ tuy chưa vào trường nhưng Tần Phi Tương đã có người ủng hộ, so lại với hắn, bạn bè ít thì không nói nhưng kế bên còn có một Khang Hồng vo ve không ngớt bên người, ngẫm lại có hơi đả kích Chung Viễn Thanh.

Nghĩ như vậy, Chung Viễn Thanh tuy ý cười trên mặt chưa dứt như trong đáy mắt lại hiện lên oán khí liếc nhìn Khang Hồng đang lải nhải một cái.

Nào biết Khang Hồng thấy ánh mắt như vậy thì lại tưởng rằng Chung Viễn Thanh cũng đã chú ý đến gã, tức khắc như gà bị chọc tiết, tiếp tục lên cơn quấy rầy Chung Viễn Thanh.

……

“Dáng vẻ đích xác không kém, nhưng hẳn là đã có chủ rồi.” Thạch Lan quan sát một chút, không chút khách khí đả kích bạn tốt đang nhìn người ta đến mất hồn.

Vỗ vỗ bả vai Tần Phi Tương, Thạch Lan vui sướиɠ khi người gặp họa nói: “Bỏ đi, buông tha đi, chân trời nào thiếu cây cỏ chứ.”

Nghe được mấy lời của Thạch Lan, Tần Phi Tương vẫn chỉ biểu lộ mặt than, nhưng tay đang buông thõng lại âm thầm nắm thành quyền, trong đôi mắt thâm thúy đều là hình ảnh của Chung Viễn Thanh, tâm tình nhộn nhạo bị y cố gắng khắc chế, tựa như nhiều lần trước đây, y lẳng lặng đứng đằng xa, yên lặng nhìn người kia, đè ép tình cảm của chính mình.

Chỉ cần có thể gặp lại, vậy thì tốt quá rồi.