Thanh Mai Cắn

Chương 77: Phiên ngoại 2: Đã lâu

Khi nhìn thấy tin nhắn Mạnh Tiềm Tinh gửi tới, Tống Lưu đang liều mạng làm bài tập, nội dung bài tập cũng không khó, nhưng chủ đề và bối cảnh liên quan đến nhiều từ ngữ chuyên nghiệp, cô chỉ làm rõ ràng bối cảnh đã tối hơn hai tiếng đồng hồ, mấy từ ghi chú giải thích tiếng Anh lấp đầy hơn nửa trang giấy A4.

Rốt cuộc cũng làm xong, cô mệt mỏi thở dài, tắt mấy cái trang web không dùng, bưng ly nước lên muốn uống miếng nước, ngón út vừa ấn vào nút home trên điện thoại, Tống Lưu liếc nhìn liền thấy tin nhắn.

Tống Lưu đột nhiên hít một hơi, đứng lên, gối ôm đặt trên đùi rớt xuống đất. Cái ly để trên bàn, tràn ra một chút nước, cô cũng không rảnh lau, vội vàng cầm di động mở khóa, mới phát hiện Mạnh Tiềm Tinh còn gọi một cuộc.

Bạn cùng phòng có hai người đi thư viện, một người đang ngủ, Tống Lưu mở cửa, ra ban công gọi điện thoại, đầu tiên là bị gió lạnh thổi rùng mình, sau đó bởi vì quá hưng phấn mà không để ý dưới chân, bị vướng bậc cửa mà lảo đảo, thiếu chút nữa té ngã.

Cô mặc áo ngủ có nón lông màu trắng, hai tay đặt lên tường ban công, mới vừa ấn số điện thoại của Mạnh Tiềm Tinh, đã nghe thấy bên dưới ký túc xá truyền đến tiếng chuông điện thoại quen thuộc.

Tống Lưu ở lầu ba, thời tiết rất lạnh, hôm nay lại là cuối tuần, đa số mọi người đều đi ra ngoài chơi, hoặc là nằm trong ký túc xá, cho nên bên ngoài không có nhiều người, cho nên tiếng chuông điện thoại mang âm điệu rock and roll vang lên trong không khí yên tĩnh rất dễ nghe thấy.

Tống Lưu ngây người một chút, cô không tin được mà cúi đầu, liền nhìn thấy Mạnh Tiềm Tinh ngồi trên ghế đá ở công viên sau lưng ký túc xá, mỉm cười vẫy tay với cô.

Cô cũng không để ý đến khung cảnh yên tĩnh xung quanh, giật mình la lớn với hắn: “Sao anh lại tới đây?”

Mạnh Tiềm Tinh vẫy tay, ý bảo cô xuống dưới.

Tống Lưu dùng tốc độ nhanh nhất để thay quần áo, áσ ɭóŧ dài tay màu trắng tay, áo lông màu vàng viền hồng, quần jean nhung, giày cao cổ màu xanh đen, chỉ dùng sáu bảy phút, cầm di động và thể ký túc xá vọt ra ngoài, lập tức nhào vào lòng Mạnh Tiềm Tinh.

Túi xách của cô còn vướng trên cánh tay, tóc ngắn mới cắt lúc khai giảng cũng lộn xộn, quần áo cũng chưa kéo hết lên, không hề có hình tượng hưng phấn ôm Mạnh Tiềm Tinh nhảy loạn xạ, ríu rít nói: “Anh nói hạng mục này phải làm ba tuần mà, sao hôm nay lại tới tìm em? Anh chờ bao lâu rồi, ngày hôm qua lúc gọi điện thoại sao lại nói hôm nay không rảnh, em làm bài tập nên tắt chuông, không nhận được điện thoại của anh, anh lạnh không?”

Hai người bọn họ đã hơn hai tuần không gặp. Vốn dĩ trường học của Mạnh Tiềm Tinh và trường học của Tống Lưu rất gần nhau, đi xe đạp cũng chưa đến mười phút, cho nên hai người thường xuyên anh đến tìm em, em đến tìm anh, luôn ăn cơm với nhau, lâu lâu cũng đi học với nhau.

Nhưng gần đây Mạnh Tiềm Tinh bận rộn làm hạng mục nghiên cứu khoa học với giáo viên,thời gian ăn cơm và ngủ cũng không có, mỗi ngày thời gian hai người nói chuyện phiếm qua wechat và gọi điện thoại cũng không tới năm phút.

Mạnh Tiềm Tinh cầm túi xách của cô, kéo áo khoác cô lên, vuốt vuốt mái tóc lộn xộn của cô, thuận tiện kéo khăn quàng cổ trên cổ hắn xuống mang lên người Tống Lưu, giọng nói tràn đầy ý cười, “Sao em có nhiều vấn đề quá vậy, anh phải trả lời cái nào trước?”

Hai mắt Tống Lưu sáng lấp lánh nhìn hắn, hắn nhịn không được hôn một cái lên cặp môi thơm, mới chậm rãi nói: “Buổi sáng hoàn thành một nhiệm vụ, giáo viên tạm thời cho bọn anh nghỉ, cho đến chiều ngày mai. Bữa trưa giáo viên mời bọn anh ăn cơm, cơm nước xong rồi nói muốn nghỉ ngơi, sau đó anh mới gọi điện thoại cho em, chút nữa còn phải quay lại trường học một chuyến.”

“Woa, giáo viên bọn anh còn mời nhóm hạng mục của anh ăn cơm hả, đối xử với anh thật tốt. Giáo viên của em rất keo kiệt, giúp ông ấy phiên dịch tạp chí xong chỉ khen bọn em hai câu.” Tống Lưu cảm thán nói.

Mạnh Tiềm Tinh xoa xoa đầu cô, “Được rồi, đi thôi.”

Tống Lưu vui vẻ trả lời: “Đi đâu vậy?”

“Đối diện trường học của em mới mở một trung tâm thương mại, không phải lúc trước em nói muốn đi hả?” Mạnh Tiềm Tinh trả lời,

Trung tâm thương mại mới mở là loại hình tổng hợp rất đặc biệt, đủ loại phục vụ, cái gì cần có đều có. Bọn họ đi dạo một lát trong các cửa hàng thời trang, mua một vài bộ quần áo. Rồi lại đi vào cửa hàng trang sức, Tống Lưu mua mấy cái vòng.

Đi dạo rất nhàm chán, liền đi đến khu trò chơi. Chơi mệt mỏi, cũng tới hơn 6 giờ, liền đi ăn lẩu, rồi đi xem phim, sau khi xem xong đã hơn 9 giờ.

Xung quanh trung tâm thương mại có rất nhiều dịch vụ, đương nhiên cũng bao gồm… khách sạn.

Lúc đi thang máy hai người đứng song song, Tống Lưu nhìn trộm Mạnh Tiềm Tinh qua mặt kính, áo lông màu đen mở rộng, bên trong là áo khoác màu xanh biển, bên trong nữa là áo hoodie màu đen. Cô nhìn mười ngón tay hai người đang đan vào nhau, lại nhìn phần cổ lộ ra ngoài không khí lạnh lẽo của hắn, hướng lên trên là cằm, môi, mũi… còn có cặp mắt yên tĩnh không biết đã nhìn cô từ khi nào.

Bốn mắt nhìn nhau, Mạnh Tiềm Tinh cười với cô, cô vội vàng nhìn sang chỗ khác, mũi chân đá lung tung.

Mặt cũng đỏ hồng, Tống Lưu rũ mắt, hơi ảo não, rõ ràng không phải lần đầu tiên, có lẽ là… do lâu lắm không làm…

Ưm… hai tháng cũng coi như khá lâu rồi…

Khách sạn rất hiểu ý, vừa cắm thẻ phòng vào, điều hòa cũng mở lên, không khí lạnh dần dần thoát ra.

Trên sàn nhà có thảm, hai người cởi giày đi chân trần dẫm lên thảm. Mạnh Tiềm Tinh cởϊ áσ lông và áo khoác ra trước, rồi đến gần Tống Lưu, lột sạch quần áo trên người cô xuống, tiện tay ném lên bàn.

Mạnh Tiềm Tinh từ phía sau ôm lấy Tống Lưu, đẩy cô tới mép giường, tự mình ngồi xuống trước, lưng dựa trên giường, ôm Tống Lưu ngồi lên đùi hắn, hôn lên khuôn mặt cô, “Đêm nay đừng về được không, hả?” Nghe tới từ cuối cùng, Tống Lưu mặt đỏ tim đập.

Cô lắp bắp mở miệng nói: “Vừa nãy… lúc xem phim, em đã gửi tin nhắn cho bạn cùng phòng nhờ cô ấy...”

Mạnh Tiềm Tinh hôn lên chóp mũi cô, coi như khen ngợi.

Tống Lưu chủ động hôn lại hắn, tay cũng vói vào trong quần áo của hắn.

Mạnh Tiềm Tinh hơi kinh ngạc, khóe miệng hiện lên ý cười, tay nắm cằm Tống Lưu, chủ động nhắm hai mắt lại.

Cơ bắp của hắn rất rõ ràng, Tống Lưu ấn vào không biết là do Mạnh Tiềm Tinh dùng lực hay là phản ứng của cơ bắp mà tay cô bị bắn ngược trở về, khi sờ đến bụng nhỏ, cô cảm nhận được cơ bắp của hắn căng chặt lại, đi xuống một chút nữa, ngón tay đυ.ng phải lông tóc nồng đậm, có hơi ngứa, rụt ngón tay lại, duỗi ra rồi đi vào, chạm phải thịt mềm đang nảy lên, Tống Lưu cảm nhận được một bộ phận nóng bỏng khác thường.

Cô biết đó là thứ gì, không tránh đi, ngược lại đi theo hình dáng của nó, từ từ dùng tay bao phủ hết toàn bộ.

Mạnh Tiềm Tinh lập tức không khống chế được biểu cảm, nuốt nước miếng, cổ họng phát ra tiếng rêи ɾỉ, một tay dùng sức nhéo cằm Tống Lưu đưa đầu lưỡi vào, một tay đi xuống sờ sờ, cánh tay ở giữa hai người, đυ.ng phải một làn sóng mềm mại, càng sờ càng cảm thấy mềm mại hơn.

Tống Lưu mặc áo lông màu vàng kiểu dáng bó sát người, vào mùa đông cũng lộ ra cánh tay mảnh khảnh và vòng eo nhỏ nhắn, nhũ thịt trước ngực bị bao lại, không hề rủ xuống, mà bộ ngực còn mượt mà no đủ hơn, Mạnh Tiềm Tinh lại sờ được hai điểm nhạy cảm đang nhô lên.

Hắn thu đầu lưỡi lại, hôn lên khóe miệng của Tống Lưu, môi liên tiếp chỗ hút lấy chất lỏng đang trào ra, hắn lại chuyển ánh mắt, cắn lên vành tai của Tống Lưu, “Sao em không có áo ngực?”

Tống Lưu còn chưa phản ứng kịp, những lời này liền quay cuồng trong đầu, cô mới nhớ tới chuyện này, động tác trên tay ngừng lại, “Không phải, em…” cô khẽ cắn môi, nhất thời không nghĩ ra cái cớ gì cả, “Em quên mất… anh tới bất ngờ quá, em vội vàng muốn gặp anh…”

Lời nói của cô biến mất trong tiếng cười của Mạnh Tiềm Tinh, Tống Lưu liếc mắt nhìn hắn, lòng bàn tay cảm nhận được côn ŧᏂịŧ đang tiến sát lại gần cô hơn, muốn cô an ủi, cô mới xoa nhẹ, côn ŧᏂịŧ đã cứng thẳng, cánh tay cũng bị kéo lên —— Mạnh Tiềm Tinh lập tức cởi hết tất cả quần áo còn sót lại của cô, quần jean và qυầи ɭóŧ cũng nhanh chóng bị lột sạch.

Tống Lưu bị đè ở dưới thân Mạnh Tiềm Tinh, thân mật hôn sâu.

“Anh cũng rất nhớ em…”

Tống Lưu nghe thấy những lời này, sau đó liền chìm đắm vào sâu trong tìиɧ ɖu͙© nóng bỏng.

Mạnh Tiềm Tinh hôn từ môi đến bụng nhỏ, xẹt qua hoa huyệt, dừng trên hai cánh hoa.

Cô đã động tình, nhưng vẫn chưa hoàn toàn, trên hai cánh hoa có một chút chất lỏng lấp lánh, nhưng không đủ làm ướŧ áŧ toàn bộ hoa huyệt.

Hắn vươn đầu lưỡi đè lên hoa huyệt, không hề có một chút nếp uốn, bóng loáng đến mức hắn cắn cũng không được, hắn đành phải há to miệng ngậm lấy toàn bộ hoa huyệt, duỗi đầu lưỡi thăm dò trêu đùa hoa hạch nho nhỏ, còn lướt qua cửa huyệt, nhưng vẫn không đi vào, chỉ tận tình hưởng thụ sự ngọt ngào của hoa huyệt.

Tống Lưu thét chói tai, đầu lưỡi Mạnh Tiềm Tinh càn quét trong hoa huyệt của cô, giống như biển lửa lan tràn thiêu đốt cả người cô, cô kẹp chặt bắp đùi, ngón tay cắm vào đầu tóc của Mạnh Tiềm Tinh, không biết là đẩy hay là kéo, không biết có nên tự sờ ngực của mình không.

Bởi vì hai vυ' của cô, đều bị bàn tay lớn của Mạnh Tiềm Tinh bắt cóc. Hắn không muốn chỉ ăn tiểu huyệt của Tống Lưu, mà hai vυ' ở trên cũng không muốn buông tha, bàn tay to ôm lấy bầu ngực vuốt ve theo tần suất khác nhau, xoa nắn sờ lên đầu nhũ, không chỉ vuốt nhẹ mà đồng thời đầu lưỡi cũng đi vào hoa huyệt, ngón tay bóp mạnh bầu ngực, nhũ thịt tràn ra từ những kẽ hở ngón tay, vừa buông tay thì trên ngực liền hiện lên vệt đỏ.

Mạnh Tiềm Tinh ngẩng đầu, bên môi dính chất lỏng trong suốt, hắn vươn đầu lưỡi liếʍ một vòng, không nuốt vào, mà bôi tất cả lên môi của Tống Lưu, tay đưa vào trong túi móc ra một món đồ, nhét vào tay Tống Lưu.

Tống Lưu xé mở bao, sờ lên côn ŧᏂịŧ đã cương cứng, đeo lên.

Mạnh Tiềm Tinh nhổm người dậy, cởϊ áσ hoodie và quần, lộ ra thân thể cường tráng, côn ŧᏂịŧ vẫn luôn đứng thẳng ở trên bụng nhỏ của Tống Lưu hoạt động, hắn bò xuống ôm chặt Tống Lưu, côn ŧᏂịŧ nhắm ngay cửa hoa huyệt, nhưng dùng bao nhiêu sức lực cũng chỉ có thể đi vào một nửa.

Tiểu huyệt kẹp rất chặt, không thể đi vào thêm, Mạnh Tiềm Tinh hôn lên môi Tống Lưu, tay cũng xoa nắn nhũ thịt của cô.

“Thả lỏng một chút… Anh không vào được, Ư… sao lại chặt như vậy chứ… mở chân ra một chút nữa…”

Đã lâu không có làm, mới đầu Tống Lưu còn hơi đau, nhưng Mạnh Tiềm Tinh âu yếm một chút, cô cũng từ từ buông lỏng, hoa huyệt phun ra nuốt vào côn ŧᏂịŧ thô to, mỗi một lần co rút thịt mềm cũng bị kéo ra ngoài, côn ŧᏂịŧ thô to tục tằng đối lập với hoa huyệt mềm mại.

Bất tri bất giác liền đi vào chỗ sâu nhất, qυყ đầυ chằm chằm đâm vào hoa tâm, làm cho eo Tống Lưu hơi đau, nhưng cô không nhịn được, quấn quýt ôm chặt Mạnh Tiềm Tinh làm hắn cắm vào sâu hơn, côn ŧᏂịŧ tiến vào rồi lại đi ra ngoài, đâm đến chỗ sâu nhất, túi trứng cũng đập vào mông thịt vang lên tiếng bạch bạch, dâʍ ɖị©ɧ lan tràn.

Hoa huyệt càng chặt hơn, kẹp lấy côn ŧᏂịŧ đang thong thả ra ra vào vào, sau khi thọc vào rút ra hơn trăm cái, Mạnh Tiềm Tinh siết chặt bụng nhỏ, dùng lực hung hăng đẩy eo, qυყ đầυ bị kẹp mà nảy nảy, một dòng nước từ chỗ sâu bên trong hoa huyệt phun trào, cả cây côn ŧᏂịŧ đều bị lây dính nhưng vẫn không ngừng hoạt động, tất cả tϊиɧ ɖϊ©h͙ bắn vào bên trong bao.

Mạnh Tiềm Tinh rút côn ŧᏂịŧ ra, hoa huyệt còn chưa hưởng hết dư vị cao trào, liều mạng mấp máy hút chặt lại, dâʍ ŧᏂủy̠ cũng tràn ra, chảy xuống kẽ mông, dính vào túi trứng, hắn đùa sai dùng ngón tay quét lấy chất lỏng, bôi lên miệng Tống Lưu.

Tống Lưu phe phẩy đầu tránh né, cuối cùng vẫn bị hắn đưa ngón tay vào trong miệng, cô vươn đầu lưỡi liếʍ láp.

Vốn dĩ chỉ muốn một lần, du͙© vọиɠ tích lũy lâu dài vẫn chưa được giải tỏa toàn bộ, tay hắn mang theo tìиɧ ɖu͙© duỗi vào, đầu lưỡi của Tống Lưu cũng tràn ngập tìиɧ ɖu͙© mà chậm rãi liếʍ láp, Mạnh Tiềm Tinh nhìn thấy du͙© vọиɠ lại bốc cháy hừng hực, kéo cái bαo ©αo sυ rót đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙ thay một cái mới, lật người đè lên người Tống Lưu, hôn lên môi cô từ phía sau, dùng tay vuốt ve côn ŧᏂịŧ còn dính tϊиɧ ɖϊ©h͙ mấy cái rồi lại duỗi người quấy rối trong miệng Tống Lưu.

Đêm còn rất dài…