Chương 4
Editor: Hardys - 18 chủi, cô gái nhỏ thích đọc thanh thủy văn.
Trước cửa căn phòng 704 luôn treo một tấm bảng "không làm phiền".
Mỗi ngày Lưu Manh ra ngoài một lần, mua đồ ăn và đồ dùng cần thiết. Ngày đầu tiên anh mua một bộ đầm ngủ màu trắng bằng gấm về, còn có viền ren và thắt nơ bướm.
Sau đó, Người Câm vẫn luôn mặt bộ đồ ngủ kia. Cô không mặc áo ngực, hai quả anh đào nhô lên trên mặt vải, Lưu Manh trực tiếp thưởng thức quả anh đào thông qua lớp áo ngủ của cô, hai nơi được liếʍ mυ'ŧ trên áo ngủ đã ướt sũng và trở thành màu đậm hơn.
Cô ở trong khách sạn chờ anh ba ngày, tỉnh lại ở trong ngực anh, sau cuộc ân ái kịch liệt rồi sẽ ngủ.
Sau này cô không mặc qυầи ɭóŧ nữa.
Qυầи ɭóŧ mặc không bao lâu sẽ ẩm ướt, Lưu Manh bất cứ lúc nào cũng có thể cứng lên, cô cũng luôn bị anh trêu chọc đến ướt một mảng lớn.
Lưu Manh mua một ly kem cho cô, cô thích nhất vị vani. Cô mặc bộ đầm ngủ kia, khoanh chân ngồi trên ghế sofa, sung sướиɠ múc từng muỗng kem ngọt ngào và béo ngậy.
Không mặc nội y, hai nụ hoa cứ nhô lên. Không mặc qυầи ɭóŧ, rìa váy ngủ bị lật lên, lộ ra những sợi lông thưa thớt trên mật huyệt thơm ngon.
Lưu Manh đứng bên cạnh nhìn cô ăn, nụ cười trên mặt anh còn ngọt hơn kem.
Anh hỏi, thích anh hay kem nhiều hơn.
Người Câm đặt kem xuống, chỉ chỉ anh.
Lưu Manh thưởng cho cô một nụ hôn.
Ly kem rất lớn, Người Câm vốn không ăn hết, ăn một nửa đã ngừng lại.
Trong phòng không có tủ lạnh, kem sẽ tan rất nhanh.
Lưu Manh đã có cách dùng khác.
Nước kem màu trắng bị bôi trên nụ hoa màu hồng nhạt, nhũ hoa của Người Câm bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ càng thêm dựng thẳng, cô mở to mắt nhìn Lưu Manh lè lưỡi liếʍ sạch sẽ nước kem màu trắng sữa trên ngực mình.
Thị giác và xúc giác đều bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ.
Cô ẩm ướt rất nhanh, chảy ra rất nhiều nước.
Đầu lưỡi đỏ thắm, kem màu trắng, cộng thêm nhũ hoa hồng nhạt non mềm. Màu đỏ dâʍ đãиɠ xinh đẹp hòa trộn với chất lỏng có vị béo và ngọt ngào của kem. Mùi của chất lỏng dâʍ đãиɠ sền sệt
hòa quyện với vị ngọt ngấy của kem, bầu không khí vừa vẩn đυ.c lại vừa tuyệt vời.
Vừa ăn kem vừa hôn môi.
Kem trong miệng đã tan trên thân thể cô, lưu lại một chuỗi dấu vết dài dinh dính. Cũng là đầu lưỡi lạnh lẽo làm huyệt nhỏ của cô trở nên mẫn cảm hơn, đồng thời hút đi mật dịch dồi dào của cô.
Làʍ t̠ìиɦ là ngọt ngào, là lạnh như băng, là khiến người ta vừa run rẩy lại vừa lạnh cóng, đồng thời thần kinh cũng bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ kịch liệt.
Một ngụm kem sau cùng đã bị bọn họ dùng đến không dư một chút nào.
Một chút ở trong bụng Người Câm, còn một chút ở trên thân thể cô.
Ban đêm, Lưu Manh liếʍ khắp toàn thân của cô, "Anh cũng thích hương vani của em."
---
Người Câm chớp mắt mấy cái, thế giới trước mặt cô càng không ngừng lắc lư, đèn trần đung đưa tới lui trong mắt cô nối thành một đường sáng màu trắng. Bàn gỗ dưới người vừa cứng rắn lại vừa lạnh, mông của cô càng không ngừng cọ xát trên mặt bàn.
Anh đâm vào cô, nơi giao nhau tung tóe ra nước, âm thanh "bẹp bẹp bẹp" truyền tới lỗ tai làm Người Câm mềm nhũn cả người. Cô co rút ngón chân, kɧoáı ©ảʍ tích lũy từng chút một đã đạt tới đỉnh điểm. Cô ưỡn eo thẳng ra và nhìn Lưu Manh bằng đôi mắt thất thần.
Nhưng anh vẫn chưa bắn, dùng tay vân vê đầu nhũ hoa của cô rồi ngậm vào trong miệng, tốc độ ra vào lại càng nhanh hơn, lại qua một lúc lâu sau, anh siết chặt bụng dưới lại và bắn ra.
Toàn thân Người Câm đều là mồ hôi, bàn gỗ dưới người cũng bị cô làm cho ẩm nóng. Cô ôm chặt lấy anh, mặt dán chặt tại sườn mặt anh, anh liếʍ liếʍ vành tai của cô: "Anh rất yêu em."
Cô vẽ một hình trái tim trên lưng anh.
Cô không thể nói chuyện nhưng có thể dùng các loại biện pháp khác nhau nói cho anh biết, cô cũng yêu anh.