Cây Khô Gặp Mùa Xuân

Chương 6: Thói Quen

Thật náo nhiệt.

Du Giang Niên mang theo Tùy Ngộ cùng anh tham gia bữa tiệc.

Nói là bữa tiệc, ngược lại càng giống như đại hội coi mắt. Bữa tiệc ăn uống linh đình, ánh đèn ấm áp hắt xuống, có loại cảm giác ấm áp ái muội , người ở bên trong không giàu thì sang, nếu không nữa thì chính là tiền đồ như gấm thanh niên rất tốt.

Nếu không phải Du Giang Niên, Tùy Ngộ khả năng cả đời sẽ không tiếp xúc đến những người này.

Xem ra lần trước Tùy Ngộ thuận miệng đáp ứng, Du Giang Niên thật sự làm thật, hơn nữa còn tương đối nghiêm túc.

Du Giang Niên mang cô tiến vào ngồi xuống câu đầu tiên lời nói chính là, “Nhìn

đi, đều là người tốt, em coi trọng ai thì nói với anh, anh giúp em.”

Tùy Ngộ quét mắt nhìn chung quanh, tây trang giày da, sang trọng tươi đẹp, cuối cùng chỉ nghẹn ra hai chữ, “Đều được.”

Du Giang Niên cau mày nhìn cô, ánh mắt có chút sắc bén, “Đều được là có ý gì?”

“ Ừ....” Nghĩ nghĩ, cô nói “Chính là đều không được vừa ý.”

Không đợi Du Giang Niênphát hỏa, cô vội vàng giải thích, “ Lần trước em chỉ thuận miệng nói. Quá một thờigian nữa em qua Anh quốc, không tính ở chỗ này yêu đương.”

Quả nhiên thành công dời đi sự chú ý của Du Giang Niên “... Khi nào trở về?”

“ Kết thúc nghiên cứu sinh thì đi.”

“Không tính

về nước sao?”

“Hẳn là không được, thầy bên Anh quốc cũng kêu em trở về làm nghiên cứu.”

“Nói với dì chưa?”

“... Không, không tính nói, chờ đi rồi nói sau.”

Tùy Ngộ rất cảm ơn Du Giang Niên không hỏi cô vì sao đi. Bởi vì cô không biết nên nói với người khác thế nào, cô muốn chạy trốn .

Sợ, thật sự sợ.

Nàng không thể quên được Tống Hoài An, cô còn muốn cùng Tống Hoài An ở bên nhau. Nhưng

lý trí nói cho cô, không thể.

Nhưng lý trí

Tùy Ngộ luôn đối với Tống Hoài An không có tác dụng. Cho nên cô chỉ có thể trốn. Cô quản không được lòng mình, nhưng khoảng cách có thể. Kết quả xấu nhất chẳng qua lại một lần 5 năm nữa.

Tùy Ngộ hứng thú cùng Du Giang Niên ăn bữa tiệc, nhìn người chung quanh túm năm tụm ba kết bạn, lại bận bận rộn rộn tìm kiếm mục tiêu, cảm thấy thú vị, cũng coi như trải nghiệm cảm giác coi mắt.

Trong lúc đó cũng có người tới tìm Tùy Ngộ muốn kết bạn, đều bị Tùy Ngộ từ chối, mới đầu Du Giang Niên còn khuyên Tùy Ngộ thêm vào, nơi này người đều có thể đi Anh quốc phát triển . Sau lại thấy Tùy Ngộ không vui, hơn nữa tìm lấy cớ cái sau còn tệ hơn cái trước, anh ta lười khuyên ngăn nữa.

Bạn vĩnh viễn không cách nào đánh thức một người đang giả bộ ngủ .

“Em định 1 wechat cũng không thêm?”

Cô cười lắc đầu “Nhiều tin thấy phiền lắm.”

“Em nhìn lại em xem số liên lạc không quá 50 người? Sống như vậy có giống người trẻ tuổi không.”

Tùy Ngộ lật danh sách người liên lạc của mình, chỉ có mấy người ít ỏi , phần lớn người trong nhà, kể cả chuyện cũng không có.

“Dùng quen Facebook.”

“Tùy Ngộ” Du Giang Niên đè nặng tiếng nói quát lớn cô một tiếng.

Tùy Ngộ nghiêng nghiêng đầu nhìn anh ta, tỏ ra có chút vô tội.

Du Giang Niên nhìn cô một cái, cau mày, thở dài, nói “Không có việc gì.”

Cùng bữa tiệc so sánh với những người khác, Tùy Ngộ cùng Du Giang Niên cảm thấy có chút không hợp , cho nên hai người nhanh chóng rời đi.

Nói tới Tùy Ngộ vì cái gì cùng Du Giang Niên quen như vậy, đó là bởi vì Du Giang Niên hiện tại là anh trai cô.

Cha mẹ Tùy Ngộ ly hôn, mẹ cô là Liễu Trác cùng cha của Du Giang Niên là Du Minh ở bên nhau, cho nên hiện tại Du Giang Niên cũng coi như là anh trai cô; mà sau khi ly hôn, cha Tùy Ngộ cũng một lần nữa tìm người phụ nữ khác kết hôn.

Có lẽ tuổi tác không kém nhiều, Tùy Ngộ cùng Du Giang Niên có quan hệ khá tốt. Hơn nữa Du Giang Niên từ nhỏ muốn một em gái, có thể cho anh ta chơi đùa; mà Tùy Ngộ cũng muốn một người anh trai, có thể bảo vệ cô, cưng chiều cô, tuy rằng hai người đều trưởng thành, nhưng cái loại chấp niệm từ nhỏ này để cho hai người có một loại ăn ý vô cùng kể cả khi im lặng.

Cha mẹ Tùy Ngộ ly hôn rất thể diện, gia sản cũng không cướp, thậm chí còn nhún nhường nhau, cuối cùng cảm thấy khó mà phân chia nên đều chuyển cho Tùy Ngộ.

Tùy Ngộ nói không rõ loại cảm giác cha mẹ ly hôn , nếu nói từ nhỏ cha mẹ ly hôn sẽ khiến cho đứa trẻ lưu lại tuổi thơ bóng ma, hoặc

nói cha mẹ ly hôn nháo loạn lên rất khó nhìn để cho đứa trẻ kẹp ở giữa rất khó xử, hết lần này tới lần khác cô khác biệt đều không bị vậy.

Cha mẹ cô ly hôn lúc cô vào đại học, thật sự rất thể diện, một chút cũng chưa làm Tùy Ngộ khó xử, thậm chí sau khi ly hôn hai nhà quan hệ cũng vẫn luôn tốt với nhau.

Nhưng Tùy Ngộ vẫn cảm thấy rất khó chịu. Cô cảm thấy khổ sở

này một mình cô khó có thể gánh vác, cho nên cũng từng đi tìm người khác cùng cô cùng nhau chia sẻ suy nghĩ đau khổ này , chỉ là người kia không muốn, cô cũng không hề cùng bất luận kẻ nào nói nữa.

Nhiều năm như vậy, đã có lúc cô cho rằng khó có thể thừa nhận sự đau khổ này cũng bởi vì người trong nhà đang cẩn thận tỉ mỉ quan tâm, thậm chí có chút phóng túng bao dung mà xóa bỏ được.

Chẳng qua cũng là sau này, tất cả vui vẻ, đau khổ, cô cũng không thể tìm thấy đối tượng có thể để cô chia sẻ .

Cô không biết là cô đem Tống Hoài An đánh mất, hay là đem phần tâm tình ban đầu kia vứt bỏ.

Qua tết dương lịch, cách kỳ cuối cũng không xa.

Tùy Ngộ không phải chính thức làm việc ở trường học , chỉ là tạm thời được mời về dạy học cộng thêm làm nghiên cứu, cho nên không có nhiều văn kiện phải xử lý. Cuối kỳ chương trình học cũng lên xong rồi, vừa lúc này giai đoạn nghiên cứu cũng chấm dứt, gần đây cô rất rảnh.

Bởi vì tới gần cuối kỳ, thư viện trường học , quán cà phê vĩnh viễn không tìm được chỗ trống, Tùy Ngộ cũng không thích đi chỗ quá nhiều người, vì thế tính toán mua ít lương thực làm tổ trong nhà nghỉ ngơi thật khỏe một chút, thuận tiện suy nghĩ một chút ăn tết muốn đi đâu? Lưu tại Trung Quốc, đi Singapore, hay về Anh quốc? Giống như mỗi một cái lựa chọn đều có thể, nhưng lại giống như mỗi một cái lựa chọn đều không thể......

Tùy Ngộ dạo siêu thị tình nguyện đi siêu thị xa, cũng không muốn dạo trường học gần đấy.

Một là siêu thị trường học gần đấy vật phẩm đủ các loại , nhưng cô từ nhỏ thành thói quen dùng một ít đồ nhập khẩu , hơn nữa mấy năm nay cuộc sống nước ngoài , làm cô có thói quen dùng đồ nước ngoài, hơn nữa cô có rất nhiều quà vặt , cà phê ,.. rất nhiều loại đều là hàng nhập khẩu , cũng không phải mỗi một nhà siêu thị đều có, càng quan trọng hơn sau khi cô dạy học , cô rất sợ ở trường học hay ở bên ngoài gặp phải học sinh, cũng không biết tại sao , tóm lại cảm thấy lúng túng .

Tùy Ngộ trước kia rất thích dạo siêu thị, cảm thấy siêu thị đều là lưu lại hơi thở lửa khói nhân gian, nhưng sống ở nước ngoài lâu rồi, từ từ cô không thế nào thích.

Trước kia cô có thể đem gia vị nồi cà ri nghiên cứu cẩn thân, đem giá cả đều nhìn một lần, cuối cùng lựa chọn cái thường ăn nhất; hiện tại cô sẽ không như vậy, trực tiếp đi đến kệ để hàng cầm lấy những món hợp khẩu vị của cô, sau đó là mục tiêu kế tiếp. Trước kia cô còn có thể phát hiện cà ri giảm giá để đẩy mạnh tiêu thụ, hiện tại cô đã không còn cảm giác, ngay cả lúc trả tiền đều bằng thẻ ngân hàng, khiến cô có cảm giác tiêu phí cũng không có. Trước kia cô dạo siêu thị có thể dạo một hai giờ, hiện tại sẽ không, mỗi

một chuyện, mỗi một lựa chọn đều có mục tiêu rõ rệt, 20 phút, cô có thể đem đồ ăn một tuần mua xong.

Không thể nói trưởng thành, hay nhiệt tình với cuộc sống đã mất đi, tóm lại mấy năm nay cô đều sống như vậy. Trong cuộc sống mỗi một cái thay đổi cuối cùng đều biến thành thói quen, có đôi khi chính cô đột nhiên bừng tỉnh lúc mình thay đổi, cô ngẫu nhiên cũng cảm thán một câu, oa! Hóa ra hiện tại mình cũng biến thành người như vậy. Sau đó nên làm gì thì làm cái đó, những cái đó đã biến thành thói quen thay đổi vẫn không sửa đổi được.

Không có sửa đổi vậy cũng không phải sửa nữa, tiết kiệm thời gian một chút cũng tốt vô cùng.

Lúc xếp hàng , Tùy Ngộ theo thói quen móc di động ra chơi, không chú ý đội ngũ thế nào.

Có một nam sinh phía sau cô mở miệng nhắc nhở cô: “Cô này, có thể tiến.”

Tùy Ngộ từ di động ngẩng đầu, nhìn nhìn người phía trước mình, đã không ra một khoảng cách, vội vàng đẩy xe đi phía trước đi, “ Xin lỗi.”

“Không có việc gì.”

Tùy Ngộ không chơi di động nữa, nhàm chán đánh giá quan sát chung quanh.

“Cô là Tùy Ngộ?”

“Ừ?” Nghe được tên của mình , cô mới nghi ngờ xoay người lại.

“Tôi là Mã Hải Thành. Chính là lớp trưởng lớp Tống Hoài An .”

Lại là Tống Hoài An, lại là Tống Hoài An, lại là Tống Hoài An!!!

Tùy Ngộ trong ấn tượng đối với “Mã Hải Thành” có chút ấn tượng, nhưng cũng nhớ không nổi gương mặt này, cùng với người này có kí ức.

“Em rốt cuộc đã về rồi, trở về bao lâu rồi?”

Tùy Ngộ xấu hổ cứ như vậy mặc kệ anh ta, nhưng đang suy nghĩ anh ta là ai.

“ " Ừ.... Thì... Vừa trở về không bao lâu.”

“Emđã trở lại, tốt lắm, bằng không bọn anh đều cho rằng Tống Hoài An phải làm hòa thượng.”

“Em...” Tùy Ngộ vừa định nói với anh ta, chúng tôi đã chia tay, nhưng bị anh ta ngắt lời.

“Đến lượt em tính tiền.”

Mã Hải Thành giúp cô đem đồ cho lên băng tính tiền, nhịn không được nói: “Khẩu vị hai đứa giống nhau thật. Lúc anh học đại học nhìn Tống Hoài An ăn đồ cũng giống em vậy.”

Tùy Ngộ nặn ra nụ cười mỉm không nói chuyện nữa.

Là giống nhau. Cái gì đều là giống nhau.

Khẩu vị của cô vẫn không thay đổi.

Cô thích cà ri Nhật Bản houes,

cô thích sữa chua bình minh, người cô thích vẫn là Tống Hoài An.

Tùy Ngộ chốt hóa đơn rồi thanh toán, vội vã chào tạm biệt với Mã Hải

Thành.

Tại sao vừa về tới Bắc Thành thật giống như tới nơi nào cũng trốn không thoát “Tống Hoài An” ?

Giống như mỗi một chỗ đều tràn đầy kí ức có anh.

Chẳng lẽ trước khi gặp được Tống Hoài An , cô sống ở Bắc Thành mười mấy năm đều uổng phí sao? Hay là nói, cùng Tống Hoài An ở bên nhau ngắn ngủn mấy năm, cô cũng đã dẫn anh đi khắp nơi trong trí nhớ của cô, mỗi một xó xỉnh?

Ra siêu thị, đem đồ để sau cốp xe, sau đó đem xe đẩy đến siêu thị, tiếp theo lái xe về ký túc xá trường, sau đó nấu cơm, xem sách, uống ly cà phê, tới rồi chạng vạng lại nấu cơm, ăn xong thu dọn thật tốt, rót ly ly rượu vang đỏ, đứng ở ban công, ban đêm Bắc Thành gió lạnh, hương hoa lan như có như không thoang thoảng, khu dạy học mơ hồ có thể thấy được ánh sáng đều là cuộc sống Tùy Ngộ đã từng mơ ước , hiện giờ cô sống ngày này qua ngày khác

. Cuộc sống giống như một con sông thật dài, mỗi thời mỗi khắc nước chảy qua mỗi nơi đều không giống nhau, nhưng đối với con sông mà nói điểm này không giống nhau lại là giống nhau, sẽ không kinh ngạc hay bất đồng, cũng không theo đuổi mãnh liệt.

****

Tết đến nơi rùi, mình lên chương chậm, mn thông cảm ạ.

mn dô xem con vịt nhà mị nè. phá đám hí hí.

TruyenHD