Tống Hoài An dựa vào trên ghế xoay, nhìn một đống lớn văn kiện nằm ở trên bàn, đầu muốn nứt ra ......
Rất khó chịu.
23 ngày chưa gặp Tùy Ngộ, không biết cô đang bận rộn gì.
Mở ra WeChat , dừng ở tin nhắn chào buổi sáng vào sáng sớm hôm nay, lướt phía trên là ngủ ngon, ăn cơm sao, chào buổi sáng......
Màn hình tối đen, lại bị anh một lần nữa mở khóa, lại tối sầm, một lần nữa mở khóa.....
Ngón cái Tống Hoài An ấn vào ghi âm, nói: “Anh muốn gặp em, em rảnh không?”
Giọng nói phát ra , anh lại cảm thấy không ổn, lại rút về.....
Nhìn thời gian một chút , đã là rạng sáng hơn 12 giờ .
Tuy rằng biết cô khẳng định đã ngủ, nhưng anh vẫn nhắn “Ngủ ngon” rồi gửi đi.
Tùy Ngộ xác thật ngủ, lúc nhìn thấy tin nhắn đã là buổi sáng.
Nhìn anh nhắn “Ngủ ngon”, còn có tin nhắn anh thu hồi. Nghĩ nghĩ, 24 ngày không gặp mặt.
Tùy Ngộ không biết anh đang bận rộn gì, nhưng mấy ngày hôm trước về Du gia ăn cơm thì mơ hồ nghe được Du Giang Niên nhắc tới anh đang có vụ kiện khó giải quyết. Du Giang Niên còn chưa biết bọn họ đã hợp lại, cô cũng cảm thấy quan hệ bọn họ như bây giờ cũng không thích hợp để cho người khác biết, cho nên cũng liền không có cùng người khác nói.
Như vậy ngẫm lại, anh tiếp nhận vụ án hẳn là thật sự rất khó giải quyết đi, không biết anh thế nào rồi?
Tùy Ngộ có đôi khi cảm thấy chính mình rất mâu thuẫn, muốn đối với Tống Hoài An lãnh đạm một chút, nhưng lại nhịn không được muốn đối tốt với anh, cho dù cô ở trong lòng đã cảnh cáo chính mình vô số lần, nhưng là rất nhiều thời điểm, cô đều nhịn không được.
Đúng vậy, cô nhịn không được, đó là Tống Hoài An của Tùy Ngộ, một Tống Hoài An ưu tú chói mắt như vậy cũng sẽ mệt.
Cuối cùng, khi đi học thất thần hai lần, ba lần quên chính mình đang dạy đến kiến thức nào, rốt cuộc buổi sáng hai tiết xong xuôi, cô rốt cuộc không kiềm chế được, dẫn đường đi tới luật sư Tống thị được rồi.
Đây là lần đầu tiên cô tới nơi này, tới chỗ làm việc Tống Hoài An .
A ~ Tống Hoài An thật sự tiền đồ, không có hẹn trước không thể vào.
Bàn hướng dẫn có người phụ trách dẫn cô đến chỗ chờ, vừa vặn bị Tiểu Chương nhìn thấy, hết sức phấn khởi đem cô đưa tới chỗ phòng làm việc của Tống Hoài An . Vừa đi còn một bên đau lòng đi theo Tùy ngộ nói: “Tống luật sư gần đây bận việc điên rồi, chị mau khuyên nhủ anh ấy đi, mỗi ngày tăng ca đến đêm khuya, người tiều tụy, anh ấy thật là cuồng công việc .” Tiểu Chương chỉ vào phòng làm việc
Tống Hoài An nói “Bên này.”
Lại nói tiếp “Ai, gần đây tâm tình anh ấy cũng không tốt, nhưng , nếu anh ấy mở họp xong trở về thấy chị ở đây, khẳng định rất vui vẻ.”
Nghe được Tiểu Chương nói Tống Hoài An không ở văn phòng, cảm thấy tùy tiện mà đi vào văn phòng anh có chút kỳ quái “Anh ấy không ở đây sao? Vậy tôi qua phòng chờ đi, đỡ bất tiện .”
“Không có việc gì” vừa nói, Tiểu Chương còn đẩy cửa ra để cô đi vào “Chị đi vào ngồi một lát, em mang nước tới. Nước ? Hay cà phê?”
“Nước đi, cảm ơn.”
Tùy Ngộ quan sát kỹ lưỡng phòng làm việc của anh, rất bình thường, nhưng trên bàn làm việc đồng thời mở ra năm sáu phần văn kiện, chiếm đầy toàn bộ bàn đọc sách, bút máy tùy ý đặt ở một bên. Không thể nói loạn, nhưng tuyệt đối không phải phong cách
ngày thường của Tống Hoài An . Bàn làm việc bên cạnh có thùng rác còn có rất nhiều giấy bị vo tròn.
“Tháp” nghe được âm thanh chốt cửa, Tùy Ngộ có loại cảm giác có tật giật mình cuống quít nhìn sang cho là Tiểu Chương, không nghĩ tới là Tống Hoài An.
Tống Hoài An rõ ràng là có chút phiền lòng. Tùy Ngộ nhìn ngón tay thon dài để ở trên cà vạt
lung tung cởi bỏ, lại buông lỏng cúc
áo sơmi , thở dài một hơi.
Tống Hoài An của cô đó, làm sao có mị lực như vậy!
Qua một hồi lâu, Tống Hoài An mới phản ứng lại Tùy Ngộ đứng ở trước mặt anh, mỏi mệt , phiền não , giống như hết thảy phiền lòng khi nhìn thấy cô trong nháy mắt biến mất không thấy.
Anh ôm lấy cô, tham lam liếʍ mυ'ŧ hương thơm trên người cô , thế nào cũng không đủ.
Anh kinh ngạc vui mừng, anh rất muốn thấy cô, mỗi thời mỗi khắc đều muốn, anh cảm thấy chính mình có rất nhiều lời nói muốn cùng cô nói, nhưng nhìn thấy thật rồi, cái gì anh cũng không muốn nói, chỉ nghĩ như vậy, ôm cô một cái, hôn cô một cái là đủ rồi.
Tùy Ngộ vốn là muốn trách cứ Tống Hoài An hai câu, trách cứ anh, nói hợp lại chính là anh, kết quả hơn nửa tháng không thấy người cũng là anh, hoặc là cô còn muốn tranh cãi một chút lý do mình xuất hiện ở nơi này. Nhưng là thật sự nhìn thấy người vào lúc này, cái gì cô cũng không muốn nói, đặc biệt nhìn thấy gương mặt kia đang mệt mỏ trong nháy mắt nâng lên nụ cười khi nhìn thấy mình, còn có khi anh ôm vào trong ngực ấm áp, bỗng nhiên cô chỉ cảm thấy đau lòng, còn có vui mừng không thôi.
Anh cũng suy nghĩ chính mình, biết bao may mắn khi gặp được em.
Tiểu Chương đẩy cửa tiến vào, Suki muốn đi giữ chặt cậu, kết quả không giữ chặt.
Tiểu Chương còn vừa đẩy cửa vừa nói: “Tùy tiểu thư, họp rồi, Tống luật sư cũng nhanh......” Chờ cậu mở cửa thấy Tống Hoài An ôm Tùy Ngộ hôn môi, sợ tới mức đem mặt sau mấy chữ đều nghẹn trở về.
Ngoài cửa một đám người hiểu chuyện đều tụ ở ngoài cửa nhìn bọn họ.
Nghe được giọng Tiểu Chương , Tùy Ngộ vội vàng đẩy Tống Hoài An, vùi đầu vào trong ngực
Tống Hoài An không dám gặp người.
Tống Hoài An cũng không ngại, chính là tâm tình không tốt.
Nhưng loại này tâm tình không tốt cùng nhìn thấy Tùy Ngộ lúc trước tâm tình không tốt không giống nhau, chỉ là thuần túy cảm thấy Tiểu Chương hỏng chuyện tốt của anh rồi, hơn nữa anh cũng sợ Tùy Ngộ về sau sẽ bởi vậy không dám lại đến công ty tìm anh.
“Đi ra ngoài! Đóng cửa!” Chờ đến Tiểu Chương đóng cửa cho kỹ, Tống Hoài An mới vuốt đầu cô nói: “Không có việc gì , không thấy được gì đó.”
Cô hờn dỗi nói “Khẳng định nhìn thấy rồi, ai nha, phiền chết người rồi.”
Trên thực tế bọn họ xác thật không thấy được cái gì, bởi vì cái miệng Tiểu Chương quá rộng này, miệng quá nhanh, còn không có mở cửa liền lải nhải dài dòng mà kêu, cho hai người thời gian rất dài phản ứng, nhưng không thấy được cũng không đại biểu bọn họ đoán không được hai người có thể đang làm gì.
“Ai nha, tôi còn là lần đầu tiên thấy dáng vẻ Tống luật sư phá cấm , quá đẹp trai.”
“Ai nha, không nghĩ tới ngày thường Tống luật sư cấm dục như vậy , không ngờ vụng trọm như vậy”
“Ai nha, Tống luật sư lại cùng phụ nữ khác hôn môi, tôi
không còn hy vọng!!!”
“Anh ấy coi như hôn môi với phụ nữ khác, tui cũng không hy vọng được không ?”
......
Mồm năm miệng mười, mọi người đều tụ ở một chỗ thảo luận.
Mà trong văn phòng hai người rất nhanh bình tĩnh lại. Còn chưa tới giờ cơm trưa , Tống Hoài An cũng còn có chút chuyện muốn xử lý, Tùy Ngộ liền ngồi ở đối diện anh nhìn anh nghiên cứu tư liệu, Tiểu Chương không mang nước cho cô, cô chỉ có thể cùng Tống Hoài An uống cà phê.
Giống như lại về tới lúc học đại học vậy. Cô cùng anh tới thư viện học tập. Bọn họ thường xuyên sẽ lựa chọn chỗ dựa cửa sổ kia , kỳ thật đối với Tống Hoài An , ngồi chỗ nào đều không sao cả, nhưng Tùy Ngộ thích dựa gầncửa sổ, cô nói cô không giống
như Tống Hoài An , có thể một cầm một quyển sách mất ăn mất ngủ, cô
sẽ thất thần, thất thần nhìn xem ngoài cửa sổ phong cảnh khá tốt, nếu là ngồi ở chỗ khác cũng chỉ có thể xem người chung quanh, đàn ông chung quanh.
Tống Hoài An hỏi cô tại sao là đàn ông.
Cô nói, đồng giới đẩy nhau, khác giới hút nhau.
Không biết có phải vì câu nói kia của cô không, khác phái hút nhau dọa sợ Tống Hoài An, sau mỗi một lần ước định cùng cô tới thư viện học tập , anh đều đi chiếm chỗ ngồi tốt.
Thư viện đại học Bắc Thành không dễ chiếm chỗ ngồi, nhưng anh vẫn chiếm chỗ ngồi tốt trước.
Thư Trong thư viện bọn họ ngồi đối mặt nhau như vậy, cô khát nước liền lấy bình nước của anh.
Trời lạnh, Tùy Ngộ thích mặc áo hoodie, các loại áo hoodie màu sắc, cô thích trùm mũ, không có nhãn hiệu nổi danh, cô đều thích mặc. Tùy Ngộ thích nhất mặc áo hoodie màu xám tro, nhưng Tống Hoài An càng thích cô mặc màu đỏ.
Tùy Ngộ có một áo hoodie màu đỏ mận, kiểu
rất đơn giản bình thường , nhưng mặc vào rất đẹp, rất sinh động.
Có một lần Tống Hoài An có cuộc đấu bóng rỗ, Tùy Ngộ chính là mặc như vậy đến xem anh , thanh xuân dào dạt.
Vào lúc anh vào quả đầu tiên, cô sẽ vui vẻ nhảy dựng lên, so với anh vui vẻ hơn, nhảy dựng lên mũ màu đỏ cũng tung bay đi theo, gương mặt cô tươi cười trở thành một ánh
hào quang duy nhất trong thanh xuân của anh , giống như vết đỏ vĩnh viễn đều là nốt ruồi son
trong lòng anh.
Tống Hoài An đột nhiên cúi người tới gần Tùy Ngộ, hôn lên trán của cô.
“ Ừ ?”
Một đường xuống phía dưới, là môi của cô.
Cô đẩy anh ra, có chút hoảng loạn, “Đừng, đợi lát nữa lại có người tiến vào.”
Anh xoa xoa tóc cô, so với lúc mới gặp lại chỉ dài hơn một chút, xem ra là đã đi cắt qua tóc.
“Anh đột nhiên nhớ tới có một năm anh có trận bóng rổ, em chạy đến xem anh thi đấu.”
Đây là lần đầu tiên, Tống Hoài An chủ động nhắc tới chuyện trước kia “Anh nhớ rõ năm ấy em mặc một cái áo hoodie màu đỏ, rất đẹp.”
Anh
không biết khi nào đã ngồi xổm bên cạnh cô , quỳ một gối, ôm eo cô , dúi đầu vào
bụng cô , nói “Tùy Ngộ, ngồi hơn 6 giờ đường cao tốc nhất định rất khổ cực .”
Nghe Tống Hoài An chủ động nhắc tới chuyện trước kia, chính cô cũng nhớ lại chuyện cũ, cho cô cảm giác hoàn toàn bất đồng.
Chính mình nhớ tới sẽ cảm thấy đau lòng, sẽ cảm thấy khổ sở, nhưng nghe Tống Hoài An nói,
tuy rằng vẫn cảm thấy khổ sở như cũ, nhưng lại cảm thấy rất tốt đẹp.
Đây cũng là lần đầu tiên cô ý thức được, cô luôn lấy thân phận người bị hại nhìn kỹ đoạn thời gian đó của hai người , lại đã quên lấy ánh mắt người đương sự quay đầu nhìn đoạn tình cảm này.
Cô đem ngón tay đưa vào tóc của anh, ngắn ngủn, rất mềm mại, “ Khá tốt. Em khi đó tưởng tượng đến có thể nhìn thấy anh, đều không cảm thấy khó chịu.”
Cô còn nói, “Đi xem anh, sáu tiếng đồng hồ là tính ngược lại, nhưng rời xa anh nó cứ chôi vèo vèo rất nhanh.”
Khi đó, mỗi lần đến Bắc Thành tìm Tống Hoài An, cô đều là đếm ngược, còn có sáu tiếng đồng hồ là có thể thấy Tống Hoài An rồi! Còn có năm cái giờ...... Một giờ, nửa giờ, mười phút...... Một phút......10, 9, 8, 7, 6, 5, 4, 3, 2, 1, Tống Hoài An!!!
******
Nu9 quá thâm tình rồi. đau lòng ghê.