Hồ Hoằng Nghĩa không tự tin giống như Vương Phần được, lúc Hồ Minh Nhã bị đẩy ra, ông ta đã biết mình rơi vào bẫy, sợ là phải sắp chết đến nơi rồi.
Ông ta bò lên trên bậc thang, quỳ trước mặt Tiêu Nghị, dập đầu nói: "Hoàng Thượng! Hoàng Thượng, thần, thần là nhất thời hồ đồ. . ."
Tiêu Đạc lại nói: "Chuyện hành thích, ta đã điều tra rất rõ ràng. Chính là Bắc Hán và Hồ Minh Nhã cùng nhau cấu kết, gây tai họa cho Trương gia. Các ngươi không chỉ có phạm thượng làm loạn, mà còn thông đồng với địch phản quốc, có lời gì có thể nói!"
Hồ Hoằng Nghĩa vốn định mở miệng kêu oan, nói mình không biết gì cả, mà dưới sự ép hỏi của Tiêu Đạc, ông ta căn bản nói không nên lời.
Tiêu Nghị nhớ tới tình cảnh cùng Hồ Hoằng Nghĩa kề vai chiến đấu trước kia, cuối cùng dằn lòng không hạ được quyết tâm. Lúc trước tranh đấu giành thiên hạ gian nan, may mắn mà có đám người này xách đầu đi theo ông. Hơn nữa Hồ Hoằng Nghĩa đảm nhiệm chức Tiết Độ Sứ nhiều năm, trong quân đội rất có uy danh. Tiêu Nghị vốn chỉ muốn tìm một cơ hội điều Hồ Hoằng Nghĩa ra Kinh Thành, tìm cho ông ta một nơi công tác tốt đẹp. Nhưng không đợi tìm được cơ hội đó, Hồ Hoằng Nghĩa bèn liên thủ cùng Vương Phần bức thoái vị.
Tiêu Đạc nói: "Có ai không, giải tất cả đám người này xuống, chờ đợi xử trí."
Tiêu Nghị vừa định nói chuyện, một cơn đau như khoan vào tim lan tràn tứ chi, thân thể của ông không khỏi ngả về phía sau, Ngô Đạo Tế và Sài Thị đều đỡ nổi, cùng Hoàng đế té ngã trên đất.
"Phụ hoàng!" Tiêu Đạc vội vàng đi qua, Tiêu Thành Chương cũng từ trên bậc thềm ngọc luống cuống tay chân bò lên, một đoàn người vội vàng khiêng Hoàng đế trở về Tư Đức điện.
Mấy vị ngự y của Thái y viện y thuật cao minh nhất, tư lịch già nhất vội vàng chạy đến, tình huống hiển nhiên đã muốn nghiêm trọng hơn lần đầu.
Vi Nhiễm đứng ở bên cạnh Tiêu Đạc, càng không ngừng dùng tay vỗ về bờ vai của hắn. Tiêu Đạc cầm tay của nàng, ánh mắt nhìn về phía long trướng tràn đầy lo lắng. Sài Thị ngồi ở bên cạnh, không ngừng dùng khăn chấm khóe mắt, bà biết Hoàng đế vốn đã là nỏ mạnh hết đà, lần này là cố gắng chống đỡ mới xuất hiện được ở trước mặt mọi người, chỉ sợ cũng đã dùng hết chút khí lực cuối cùng, sắp không xong rồi.
Ngự y từ trong long trướng vàng chói bước nhanh đi ra, trên mặt phủ đầy mồ hôi: "Hoàng thượng có mời Hoàng hậu, Tấn vương và Kỳ Vương đi vào nói chuyện."
Tiêu Đạc liền vội vàng đứng lên, nghiêng đầu nói với Vi Nhiễm: "Yêu Yêu, ở chỗ này chờ ta."
Vi Nhiễm gật nhẹ đầu, trái tim cũng gắt gao níu chặt lại. Chỉ sợ Hoàng đế sắp không qua được cửa ải này rồi đi?
Tiêu Nghị nằm ở trên giường rồng như là lần trước, chỉ là khí tức càng yếu hơn, bờ môi khẽ nhếch, tựa hồ ngay cả hít thở cũng rất khó khăn. Một vị ngự y từ bên cạnh long sàng lui ra, nói với mấy người tiến đến phía đối diện: "Hạ quan để Hoàng Thượng ngậm một miếng nhân sâm, hồi phục hơi sức, mấy vị có chuyện thì mau nói."
Ngụ ý đã hết sức rõ ràng.
Một ngự y khác cũng rời khỏi long sàng, cúi đầu đi ra ngoài, để không gian trong trướng lại cho mấy người bọn họ.
Sài Thị lảo đảo mấy bước, nhào lên trên giường, nằm ở trên người Tiêu Nghị, buồn bã thút thít.
Tiêu Nghị từ từ mở mắt, cố hết sức đặt tay lên trên đỉnh đầu Sài Thị: "Hồng Xu, chỉ sợ trẫm phải đi trước một bước. . ."
"Hoàng Thượng, sẽ không. Đừng nói lời như vậy." Sài Thị khóc cầm tay của Tiêu Nghị, lắc đầu liên tục.
"Trẫm đi rồi, nhưng nàng phải sống thật tốt, nàng phải giúp đỡ Mậu Tiên, bảo vệ Đại Chu." Tiêu Nghị nhẹ nhàng nở nụ cười với bà, Sài Thị khóc càng mãnh liệt hơn. Tiêu Nghị lại dời ánh mắt sáng hai đứa con trai quỳ giối trước long sàng, cố hết sức nói: "Trọng Hòe, trẫm muốn con, hành lễ quân thần với đại ca con."
Tiêu Thành Chương nghe xong, lập tức chuyển hướng sang Tiêu Đạc trịnh trọng hành lễ, sau đó nghẹn ngào nói ra: "Phụ hoàng, nhi thần biết ngài lo lắng điều gì. Nhi thần tự nguyện xin xuống làm thứ dân, vĩnh viễn rời khỏi Kinh Thành, để cắt đứt tưởng niệm của những đại thần trong triều kia. Từ nay về sau, Đại Chu sẽ chỉ có một người có tư cách làm hoàng đế là đại ca. Nhưng nhi thần xin ngài cho phép, có thể dẫn mẫu thân đi theo."
Tiêu Đạc nhìn về phía Tiêu Thành Chương, vừa định mở miệng phản đối, Tiêu Nghị lại gật đầu nói: "Trẫm, chuẩn. Giam con lại, vốn là chủ ý của trẫm, không liên quan gì đến đại ca con."
Đây là phương thức bảo vệ Hoàng đế tương lai và nhi tử thân sinh tốt nhất. Phía dưới hoàng quyền, tất nhiên sẽ có người phải hi sinh. Mà ông từ đầu tới cuối, đều muốn bảo vệ cả hai người.
"Tạ ơn phụ hoàng." Tiêu Thành Chương dập đầu một cái, nước mắt rơi xuống mặt đất.
Tiêu Đạc giữ lấy bả vai Tiêu Thành Chương, không biết nên nói cái gì, Tiêu Thành Chương lại nở nụ cười thoải mái với Tiêu Đạc. Hôm nay hắn mới biết được, tất cả mọi thứ chẳng qua là một cái bẫy mà phụ hoàng bày ra, oán hận vì không giải thích được của hắn với Tiêu Đạc cũng đều tan thành mây khói.
Tiêu Nghị lại vươn tay về phía Tiêu Đạc, Tiêu Đạc vội vàng quỳ di chuyển về phía trước mấy bước, bắt lấy tay của Tiêu Nghị: "Phụ hoàng."
"Sau khi trẫm chết, mai táng đơn giản, dùng ngói giấu quan tài đi, đừng giữ lại lâu trong kinh, đừng hao người tốn của." Tiêu Nghị thở dốc một hơi, bởi vì nói chuyện dùng sức mà làm trên mặt trướng đến tím xanh. Ông khẽ nâng thân thể lên, nhìn Tiêu Đạc nói: "Vương Phần có thể gϊếŧ, Hồ Hoằng Nghĩa thì phải giữ, giáng chức là được, nếu không kinh kỳ bất ổn. Ngày sau lại tìm cơ hội."
"Nhi thần ghi nhớ." Tiêu Đạc vội vàng nói.
"Triệu Cửu Trọng và Lý Trọng Tiến gây nên chuyện hôm nay đều là nhận ý của ta. Lý Trọng Tiến thì thôi, Triệu Cửu Trọng người này tuy có tài cao, nhưng cũng là họa lớn, con vừa tín nhiệm cũng vừa phải đề phòng, Điện tiền ti không thể toàn bộ giao cho hắn. Hậu vị. . . Con muốn lập Vi thị?"
Tiêu Đạc nặng nề gật nhẹ đầu, Tiêu Nghị hít một hơi thật sâu: "Nếu triều thần kiên quyết phản đối thì để Ngụy quốc công ra mặt."
"Vâng." Tiêu Đạc cúi đầu đáp. Đều đến lúc này, phụ hoàng còn vì hắn nghĩ đến chu toàn như vậy. Hắn rất hổ thẹn. Hắn đã từng cho rằng huyết thống là khoảng cách giữa bọn họ không thể cùng nhau vượt qua, nhưng từ xưa có nam nhân nào lại vứt bỏ cốt nhục thân sinh của mình, mà chọn một người không có chút nào quan hệ máu mủ là hắn để kế thừa y bát cả đời?
Tiêu Nghị một lần nữa nằm lại long sàng, l*иg ngực chập trùng, nhìn trướng đỉnh, nhưng lại không buông tay Tiêu Đạc ra, cố gắng hết sức nói: "Tấn vương, trẫm phó thác Đại Chu cho con. Đừng quên thu phục đất Bắc, cho bách tính một cuộc sống ổn định, và cho thiên hạ một cái thái bình thịnh thế, hoàn thành nguyện vọng của trẫm. Trẫm ở trên trời, sẽ dõi theo con. . ."
Thanh âm của ông càng ngày càng nhỏ, nói xong lời cuối cùng, cánh tay nặng nhọc rủ xuống.
"Hoàng Thượng!" Sài Thị khàn giọng kêu to, ngự y vội vàng xông vào long trướng.
Sau một lát, trong long trướng truyền ra tiếng khóc của ba mẹ con, cung nhân cả điện đều quỳ xuống, khóc thành một mảnh.
Vi Nhiễm cũng kinh ngạc nhìn quỳ trên mặt đất.
Nàng biết, thời kì thuộc về một Hoàng đế đã kết thúc. Mà thời kì thuộc về một người khác lại đang mở ra.
Ba ngày sau, dưới sự ủng hộ của quần thần, Tấn vương ở trước linh cữu Tư Đức kế vị. Sau ba tháng, linh cữu của tiên đế hạ táng tại Sùng lăng, thụy[1] hào thánh thần cung túc văn vũ Hiếu Hoàng đế, miếu hiệu[2] Thái tổ. Sau đó Kỳ Vương dâng tấu chương, tuân theo di mệnh của Tiên đế, tự nguyện xin xuống làm thứ dân, mang theo Thục thái phi của Tiên đế, rời khỏi Kinh Thành.
[1]Thụy: danh hiệu của Vua, quan sau khi chết
[1]Miếu hiệu: sau khi Hoàng Đế băng hà, ở nơi miếu thờ, người ta lập bài vị để thờ cúng, trên đó có khắc tên hiệu như Cao TôngHoàng Đế hay Thái Tông Hoàng Đế.
***
Vi Nhiễm lại từ Tấn vương phủ chuyển vào hoàng cung, bởi vì Hoàng đế còn chưa chính thức sắc phong, nên trước mắt ở trong Ngậm Chương cung. Mỗi ngày, nàng không có chuyện gì làm, bèn đi Trường Thu cung chỗ Thái hậu làm bạn với Thái hậu. Từ sau khi Tiên đế qua đời, Thái hậu bệnh nặng một trận, suýt nữa đi theo Tiên đế. May mà có Hoàng trưởng tử hầu hạ dưới gối, mới khiến cho Thái hậu dần dần lộ ra nụ cười.
Tiêu Thần đang học đi đường, xiêu xiêu vẹo vẹo, không đi hai bước thì sẽ bổ nhào. May mà trên mặt đất Trường Thu cung trải tấm thảm, cho dù ngã cũng sẽ không quá đau. Hơn nữa bên cạnh Hoàng trường tử có nhiều cung nữ thái giám như vậy, còn có hai nhũ mẫu, tuyệt đối sẽ không để nó có một chút tổn thương.
"Thần nhi, đến cho mẫu thân này." Vi Nhiễm vỗ tay một cái, cổ vũ Tiêu Thần đứng lên.
Sài Thị tựa lưng ở trên giường, nhìn bộ dáng đáng yêu hồn nhiên của Tiêu Thần, lại nhìn sang Vi Nhiễm, bỗng nhiên mở miệng hỏi: "Mấy ngày nay con có nhìn thấy Hoàng Thượng không?"
"Không dối gạt mẫu hậu, thần tức đã vài ngày không gặp được Hoàng Thượng." Vi Nhiễm nhỏ giọng trả lời.
"Vậy hắn có nói khi nào sắc phong con làm Hoàng hậu không?"
Vi Nhiễm lắc đầu. Tiêu Đạc đã dựa theo lễ chế truy phong Chu Gia Huệ là Trinh Huệ Hoàng hậu, Ngụy quốc công thành quốc trượng. Nàng cũng không phải là quá để ý thân phận Hoàng hậu, nhưng nàng để ý thái độ của Tiêu Đạc. Nếu nói hắn công vụ bề bộn, cũng hoàn toàn đúng là hết sức bận rộn, dù sao vừa mới đăng cơ, có rất nhiều thay đổi về nhân sự và hậu sự của Tiên đế phải xử lý, nhưng làm sao cũng sẽ không bận đến mức ngay cả thời gian gặp nàng một lần cũng không có chứ?
Thế nhưng mỗi ngày hắn đều đến Trường Thu cung để thỉnh an, chỉ bất quá vừa lúc tránh đi nàng mà thôi.
Có lẽ nói lý do trốn tránh nàng nói không chừng, chẳng qua chỉ là không giải quyết được vị trí Hoàng hậu kia, còn có chuyện gần đây triều thần liên tiếp muốn Hoàng đế lập phi. Cho nên nói nàng rất hâm mộ La Vân Anh, có thể cùng Tiêu Thành Chương ẩn cư ở Giang Nam, trải qua cuộc sống thần tiên quyến lữ.
Có đôi khi gia đình đế vương thật không bằng nhà dân chúng tầm thường.
Sài Thị nhìn thần sắc của Vi Nhiễm một chút là biết ngay chuyện lập Hậu không được thuận lời, bà ít nhiều cũng nghe chút lời đồn đại, trong lòng cảm khái, tiên đế thật sự là có dự kiến trước, việc này chỉ sợ còn phải nhờ Ngụy quốc công ra mặt mới được.
. . .
Tiêu Đạc ở Tư Đức điện xử lý chính vụ, ngồi trên long ỷ Tiên đế từng ngồi, rất cảm thấy áp lực và trách nhiệm trọng đại trên vai. Cái long ỷ này, có mong đợi của phụ thân, có thành toàn của đệ đệ, hắn không thể phụ lòng được.
Bên trên long án để mấy chồng tấu chương chất cao cỡ nửa người, nếu nhìn từ bên trái qua thì không thấy được bên phải.
Lúc hắn biết biết được Bắc Hán nhúng tay vào nội chính Hậu Chu thì biết chuyện này vĩnh viễn còn chưa xong, chỉ là quá bận rộn hậu sự của Tiên đế nên không rảnh tìm bọn họ tính sổ. Quả nhiên hai ngày trước, Lưu Mân lại khởi binh một lần nữa, lần này còn liên hợp với Khiết Đan, tổng cộng mười vạn nhân mã. Bọn họ muốn ra Đoàn Bách, thẳng đến Lộ Châu, sau đó vượt qua Hoàng Hà tiến công Kinh Thành.
Lúc trước khi chưa có Bắc Hán, Khiết Đan chỉ có thể tiến công Trung Nguyên từ phía bắc. Từ sau khi Bắc Hán thành lập, Khiết Đan có thể lấy đường Thái Nguyên, đi thẳng vào nội địa Đại Chu, là một uy hϊếp cực lớn. Có thể nói Bắc Hán chưa trừ diệt thì Tiêu Đạc giống như ngồi trên bàn chông, huống chi lần này là bọn họ chủ động đưa tới cửa.
Tiêu Đạc vừa kế đế vị, bọn họ đã lập tức xua binh xuống phía Nam, hiển nhiên là muốn kɧıêυ ҡɧí©ɧ. Tiêu Đạc nuốt không trôi một hơi này, muốn ngự giá thân chinh, gϊếŧ chết khí thế của Bắc Hán và Khiết Đan, cũng dễ dàng để người trong thiên hạ thấy được thực lực của hắn.
Nhưng khi hắn nói suy nghĩ của hắn với triều thần, lại gặp phải phản đối kịch liệt.
Bên trong triều thần có không ít người từng đi theo Thái tổ tranh đấu giành thiên hạ, Tiêu Đạc đối với bọn họ mà nói quá trẻ tuổi, đương nhiên bọn họ không bao giờ để Hoàng đế trẻ này vào mắt. Thái tổ có thể áp chế bọn họ, hoàng đế trẻ lại hiển nhiên thiếu một chút tư cách nữa. Thậm chí ngay cả Ngô Đạo Tế cũng không đồng ý Hoàng đế thân chinh, cảm thấy phái mấy tên Đại tướng đi qua đó là được rồi. Hoàng đế thân chinh, dù sao vẫn rất mạo hiểm. Có thể đánh thắng trận tất nhiên rất tốt, nhưng ngộ nhỡ nếm mùi thất bại, Đại Chu phải làm sao bây giờ?
Tiêu Đạc không vui, lại nói mấy lão thần kia già mồm, việc này chỉ có thể giống như chuyện lập Vi Nhiễm làm hậu, tạm thời áp chế.
Hắn duỗi tay lấy chén trà trên bàn, trong lúc vô tình nhìn thấy thảo kết trên cổ tay, bỗng nhiên nghĩ đến đã nhiều ngày không gặp thê tử, cũng không biết trong lòng nàng có oán trách mình hay không. Chắc là có đi? Nhưng gặp nhau rồi thì phải giải thích chuyện chậm chạp không lập Hậu với nàng thế nào đây?
Tiêu Đạc đưa tay lau trán, bỗng nhiên không có tâm trạng phê duyệt tấu chương nữa, nới lỏng cổ áo ra một chút. Vừa ra nhiệt hiếu[3] của Tiên đế, mấy ngày nay trong Kinh Thành mới bắt đầu khôi phục hoạt động giải trí, các quốc gia sứ thần cũng mới đưa tới quà chúc mừng. Ở trong đó không thiếu có đủ loại mỹ nhân, nhưng hắn không để mắt một ai. So sánh với thê tử của hắn, những này quả rõ ràng tính là dung chi tục phấn.
[3]Nhiệt hiếu: Chỉ một tập tục khi cha, mẹ chết, để bày tỏ lòng hiếu thảo thì trong một trăm ngày con cái không cạo râu, không giải trí, không đi chơi.
Tiêu Đạc có hơi nhớ nàng, không bằng tối nay gọi nàng tới đi.
Lúc này thái giám chạy vào, cung kính nói ra: "Hoàng Thượng, sứ thần Thục quốc cầu kiến."
"Sứ thần Thục quốc?" Tiêu Đạc nhíu mày lặp lại một lần, hai ngày trước hắn vừa đuổi sứ thần Thục quốc đi, tại sao lại tới nữa?
Tiểu thái giám nhìn mặt mà nói chuyện, vội vàng lại nhanh trí bổ sung một câu: "Sứ thần kia nói mình tên là Ninh Hải, Hoàng Thượng hẳn phải biết hắn."
Ninh Hải? Hắn không phải thương nhân sao? Lúc nào biến thành sứ thần Thục quốc?
Tiêu Đạc vừa vặn muốn xem thử trong hồ lô của hắn bán cái loại thuốc gì, liền để bút xuống nói: "Tuyên."