Tiểu Địa Chủ

Chương 135

Hoàng Bách Xuyên đáng thương hề hề, ôm chén trà uống một ngụm, lộ ra thần sắc đau đớn kịch liệt:".... Cái này có phải hay không không tốt lắm a, có thể hay không đổi phương pháp khác?"

Chiêu này quá độc ác, một khi truyền đi, nửa đời sau của hắn đều sẽ bị người khác chỉ chỉ trỏ trỏ, tưởng tượng đến cảnh tượng như vậy, sắc mặt Hoàng Bách Xuyên đều tái lại.

Thẩm Trác nhìn thoáng qua Lăng Cửu:"Vậy ngươi thích Lăng Cửu sao?"

Lăng Cửu dựng thẳng lỗ tai.

Hoàng Bách Xuyên nghĩ cũng không nghĩ liền nói:"Thích a."

"Còn muốn cùng Vương cô nương kia kết hôn?" Thẩm Trác cười như không cười.

Hoàng Bách Xuyên lắc đầu:"Không, ta không muốn." Nguyên bản còn có tâm lý mâu thuẫn, hiện tại ở bên cạnh Lăng Cửu, hắn hoàn toàn không có tâm tư kia, hối hận đến xanh cả ruột.

"Nếu ngươi muốn từ hôn, còn muốn ở cùng Lăng Cửu, vậy chịu chút ủy khuất đi, cũng không thể tùy ý đạp hư thanh danh của cô nương nhà người ta, coi mọi người như thuộc hạ mà vẫy tay thì tới, xua tay thì đi. Nếu việc này đã định, ngươi lại muốn chiếm hết tiện nghi, ủy khuất này ngươi phải nhận, dù sao ngày sau đi theo Lăng Cửu, cũng không cần để ý chuyện khác." Thẩm Trác nhẹ nhàng nói.

Hoàng Bách Xuyên trợn mắt há hốc mồm, hoàn toàn không thể phản bác.

"........ "

Hắn có quyền lợi cự tuyệt sao?

Hắn có lý do phản đối sao?

Lăng Cửu vẫn luôn nhìn hắn, thấy thần sắc hắn có chút do dự, trong lòng không khỏi trầm xuống:"Như thế nào, ngươi không muốn? Ngươi vẫn là luyến tiếc Vương cô nương kia? Nếu trong lòng ngươi còn lưu luyến cô nương kia, ta cũng sẽ không làm phiền ngươi nữa, ngươi quay về tiếp tục kết hôn với người trong lòng của ngươi đi."

"Đừng! Không, không phải, ta một chút cũng không muốn cùng Vương cô nương kết hôn..... " Hoàng Bách Xuyên nhìn một bàn người đang chờ đáp án của mình, biết chuyện này phỏng chừng chỉ có thể như vậy, lập tức hạ quyết tâm, cứ quyết định như vậy đi.

"Hảo, liền dựa theo lời của Thẩm Trác đại ca, ta đây trở về cùng Vương cô nương nói chuyện, việc này rốt cuộc là do ta không đúng." Hoàng Bách Xuyên giờ phút này từ đầu đến chân đều là hối hận.

Xác thật, cô nương nhà người ta đang tốt đẹp, hắn lại đi trêu chọc, lúc trước không nên xúc động như vậy, hiện tại gây thành quả đắng.

Lăng Cửu sờ sờ đầu hắn, cong cong khóe miệng, hiển nhiên tâm tình thật không tồi.

"Không có việc gì, ngươi còn có ta, chờ việc này làm rõ, ta liền tới phủ nhà ngươi nói chuyện với cha mẹ về chuyện của chúng ta."

Sắc mặt Hoàng Bách Xuyên lúc này mới có chút tốt lên, ném uể oải vừa rồi qua sau đầu.

"Hảo."

Việc này tạm thời cứ quyết định như vậy, mọi người cũng an tâm theo.

Trước khi ra cửa mọi người đều đã ăn cơm, lần này chủ yếu là vì chuyện của Hoàng Bách Xuyên. Sau khi Hoàng Bách Xuyên trở về thẳng thắn chuyện này, đã khiến phủ đệ chấn động không nhỏ, cha mẹ Hoàng Bách Xuyên cấp tốc mời đại phu tới trị liệu, kết quả Hoàng Bách Xuyên giở chút trò vặt, việc này cứ như vậy một búa đã định.

Thật mau, hôn sự của Hoàng Bách Xuyên liền thất bại, đồng thời việc hắn "không được" cũng lan ra khắp kinh thành với vận tốc mưa rền gió dữ, nháy mắt bay không thấy điểm dừng.

Vì thế mấy ngày sau, khi mọi người nhìn thấy sắc mặt Hoàng Bách Xuyên thập phần không tốt, đều suy đoán chuyện này có thể đã bị truyền xa, mới có thể không vui như vậy. Sau đó lại quá mấy ngày, liền nghe nói, phủ Hoàng Bộ phát rồ đem công tử "không được" đính hôn với một người nam nhân.....

Đương nhiên, đây cũng chỉ là tin tức nhỏ được truyền ở đường phố cuối hẻm, còn sự kiện từ hôn của Vương cô nương không tạo ra nổi bọt nước, cũng xem như là một việc tốt.

Vài ngày sau, Lăng Cửu liền trực tiếp đi tới phủ Hoàng Bộ, đem mọi việc nói rõ với cha mẹ Hoàng Bách Xuyên, tuy rằng quá trình có chút khúc triết, cũng có chút gian khổ, nhưng Lăng Cửu cảm thấy hết thảy vẫn là đáng giá.

Dưới sự nỗ lực không ngừng của Lăng Cửu, cùng với sự kết hợp của Hoàng Bách Xuyên, thái độ của bá phụ bá mẫu cũng đã có chút thay đổi.

Một ngày kia, Lăng Cửu liền nói Hoàng Bách Xuyên, một lần nữa khôi phục bản tính tham ăn, một chút hình tượng quý công tử tao nhã không còn xót chút nào, ở trong mắt người ngoài, chính là vì bị Lăng Cửu dạy hư, Hoàng Bách Xuyên vì thanh danh đã bị hủy hoại, dứt khoát bất chấp tất cả.

"Về sau còn dám tự tiện làm chủ sao?" Lăng Cửu ám chỉ việc Hoàng Bách Xuyên cùng Vương cô nương kết hôn.

Cũng đã ăn đủ đau khổ, Hoàng Bách Xuyên che mặt, thập phần đau đớn:"Không, về sau ta không dám nữa.".

Lăng Cửu cảm thấy thái độ hắn cũng không tồi, bộ dáng cũng thật ngoan ngoãn, rất vừa lòng, gật gật đầu.

"Ân, phải như vậy, về sau muốn làm cái gì, trước tiên phải nói cùng ta, bằng không luôn có hại cho ngươi." Không thể khích lệ người này, nếu không một lát liền bay lên trời.

Hoàng Bách Xuyên lệ rơi đầy mặt, hoàn toàn ăn đủ đau khổ rồi.

"Hảo, ta về sau đều sẽ nói với ngươi." Hơn nữa, mặt hắn cũng đã ném đi rồi, cũng không muốn ở lại kinh thành nữa.

Người nhà họ Yến lần này đến đây chủ yếu là để đưa hắn đi về, tiếp theo là ở lại kinh thành chơi mấy ngày, việc này cũng đã xử lý xong, người nhà họ Yến tính toán ở lại chơi mấy ngày, đi dạo mọi nơi, ăn chút mỹ thực ở kinh thành, lại mua sắm ít đồ đạc cùng đặc sản kinh thành liền trở về.

Hôm nay, Yến Bạch Tuyết đi theo Liễu Thanh Mai mua sắm son phấn ở trên phố, nữ nhân, hài tử cùng nam nhân ở nơi mua sắm có chút bất đồng, Yến Bạch Thu cùng Tư Trấn Khấu đi cùng nhau, mấy ngày nay cùng nhau đi ăn mỹ thực cùng ngắm cảnh.

Mà Liễu Thanh Mai cùng Yến Bạch Tuyết ở bên này qua tiệm phục sức tơ lụa, các nàng rất có hứng thú, lần này đi lại mang không ít ngân lượng, hai mẹ con cũng chọn chọn lựa lựa thập phần vui vẻ, khi đi chọn mỹ phẩm, Yến Bạch Tuyết liền phát hiện cô nương đứng bên cạnh nàng thập phần quen mắt.

Nữ hài kia cũng không thể coi là nữ hài tử, trên mặt bôi phấn, kẻ mày liễu, môi kẻ son, mọi thứ thoạt nhìn thập phần tinh tế, dung nhan thập phần đẹp, nhưng đó không phải là mấu chốt, mấu chốt là Yến Bạch Tuyết cảm thấy giống như bản thân đã từng gặp người này ở nơi nào đó rồi.

Cô nương kia, không, hẳn là phụ nhân, bởi vì búi tóc bất đồng, chọn lựa mấy hộp son phấn tốt, giá cả lại tiện nghi, còn có bút vẽ mi mày, sau khi thanh toán ngân lượng, nhìn thoáng qua Yến Bạch Tuyết, liền quay người rời đi.

Phụ nhân kia dáng người có chút mảnh, đi đường như liễu đỡ gió, lay động nhiều vẻ, chỉ nhìn tấm lưng kia từ phía sau cũng khiến cho bao nhiêu người mơ màng...

Yến Bạch Tuyết nhìn tới đôi mắt đều thẳng, không phải vì dáng người này mang đến lực sát thương lớn đối với nàng, mà là bóng dáng này vô cùng quen thuộc, nàng vội vàng kéo tay áo nương mình, giật mình nói:"Nương! Ngươi mau xem! Kia không phải là Ngọc Phượng cô nương sao? Nàng như thế nào ở chỗ này?! Nàng không phải cùng Nhạc Mạc Sinh ở bên nhau sao? Chẳng lẽ Nhạc Mạc Sinh cũng ở kinh thành?!"

Tay Liễu Thanh Mai đang lựa chọn mỹ phẩm dừng một chút, ngẩng đầu, nhìn về bóng dáng phía xa xa, đôi mắt mị mị, toát ra vô hạn oán hận.

"Ngọc Phượng?! Ha hả, tên hỗn trướng Nhạc Mạc Sinh kia thế nhưng chạy thật xa a, xem ra đây là ông trời đưa đến trước mặt ta, đi! Tiểu Tuyết, chúng ta đi theo xem, xem chỗ ở bọn họ ở đâu, quay đầu lại không chùm bao tải ta liền không gọi là Liễu Thanh Mai!"