Cây Khô Gặp Mùa Xuân

Chương 17: Gặp Gia Đình Tùy Ngộ

1/5 là ngày nghỉ, Tùy Ngộ vốn lên kế hoạch cùng Tống Hoài An cùng nhau đi ra ngoài du lịch, nhưng cuối cùng vẫn không thành, bởi vì cha Tùy Ngộ -- Tùy Chu tới Bắc Thành. Tùy Chu là đi công tác, ông cùng vợ Trần Thần cũng cùng nhau đã trở lại.

Tùy Ngộ đi ra sân bay đón người, Tống Hoài An cũng có đi theo . Đây không phải lần đầu tiên

Tống Hoài An thấy cha Tùy Ngộ , thật lâu trước kia cũng từng gặp qua một lần.

Khi đó trường học cho nghỉ, bọn họ khó được không cần ở nơi đất khách, hơn nữa hai bên đều là không thiếu tiền , cho nên trên cơ bản mỗi cuối tuần đều hẹn hò một lần.

Thường đi bờ ở sông, làm gì có chuyện không ướt giày.

Kết quả có một lần hẹn hò đã bị chaTùy Ngộ gặp được.

Tuy rằng Tùy Ngộ có nói qua bản thân đnag yêu nhau, nhưng bị gặp như vậy vẫn là lần đầu tiên , cho nên lúc ấy vẫn rất ngoài ý muốn, cũng rất hoảng loạn. Nhưng cũng may cha Tùy Ngộ rất sáng suốt, còn theo chân bọn họ cùng nhau ăn một bữa cơm, cuối cùng bởi vì có việc nên đi trước.

Nhiều năm trôi qua lại nhìn thấy Tống Hoài An, cha Tùy Ngộ đã nhận không ra anh, cho dù bởi vì nguyên nhân thời gian , cũng là vì hai bên chỉ gặp mặt một lần, ấn tượng rất mơ hồ.

Cha Tùy Ngộ cười trêu ghẹo Tùy Ngộ, “Bạn trai sao?”

“Dạ.”

“Sao cha nhìn sao cũng thấy giống người trước đây ?.”

Trần Thần đẩy đẩy ông, nói một tiếng“Ông có biết nói chuyện hay không?!”

Tùy Chu xấu hổ mà gãi gãi đầu, vẻ mặt quẫn bách.

Tống Hoài An đi ở bên cạnh, đẩy hành lý không nói lời nào. Tuy rằng có chút không vui, nhưng cũng không có gì, rốt cuộc 5 năm dài như vậy, cô tìm người khác cũng không phải chuyện kì quái gì, anh không có tư cách yêu cầu cô làm cái gì, ngược lại, cô có thể trở về, anh

đã rất vui vẻ.

Nhưng Tùy Ngộ nói: “Chính là anh ấy, cùng một người, không thay đổi.”

Oanh, thế giới của anh phồn hoa nở rộ, rực rỡ tốt đẹp.

Anh muốn nói, anh cũng vậy. Là em, cùng một người, không thay đổi .

Tùy Chu chạm chạm bờ vai của anh, nhìn anh nói, “Tốt lắm !”

Anh nói, “Cảm ơn chú ạ!”

Đúng vậy, cảm ơn chú, đem Tùy Ngộ tốt như vậy mang đến thế giới này, đem Tùy Ngộ tốt như vậy mang cho anh.

Tùy chu nghe được anh trả lời, vừa lòng sang sảng cười.

Tùy Ngộ đi ở bên cạnh anh, kéo kéo góc áo anh, không nói gì.

Tùy Chu tuy rằng cùng Liễu Trác ly hôn, nhưng hiển nhiên hai người quan hệ cũng không tồi, cho nên trở về ăn với nhau một bữa cơm, vẫn là đại gia cùng nhau ăn, cũng coi như là Tống Hoài An lần đầu tiên ra mắt cha mẹ.

Liễu Trác còn chuẩn bị cho

Trần Thần quà.

Nhưng hiển nhiên không nghĩ tới Tống Hoài An cũng ở đây.

Tùy Ngộ giới thiệu Tống Hoài An , chỉ nói “Đây là Tống Hoài An.”

Nhưng mọi người đều hiểu quan hệ trong đó.

Du Minh thưởng thức Tống Hoài An, nhưng cũng không gây trở ngại ông khinh thường Tống Hoài An, nhưng ông rốt cuộc không phải cha đẻ của Tùy Ngộ , cho nên cũng chưa nói cái gì, chỉ là lễ phép bắt tay, lễ phép biết nhau. So sánh với Du Minh lễ phép cùng khắc chế, Du Giang Niên chính là đem khó chịu đều đặt ở trên mặt, vẻ mặt khinh thường.

Liễu Trác không biết cong cong lượn quanh trong đó . Bà còn rất thích Tống Hoài An. Dáng vẻ đường đường, hào hoa phong nhã, toàn thân để lộ ra một cổ hơi thở tinh anh , rất có thể hù được người.

“Ai nha, đứa bé này, như thế nào lại không nói, quà dì cũng chưa chuẩn bị.”

Tùy Ngộ lôi kéo Liễu Trác ngồi xuống, mắt nhìn thẳng ngồi nghiêm chỉnh nhìn Tống Hoài An, nhịn cười, nói: “Không cần, anh ấy cái gì cũng không thiếu. Hơn nữa đáng ra anh ấy phải tặng mẹ chứ.”

“ Vậy làm sao có thể giống nhau.!”

“Không có gì giống nhau không giống nhau, dù sao con không để anh ấy mua quà, mẹ mà tặng, anh ấy còn ngại!”

Đúng vậy, Tống Hoài An cũng không mua quà, Tùy Ngộ cố ý phân phó, nhưng Tống Hoài An vẫn là mua hai rượu tốt nhất mang tới. Một chai rượu ủ lâu năm, một chai rượu vang đỏ, thích uống cái có cái đó, nghĩ đến còn rất chu toàn.

Một bữa cơm ăn đến rất hòa hợp. Du Giang Niên tuy rằng không thích Tống Hoài An, nhưng dù sao cũng là ở trước mặt cha mẹ hai bên, anh ấy cũng không phát tác, càng quan trọng là, Tống Hoài An thật biết làm người. Đối nhân xử thế không lời gì để nói, đối với Tùy Ngộ rất tốt.

Tùy Ngộ thích ăn cá, anh giúp cô lọc xương, sau đó lại cho cô ăn. Hơn nữa cũng không phải chói lọi, chiêu cáo thiên hạ “Nhìn xem, tôi đối với cô ấy

thật tốt” làm động tác như vậy, mà giữa hai người những động tác nhỏ nhặt. Anh ấy nếu không phải ngồi gần nhất nhìn thấy động tác nhỏ của bọn họ .

Tống Hoài An đem cá gắp đến bát của mình, sau đó lọc xương , liền dùng khuỷu tay đυ.ng một chút vào người Tùy Ngộ, Tùy Ngộ rất ăn ý mà vươn đũa đến chén của anh gắp, động tác rất nhỏ, không nghiêm túc quan sát sẽ nhìn không ra .

Ăn tôm cũng như vậy, cho nên toàn bộ trên bàn cơm, Tùy Ngộ tôm ăn là nhiều nhất, nhưng trên đĩa một xác tôm cũng không có, mà Tống Hoài An, một con tôm không ăn , nhưng cái đĩa tất cả đều là vỏ tôm.

Kỳ thật Du Giang Niên không biết, Tống Hoài An cũng không phải ngay từ đầu cẩn thận như vậy.

Anh sẽ không nói yêu thương, Tùy Ngộ là bạn gái đầu tiên của anh, từ nhỏ anh cũng không có ai chăm sóc anh, rất nhiều chuyện đều là hậu tri hậu giác, bao gồm hành động như hôm nay vậy.

Tùy Ngộ thích ăn cá, nhưng rất lười nhặt xương, cho nên rất nhiều lúc chỉ ăn một ít, ăn thật sự thô ráp, hoặc là có đôi khi trực tiếp bị hóc xương cá .

Khi còn nhỏ, Tùy Chu sẽ giúp cô lọc xương, trưởng thành, Tùy Chu công việc bận rộn, cũng rất ít khi có thể như vậy giúp cô, dần dà cô rất thiếu có thể nghiêm túc ăn cá.

Có một lần Tùy Ngộ cùng Tống Hoài An đi ra ngoài ăn cơm, đồng hành còn có bạn học của

Tống Hoài An . Tùy Ngộ cũng như vậy ăn cá, bị bạn học của Tống Hoài An thấy. Trong nhà bạn học kia điều kiện không quá tốt, thấy Tùy Ngộ ăn cá như vậy cảm thấy lãng phí, liền nhắc nhở cô vài câu.

Tùy Ngộ vốn không cảm thấy mình ăn như vậy có tật xấu gì, ít nhất cùng Tống Hoài An cùng nhau ăn qua như vậy rất nhiều bữa cơm, Tống Hoài An cũng chưa nói cô cái gì, nhưng là hiện tại bạn học kia như vậy vừa nói, cô

tức khắc cảm thấy xấu hổ.

Nhưng mặt mũi chính là kỳ quái như vậy. Ngươi nếu như bị người vừa nói nhưu vậy, sẽ không ăn thịt cá, ngươi sẽ suy nghĩ người khác có thể cảm thấy ngươi keo kiệt, tuy rằng người khác khả năng cũng không sẽ nghĩ như vậy .

Cho nên Tùy Ngộ lại gắp một khối thịt cá, lúc này liền có chuyện ...... Cô bị hóc xương cá......

Sau lại là Tống Hoài An đưa cô đến bệnh viện đem xương cá lấy ra, nhưng một lần sau, Tống Hoài An cũng biết Tùy Ngộ sẽ không ăn cá sự, lúc sau mỗi lần ăn cơm đều sẽ giúp cô chọn.

Nhìn xem, rất nhiều chuyện đều có thể học, ví dụ làm thế nào đi yêu một người.

Ngày Quốc tế Lao động, Trung Quốc đều nghỉ, Tùy Chu cũng nghỉ. Có thể là 5 năm cũng chưa trở lại, cho nên một lần đến liền cùng Tùy Ngộ nơi nơi đi dạo, ăn ăn uống uống, nhưng Trung Quốc vừa đến ngày nghỉ nơi nơi đều là người. Chơi một ngày đã không nghĩ đi đến đâu được nữa. Còn thừa một ngày nghỉ, vốn Tùy Ngộ còn muốn cùng Tống Hoài An hai người ở nhà bên nhau vui vẻ. Nhưng Tống Hoài An hình như không có ở không. Từ ngày 1/5 ăn bữa cơm sau đó đi làm việc, cũng không biết bận rộn cái gì.

Nằm ở trên giường, nhìn WeChat, nhfin tin nahwns cuối cùng là đêm qua, đã qua một đêm lại thêm một cái buổi sáng, không biết đang làm gì , tin nhắn cũng không có lấy một cái.

Cuối cùng một ngày nghỉ, cũng không có gặp qua một lần, gần đến giờ cơm, lúc này gọi điện thoại qua sẽ không quấy rầy đến anh nhỉ! Tay nhanh hơn não, còn chưa suy nghĩ kĩ , đã ấn gọi.

“Đô đô đô......” Không ai nghe.

Gọi lại

“Đô đô đô......” Không ai nghe.

Một lần cuối cùng.

“Đô đô đô...... Đô” không ai...

“Này, ai vậy!”

Lách cách lang cang, lời nói thô lỗ đến không chịu nổi đập vào mắt chữ bay đầy trời.

“Chào, tôi tìm Tống Hoài An.”

“A, Tống Hoài An a, anh ấy không rảnh!”

“Vậy...... Xin hỏi ai vậy?”

“Đô đô đô......” Điện thoại cúp.

Lo lắng, sợ hãi, sợ hãi

Tùy Ngộ lại lần nữa gọi hắn điện thoại,

“Đô đô đô......”

Lúc Tùy Ngộ cho rằng không nhận, thông, là giọng Tống Hoài An , nhưng bên kia ồn ào, còn có các loại tiếng mắng thô lỗ .

Giọng anh nghe rất mệt mỏi, giống như cố ý đè nén cảm xúc của mình, “Anh hiện tại đang đi công việc bên ngoài, vừa nãy có làm em sợ không?”

“Ừ......” Cô tuy rằng không quá tin tưởng, nhưng cũng khó mà nói cái gì, đành phải dặn dò anh , nói: “Cẩn thận.”

“Ừ. Vừa rồi là người trong vụ kiện, dọa đến em sao?”

“Có chút, chính anh cẩn thận một chút, sắp đến giờ ăn cơm rồi, anh đừng có quên ăn cơm đấy.”

“Được, chờ anh về anh gọi cho em.”

Kỳ thật cùng Tùy Ngộ nói chuyện điện thoại, Tống Hoài An đã một ngày không ăn cơm, cũng một ngày không chợp mắt. Một đống chuyện hư hỏng mà.

Anh đem này hết thảy đều hình dung thành là án kiện, chính anh cũng là một bộ phận trong án kiện,

có đôi khi anh cũng nhịn không được nghĩ, nếu án này anh là thẩm phán, như vậy -- đều đi tìm chết đi, đều phán ở tù chung thân đi, mắt không thấy tâm không phiền, phán tử hình đi, suốt đời trọn đời đừng làm người.

Trở lại trong phòng, Lý Kính -- chồng hiện tại của mẹ anh đang lôi kéo ống quần của anh, cho anh cái dập đầu, đường đường nam nhi bảy thước , người đàn ông 50 tuổi, khóc đến khóc không thành tiếng, cầu xin anh: “Hoài An, cầu xin con, nể mặt mẹ con, giúp giúp dượng, một lần cuối cùng, thật sự một lần cuối cùng. Dượng

về sau không đánh bài, thật sự không đánh bài, con cứu dượng đi ! A, được không?”

Tống Hoài An một chân đá văng ông ta ra, xụ mặt, đi đến phòng người em gái cùng mẹ khác cha-- Lý Tri, đứng ở cửa, không có đi vào, mà là nhìn mẹ anh-- Triệu Lâm ở trong phòng nắm tay em gái, hai người ôm nhau mà khóc, nhìn bạn trai của em gái mới 23 tuổi đang ngậm điếu thuốc ngồi một bên nhìn hai người.

Mà Lý Kính không biết khi nào đã lại bò đến bên chân anh, lôi kéo ống quần anh, lại ở lặp lại một nộ lời nói vạn năm không đổi.

“Hoài An, cầu xin con, nể mặt mẹ con, giúp giúp dượng, một lần cuối cùng, thật sự một lần cuối cùng. Dượng

về sau không đánh bạc nữa, thật sự không đánh bạc, con cứu cứu dượng đi! A, được không?”

......

Không dứt, không thấy được tuyệt vọng.

Phiền, thật sự phiền.

Càng có rất nhiều cảm giác vô lực từ trong đáy lòng.

“Đứa bé muốn phá, tôi có thể ra tiền, nếu muốn sinh, tôi sẽ không lại quản, tôi cũng quản không được nhiều như vậy.”

Em gái của anh trợn trừng đôi mắt đỏ tươi nhìn anh.

Mà mẹ anh đâu, cũng giống nhau, chẳng qua bất đồng chính là, em gái anh không dám mắng anh, nhưng mẹ anh dám. Anh là người thân nhất nhưng bà ta đang dùng ngôn ngữ ác độc nhất chửi anh, bà ta nói: “Tống Hoài An , sao mày như thế nào không chết đi, đó là một mạng người! Tương lai nó có cha mẹ và ông ngoại bà ngoại thương! Nó không giống mày , không ai muốn đồ tiện chủng .”

Tập mãi thành thói quen, anh hiện tại đều có thể phản bác bà ta “Đúng vậy, chính bà đừng quên, tôi tiện chủng như vậy chính là bà sinh râ.”

Nhưng tập mãi thành thói quen, sẽ không đau sao?

Đau, đau triệt nội tâm, đó là khắc vào sâu trong xương tủy đau đớn không giảm, từ khi sinh ra anh đã mang theo và nó sẽ đi theo anh cả dời.

“ Một lần cuối cùng, tôi cũng sẽ không xen vào nhà các người nữa. Về sau tôi sẽ chuyển 100 vạn vào thẻ này, đủ cũng tốt không đủ cũng tốt, còn tiền đi đánh bạc cũng thế, về sau chúng ta xem như thanh toán xong. Đứa bé kia đi giữu hay không tôi không quan tâm,. Tôi còn cuộc sống của tôi.”

Đây là câu nói cuối cùng khi anh rời đi khỏi nơi đó.

Anh thật sự mệt mỏi. Anh trước kia cảm thấy không sao cả, anh trước kia còn đối với mẹ anh còn tình cảm, nhưng nhiều năm tình cảm đó đều bị những chuyện xấu này mài mòn không còn một chút gì cả.

Huống hồ, anh

hiện tại không phải một người, một ngày nào đó anh có gia đình mái ấm riêng của anh, anh không thể đem gia đình của anh, đem Tùy Ngộ kéo vào bên trong động đen không nhìn thấy đáy này.

Anh hy vọng Tùy Ngộ của anh vĩnh viễn hướng về mặt tời tươi sáng , vĩnh viễn sống tốt đẹp rực rỡ.

Cho nên, tuyệt tình cũng tốt, tâm tàn nhẫn cũng được, anh phải làm như vậy.

*****

Hừm, vén màn dần dần nè.

mn ức chế bà mẹ đẻ na9 không. đừng lo vài chương nữa sẽ nghiệp quật thôi, bình tĩnh nha.