Cây Khô Gặp Mùa Xuân

Chương 8: Gặp nhau tại Hải Thành

Tùy Ngộ không trả lời Giang Lâm, không phải bởi vì đi ra ngoài chơi, mà là gặp được Tống Hoài An......

Tống Hoài An đi công tác

Tùy Ngộ kén ăn, vừa vặn thích ăn bữa ăn sáng ở khách sạn của Tống Hoài An đang ở, mà vừa vặn Tống Hoài An cũng tới chỗ này ăn bữa sáng, nên cứ như vậy gặp gỡ.

Tống Hoài An không phải đi một mình, còn mang theo trợ lý Tiểu Chương, còn có Suki.

Bữa ăn sáng của khách sạn này rất nổi tiếng, mỗi ngày đều có rất nhiều người tới ăn, đúng

lúc bọn họ tới có rất nhiều người, chỉ có Tùy Ngộ ngồi một mình ở bàn bốn người, mà bên anh đúng lúc có ba người, vừa vặn đủ bốn người một bàn......

“Để ý không?”

Tùy Ngộ tháo tai nghe Bluetooth , nhìn nhìn hai người bên cạnh anh, trừ bỏ Tống Hoài An một mặt nghiêm túc , Tiểu Chương cùng Suki đều tươi cười thân thiết.

Nếu như chỉ có một mình Tống Hoài An , cô sẽ từ chối hoặc là trực tiếp rời đi đem vị trí nhường cho anh, nhưng cố tình anh lại còn mang theo hai người . Hơn nữa tục ngữ nói, duỗi tay không đánh gương mặt tươi cười , huống chi Tùy Ngộ là người rất dễ mềm lòng.

Cô lắc đầu, nói: “Không ngại.”

Ghế chỉ có vị trí hai bên , thấy cô đồng ý, Tống Hoài An trực tiếp ngồi bên cạnh cô.

Tiểu Chương kinh ngạc há to miệng nhìn một loạt động tác của Tống Hoài An tự nhiên lưu loát , nhìn Tống Hoài An hướng Tùy Ngộ nói: “Đeo nhiều tai nghe không tốt cho tai.”

Sau đó Tùy Ngộ

đem tai nghe bỏ ra cất vào trong hộp.

Bên cạnh dáng vẻ Suki trong lòng rõ ràng, khép lại miệng Tiểu Chương , cẩn thận nhắc nhở cậu ta, “Mau ngồi xuống đi.” Sau đó lôi kéo cậu ta ngồi vào.

Xuất phát từ lễ phép, hơn nữa cậu ta cũng nhìn không ra Tống Hoài An cùng Tùy Ngộ quen nhau, giới thiệu , “Chào cô, tôi tên Chương Đào.”

“Chào anh, Tùy Ngộ.” Vừa nói , vươn tay ra chuẩn bị cùng Tiểu Chương bắt tay.

Suki nhìn nhìn bộ dáng kia của Tống Hoài An , cuối cùng vẫn quyết định cứu một cứu Tiểu Chương 250 (đồ ngốc) này. Vì thế đoạt trước mặt Tiểu Chương nắm lấy tay Tùy Ngộ, nói: “Tôi kêu Suki, tôi cùng Tiểu Chương đều là trợ lý của luật sư Tống.”

Người phục vụ tới ghi menu, Tống Hoài An thói quen tính hỏi “Vẫn là khẩu vị trước kia sao?”

Tiểu Chương vừa vặn cúi đầu xem di động không rõ nguyên do, cho rằng Tống Hoài An hôm nay đột nhiên quan tâm cấp dưới, vì thế vô cùng vui vẻ , “Ừ!”

Tùy Ngộ đang lo không biết như thế nào trả lời, nghe được Tiểu Chương trả lời, cười lên tiếng.

Suki thở dài, dùng khủyu tay chọc chọc Tiểu Chương một chút.

Tiểu Chương còn chưa phục hồi tinh thần lại, cho rằng chính mình nói không rõ ràng lắm, vì thế liền nói: “Sandwich thêm một ly Latte.”

Tống Hoài An trừng mắt Tiểu Chương, cảm thấy đau đầu, lúc trước rốt cuộc ai tuyển cậu ta làm trợ lý cho anh vậy?!

À! Là Suki.

Suki cũng cảm thấy khó chịu, nhéo nhéo cánh tay

Tiểu Chương một chút.

Tiểu Chương bị đau kêu một chút, “Chị làm gì!”

Tùy Ngộ cảm thấy khôi hài, nhưng vẫn

nói: “Ăn cơm cũng đừng chơi di động, ông chủ của cậu không thích.”

Nói xong lại đối Tống Hoài An nói “Tự em gọi là được.”

“ Coffee kiểu Mỹ, bánh mì nướng phô mai bơ, bánh sừng bò, thịt xông khói. Cảm ơn.”

Tống Hoài An phát hiện khẩu vị của cô thật sự thay đổi, cô trước kia cũng không uống kiểu Mỹ, còn nhớ rõ cô

nói, đời người quá khổ,

không cần phải chịu đắng tự làm khó khăn cho mình

“Em uống kiểu Mỹ?”

“Ừ, thật ra thì anh nói rất đúng, đừng nghĩ nó đắng, thực ra nó cũng rất ngọt.” Cô cười khổ.

Kiểu Mỹ.

Tống Hoài An thích nhất uống kiểu Mỹ.

Ở bên nhau , mỗi lần uống cà phê anh đều uống kiểu Mỹ. Có một lần vì chọc anh, cô cố ý mua cho anh mocha, lừa anh đó là kiểu Mỹ. Kết quả anh uống hai ngụm nói quá ngọt, cứ thế kéo cô chạy một chuyến đến tiệm cà phê mua ly kiểu Mỹ .

Ngẫm lại thật sự buồn cười, khi đó vì thích cà phê, có thể vòng qua hơn nửa sân trường mua một ly.

Khi đó thích thật đơn giản, thích chính là xuyên qua biển người ôm ngươi.

Tiểu Chương lại lỗi thời mà xen miệng, “Đúng vậy, anh Tống thích nhất là uống kiểu Mỹ. Nhưng tôi không được, kiểu Mỹ đắng quá, em nói đúng không, chị Suki .”

“......” Suki nghĩ thầm, muốn tìm chết đừng kéo người ta!

Vì thế Suki trộm nhắn tin cho Tiểu Chương nói: “Đừng nói nữa! Kia là bạn gái cũ của Tống tổng!!!”

Tiểu Chương xem xong, thuận miệng đọc ra , nói: “Chị Suki nói cô là bạn gái cũ của Tống tổng , ha ha ha, cười chết tôi! Tôi cũng chưa từng gặp qua Tống tổng yêu đương, từ đâu lòi ra bạn gái cũ.”

Suki vẻ mặt khó có thể tin mà nhìn Tiểu Chương, cứ thế một câu nói không nên lời.

Tống Hoài An trừng mắt Tiểu Chương, nhưng trong lòng lại không ngừng sợ hãi, anh sợ phản ứng Tùy Ngộ , bởi vì vô luận phản ứng cái gì, anh khó có thể tiếp nhận .

Tùy Ngộ lắp bắp kinh hãi, gặp qua EQ thấp, chưa thấy qua ai thấp như vậy. Cô thật sự rất tò mò làm sao cậu ta có thể làm việc cho Tống Hoài An mà Tống Hoài An lại làm như thế nào

nhịn xuống được không đánh chết cậu ta.

Xấu hổ thật sự xấu hổ, cô đành phải cười gượng hai tiếng

Sự thật chứng minh, Tiểu Chương ở lại bên Tống Hoài An là có chút tài năng, cậu ta nói: “Tôi nhìn cô ngược lại giống bạn gái tương lai Tống tổng , ha ha ha, cảm giác cô cùng Tống tổng rất xứng, cô có bạn trai chưa?”

Suki đều không thể không vì Tiểu Chương bật ngón tay cái, được lắm.

Quả nhiên, sắc mặt Tống Hoài An cũng dịu đi. Vấn đề này anh muốn hỏi thật lâu. Tuy rằng lần trước ở rạp hát nhìn thấy cô cùng Du Giang Niên ở cùng nhau, nhưng lúc sau Tùy Ngộ có đủ loại biểu hiện,bất kể là lễ Giáng Sinh hay một mình đi ăn sủi cảo, hay hiện tại một mình tới Hải Thành, đều không giống như là trạng thái Tùy Ngộ khi có bạn trai .

Nhưng anh không có lập trường hỏi, hiện tại Tiểu Chương như vậy vừa hỏi, anh quyết định, nếu cô nói có, anh trở về liền sa thải Tiểu Chương, nếu cô nói không có, tạm thời còn có thể lưu cho Tiểu Chương một mạng, thậm chí có thể suy xét thêm tiền ! (Tiểu Chương thật bi ai mà )

Tùy Ngộ không nghĩ tới sẽ bị người ta hỏi như vậy, đặc biệt là vừa gặp mặt không đến mười phút, chỉ biết tên người xa lạ. Còn trước mặt bạn trai cũ khó quên.

Cô vừa không muốn nói , cũng không muốn gạt người nói có, đành phải dùng chiến thuật uống ngụm nước an ủi, làm bộ không nghe thấy.

Nhưng cô phản ứng như vậy đã nói rõ.

Tống Hoài An nhẹ nhàng thở phào nhẹ nhõm, trong lòng cuồng hô, cô ấy không có, cô ấy không có bạn trai, nghe chưa? Tống Hoài An, cô ấy không có bạn trai!

Bữa ăn sáng này bởi vì Tiểu Chương, ăn đến một chút đều không yên lặng, có đôi khi cười, có đôi khi lại dở khóc dở cười.

Ăn xong bữa sáng , Tiểu Chương hỏi: “Ăn xong bữa sáng cô muốn đi đâu?”

“ Đi dạo một chút.”

Tiểu Chương sờ sờ túi, vẻ mặt đau kịch liệt mà nói: “Ai nha, tôi quên mang danh thϊếp.” Lại hỏi Suki “Chị Suki , chị có mang danh thϊếp không?”

Suki thức thời lắc đầu nói “Không có.”

Sau đó Tiểu Chương mới nhìn Tống Hoài An nói: “Tống tổng, anh khẳng định mang theo, nếu không anh đưa cho cô ấy đi, nghe nói đêm nay khách sạn Hoàng tổng mở Party, vị trí nhưng rất , ở bờ sông, tầm nhìn vô cùng tốt, còn có pháo hoa .”

Tùy Ngộ vừa định từ chối, Tống Hoài An liền đem danh thϊếp đưa cô, còn nói: “Đến lúc đó tới đón em.”

“......” Tùy Ngộ xấu hổ, người ta chưa có đồng ý đâu! Đón cái gì???

Tiểu Chương vẻ mặt ngây thơ, nhưng Tùy Ngộ nghiêm trọng hoài nghi cậu ta giả heo ăn thịt hổ “Đúng vậy, có thể rất đẹp, chúng ta hôm nay cũng coi như là duyên phận, hôm nay chúng tôi chiếm hời của cô, đêm nay cô nhất định phải tới, Tống tổng chúng tôi

không thích nhất là thiếu nợ người khác.”

Đúng vậy, Tống tổng mấy người không thích nhất là thiếu nợ, cho nên ngay cả cam kết anh cũng không dám cho.

Đương nhiên Tùy Ngộ nói không ra lời, nhận lấy danh thϊếp, cô không muốn lại dây dưa, chỉ nói: “Để sau đi.”

Rời khỏi khách sạn, Tùy Ngộ đi dạo chung quanh một chút, lại về khách sạn. Chán đến chết, muốn đọc sách, phát hiện xem không vào, vì thế chơi di động, mở WeChat phát hiện có người kết bạn, là Tống Hoài An.

Tùy Ngộ muốn thời gian chạy ngược trở về trước một khắc mở di động lên kia, đi ra ngoài đi dạo không tốt sao? Đọc sách không tốt sao?

Đi ra ngoài ăn một chút gì không tốt sao? Vì cái gì muốn chơi di động ! Vì cái gì!

Tắt di động, làm bộ cái gì cũng chưa thấy.

Lại mở ra di động, không thể làm bộ cái gì cũng chưa thấy.

Đóng di động, làm bộ cái gì cũng chưa thấy.

Lại mở di động, không thể làm bộ cái gì cũng chưa thấy.

...... Như thế lặp lại, đã đến thời gian cơm trưa......

Tùy Ngộ vô cùng đau đớn

hô to, “Di động hại người mà!!!”

Cuối cùng Tùy Ngộ vẫn quyết định làm như không thấy, nếu anh thật sự muốn hỏi, liền nói không chơi WeChat.

Lúc chạng vạng, Tùy Ngộ nhận được điện thoại của Tống Hoài An ,cùng WeChat không giống nhau, điện thoại cô trốn không thoát.

“ " A lô..”

“Em ở đâu? Anh qua đón em.”

“Không cần, tôi không muốn đi.”

“... Em ở đâu?”

“Không có việc gì, em tắt đây, em đi ăn cơm.”

“Ở khách sạn sao?”

“Ừ?”

“Nhà trước kia sao?”

“...”

“Anh tới rồi, em xuống dưới, hay để anh đi lên?”

“......”

Cuối cùng Tùy Ngộ vẫn quyết định tự mình đi xuống.

Đi xuống Tống Hoài An đã tới rồi.

Anh mặc một bộ âu phục tinh xảo, một áo khoác dài màu xám, khăn quàng cổ màu xám quấn hai vòng quanh cổ vẫn còn thừa ra, bên trong là âu phục màu đen , quần tây bọc chân anh khiến chân anh càng thon dài , phía dưới là giày da cổ thấp. Toàn thân đều tản ra hơi thở tinh anh cao quý giàu kinh nghiệm . Giờ phút này lại lười biếng nhét một tay trong túi, một bàn tay lười biếng để trên quầy, cùng ông chủ trò chuyện .

Tùy Ngộ lúc xuống , ông chủ còn nói: “Tiểu Ngộ, sao cháu đi hẹn hò mà không trang điểm kĩ hơn vậy?”

Tùy Ngộ theo bản năng nhìn nhìn chính mình, giày vải, quần jean, áo hoodie, còn có áo lông vũ mập mạp .

Hôm nay lúc gặp nhau buổi sáng ở khách sạn cô cũng chưa phát hiện, hiện tại bị ông chủ nhắc như vậy, nhưng thật ra cảm thấy rất đột ngột, đương nhiên, lôi thôi lếch thếch như vậy trước mặt Tống Hoài An làm nổi bật , hơn nữa hiệu quả hết sức rõ ràng .

Tống Hoài An thu tay trên quầy, nhìn Tùy Ngộ, đối với ông chủ nói: “Ăn mặc thoải mái là được.”

Ông chủ trong lòng hiểu rõ cười “Đúng vậy, đều là vợ chồng.”

Tùy Ngộ muốn nói bọn họ đã chia tay, nhưng lại nghe

Tống Hoài An khẳng định nói “Dạ.”

Tùy Ngộ muốn đánh người, nhưng cố tình lúc này bà chủ gọi ông chủ vào trong bếp, qua hỗ trợ.

Phải ngậm bồ hòn làm ngọt, cô đành phải đi theo Tống Hoài An đi ra ngoài.

Càng nghĩ càng giận, cô nói “Em không muốn đi Party.”

“Anh cũng không nói mang em đi Party.”

“Vậy anh muốn mang em đi đâu?”

“Đi ăn cơm.”

“... Sao anh biết em ở chỗ này?” Hỏi xong, Tùy Ngộ cảm thấy mình hỏi rất dư thừa.

Khách sạn này có thể nói là nhà của Tùy Ngộ ở Hải Thành . Khi đó Tống Hoài An ngẫu nhiên cũng tới Hải Thành tìm Tùy Ngộ, làm sao ngẫu nhiên được? Mỗi học kỳ một lần thậm chí một năm một lần, mà mỗi một lần, bọn họ đều ở trong khách sạn này. Thường xuyên qua lại, bọn họ quen luôn cả ông chủ , khi đó khách sạn vừa mới mở không bao lâu, mà người kinh doanh khách sạn này là

đôi vợ chồng già đã về hưu, không thuê nhân viên, cũng không dùng internet buôn bán, bọn họ lần đầu tiên tới, khách sạn còn chưa hoạt động tốt, rất nhiều đồ bọn họ phải hỗ trợ , Tùy Ngộ thì sâu hơn. Tống Hoài An sẽ dạy bọn họ tuyên truyền như thế nài, hoạt động trên mạng như thế nài, mà Tùy Ngộ cũng cho không ít ý kiến , hơn nữa khi đó cô còn ở Hải Thành học đại học, có thời gian ngẫu nhiên cũng trở về giúp đỡ.

Con gái hai người ở cách khá xa, mà Tùy Ngộ lại vừa vặn thường đi, dần dà, đều thành người một nhà . Hai vợ chồng ông chủ đối với Tùy Ngộ rất tốt, Tùy Ngộ mới vừa đi Anh quốc , hai người còn gửi đồ cho cô, còn đi qua Anh quốc chơi một lần, toàn bộ hành trình Tùy Ngộ cùng đi với

bọn họ. Tùy Ngộ ngẫu nhiên cũng sẽ cho hai người ít thực phẩm chức năng, nói là người một nhà đừng phân biệt gì cả.

Đồng thời, cái khách sạn này như chứng kiến quá nhiều câu chuyện giữa cô với anh.

Bọn họ ở chỗ này cãi nhau , cũng làm hòa, ở chỗ này đã làm chuyện thân mật nhất, cũng ở chỗ này trắng đêm tâm tình ảo tưởng về tương lai, chỉ là đại khái khi đó ai cũng chưa nghĩ đến dáng vẻ sẽ như bây giờ vậy. Bọn họ đối mặt với nhau, khoảng cách gần đến duỗi tay là có thể ôm hôn môi, lại chỉ có thể nhìn nhau, bọn họ có thể đọc hiểu sâu trong đôi mắt đó là gì, yêu triền miên, nhưng cái gì cũng làm không được.

Tùy Ngộ nhớ tới thật lâu trước kia đọc qua câu thơ--《 Khoảng cách xa nhất trên thế giới 》

Trên thế giới khoảng cách xa nhất không phải sống hay chết

Mà là anh đứng ở trước mặt em mà em không biết anh yêu em.

Trên thế giới khoảng cách xa nhất

Không phải anh đứng ở trước mặt em không biết anh yêu em

Mà yêu đến si mê lại không thể nói anh yêu em.

Trên thế giới khoảng cách xa nhất không phải anh không thể nói anh yêu em

Mà nghĩ em đau lòng

nên chỉ có thể chôn sâu đáy lòng

Trên thế giới khoảng cách xa nhất không phải anh không thể nói anh nhớ em

Mà là yêu nhau lại không thể chung một chỗ

Trên thế giới khoảng cách xa nhất không phải yêu nhau

Lại không thể chung một chỗ mà là biết rõ yêu

không gì sánh được.

Lại làm bộ không chút nào để ý

Trên thế giới khoảng cách xa nhất

Không phải khoảng cách cây với cây

Mà là cùng cây lớn lên nhưng không cách nào nhánh cây ở trong gió gắn bó

Trên thế giới khoảng cách xa nhất không phải nhánh cây không cách nào gắn bó

Mà là những ngôi sao không cách nào giao nhau giữa đường chạy

Trên thế giới khoảng cách xa nhất không phải quỹ đạo giữa ngôi sao

Mà là dù cho ngôi sao nhìn thấy quỹ đạo nhưng không tìm thấy chỗ giao nhau

Trên thế giới khoảng cách xa nhất không phải nháy mắt không tìm thấy chỗ giao nhau

Mà chưa gặp nhau đã định trước không cách nào

gặp nhau

Trên thế giới khoảng cách xa nhất

Là cá cùng chim bay khoảng cách trên trời

Một đáy biển

Cô cùng Tống Hoài An , khoảng cách xa nhất

Là cô không giữ lại chút nào thời điểm yêu Tống Hoài An

Tống Hoài An có giữ lại yêu cô.

Cô không thể nói Tống Hoài An sai, ai cũng chưa sai, cô chân chính cảm thấy khó có thể tiếp thu chính là, lúc cô cần Tống Hoài An nhất, cô hèn mọn cầu xin Tống Hoài An chút ấm áp , anh từ chối, anh từ bỏ.

****

Ăn tết vui không ạ. Ăn tết xong mình lười quá. giừo mới lên chương được . hehe

Bài thơ ý mình edit lại sau nah. tại bây giờ mình làm muộn quá oy.