Khi chuyện của Tịch Uyển Ca và Triệu Tư Băng, Hạ Hàn Vũ và Lạc An Khê đều có được cái kết viên mãn, thì đoạn tình cảm của Lục Lăng và Lộ Thanh Nhược lại không được như vậy. Sau khi đến làm việc ở Triệu Hoa, Lục Lăng xem như là không làm Triệu Tư băng thất vọng, chức phó tổng này Lục Lăng làm thật sự rất tốt. Tài khoản ngân hàng của nàng vì vậy mà cũng dày lên trông thấy. Nhưng vấn đề tài chính là một chuyện, còn nhiều chuyện khác nữa, chính là luôn vượt ra khỏi tầm kiểm soát của Lục Lăng.
Chính là một hôm đẹp trời, lại còn là ngày nghỉ của Lục Lăng và Lộ Thanh Nhược. Từ khi yêu nhau, hai người này đã đồng ý hằng tuần sẽ chọn ra một ngày nghỉ để có thể dành thời gian cho nhau, hôm nay lại chính là ngày đó, Lục Lăng cả tuần làm việc mệt mỏi nên mới quyết định ở nhà nghỉ ngơi cả ngày. Và với tính khí của Lục Lăng làm sao có chuyển lười nhác ở nhà vô vị không làm gì chứ, nên ngày hôm nay Lục Lăng chính là hướng Lộ Thanh Nhược ban ngày ban mặt mà cầu hoan. Chỉ là không nghĩ ngày hôm đó, Lục ba và Lục mẹ lại cao hứng mà tìm đếm thăm Lộ Thanh Nhược và Lục Lăng. Cửa thang máy vừa mở, một cảnh quần áo rơi tứ tung trên mặt đất liền được thu vào mặt Lục ba và Lục mẹ, tiếp đến lại là cảnh hai nữ nhân lõa thể đang quấn lấy nhau ở trên sofa, tình ý vô hạn. Lục ba và Lục mẹ kinh hãi nhìn hai nữ nhân kia, cho đến khi xác định một trong hai người đó là nữ nhi của mình, Lục mẹ mới nhịn không được mà quát lớn.
_LỤC LĂNG... CON CHÍNH LÀ ĐANG LÀM CÁI GÌ?-Lục mẹ thanh âm uy vũ như vậy, tất nhiên có thể khiến hai nữ nhân kia rất nhanh chú ý tới.
_Mẹ... cha, hai người làm gì ở đây?-Lục Lăng nhìn thấy cha mẹ hoảng hốt không kém, sao cha mẹ nàng lại xuất hiện ở đây, còn lại là đúng lúc này chứ? Lục Lăng với lấy quần áo gần đó, đưa cho Lộ Thanh Nhược. Bản thân cũng nhanh chóng mặc lại đồ.
_Con... con, với Tiểu Nhược?-Lục mẹ càng kinh hãi hơn, khi nữ nhân hiện tại đang nằm dưới thân Lục Lăng, lại chính là Lộ Thanh Nhược. Chuyện này, sao lại có thể đây.
_Cha mẹ, hai người có thể quay đi chỗ khác một lúc hay không?-Lục Lăng và Lộ Thanh Nhược cho dùng có chấn kinh đến đâu, nhưng hiện tại cha mẹ cũng nên để hai nàng mặc xong đồ đã rồi hằng nói đi.
Dù là trong lòng có bao nhiêu kinh hãi, bao nhiêu tức giận, nhưng Lục ba và Lục mẹ vẫn hiểu ý tránh đi vào trong bếp, để cho hai nữ nhân kia hoàn hảo mặc đồ. Lục mẹ quả thật không nghĩ, nữ nhi nhà nàng và Lộ Thanh Nhược lại phát sinh qua loại sự tình như vậy. Từ xưa đến nay nữ nhi nhà bà luôn là nữ nhân đa tình, nam nhân theo đuổi không thiếu, sao lại có thể đối với nữ nhân cũng có hứng thú cơ chứ.
Lục Lăng và Lộ Thanh Nhược ngồi đối diện Lục ba và Lục mẹ, nhìn gương mặt của hai lão nhân gia lúc này đã đen cực điểm. Lục Lăng quả thực có chút chột dạ, chuyện của nàng và Lộ Thanh Nhược phát sinh cũng đã được gần 2 năm, nàng chính là giấu ba mẹ, giấu đến khổ sở. Vì nàng biết tính tình của hai lão nhân gia rất cổ hủ, chuyện của nàng và Lộ Thanh Nhược, hai lão nhân gia nhất định sẽ không ủng hộ đâu... và nàng đã đúng.
_Tiểu Lăng, Tiểu Nhược, mẹ không biết hiện tại hai đứa phát sinh qua mỗi quan hệ gì, nhưng điều đó phải chấm dứt ngay.-Lục mẹ chưa từng đối với Lục Lăng nghiêm túc như vậy. Một khi bà đã nghiêm túc, thì có nghĩa là bà đang rất giận rồi.
_Mẹ, con và Thanh Nhược yêu nhau, con biết cha mẹ nhất thời không thể chấp nhận được chuyện này. Nhưng con là yêu Thanh Nhược, cho dù cha mẹ có phản đối, con vẫn sẽ nhất quyết cùng Thanh Nhược ở chung một chỗ.-Lục Lăng cả một đời chưa một lần nào nghịch ý cha mẹ, chỉ duy lần này... nàng chính là đang đấu tranh cho hạnh phúc của nàng.
_Con... cái gì mà yêu? Con và Tiểu Nhược đều là nữ nhân, con không phải từ trước đến nay đều hẹn hò với nam nhân sao?-Lục mẹ không hiểu, tại sao nữ nhi của bà lại biến thành như vậy?
_Xu hướng tìиɧ ɖu͙© với việc con yêu Thanh Nhược không liên quan, cha, mẹ con chỉ biết hiện tại con là yêu Thanh Nhược. Con hy vọng cha mẹ thành toàn.-Lục Lăng tiếp tục. Bàn tay của nàng vẫn như vậy nắm chặt lấy tay của Lộ Thanh Nhược.
_Thành toàn? Tiểu Lăng, con có nghĩ cho tương lai của con, tương lai của Tiểu Nhược hay không, con đang nghĩ cái gì thế? Một khi chuyện này lộ ra ngoài, sự nghiệp của Tiểu Nhược cũng kết thúc, giới báo chí sẽ không để hai đứa được yên đâu, con có hiểu không hả? Chưa kể đến...-Lục mẹ bỗng nhiên dừng lại, bà chính là không thể nói tiếp được nữa.
_Chưa kể đến cái gì, mẹ?-Lục Lăng nhanh chóng nảy sinh nghi ngờ, chưa bao giờ mẹ của nàng nói chuyện có thái độ ấp úng như thế, trừ khi là bà đang giữ bí mật điều gì đấy.
_Không quan trọng, quan trọng nhất hiện tại chính là mối quan hệ của hai đứa nhất định phải kết thúc.-Lục mẹ vẫn là chấp nhất như vậy.
_Mẹ, tha lỗi cho con không thể tuân theo.-Lục Lăng tất nhiên không kém cạnh, nàng tất nhiên tôn kính cha mẹ nàng, nhưng nàng yêu Lộ Thanh Nhược, đâu thể một câu nói từ bỏ là có thể từ bỏ.
_Lục Lăng, con!-Lục mẹ tức giận đứng bật dậy, nhìn nữ nhi mà bà yêu thương, nuôi nấng suốt mấy chục năm, đây là nữ nhi ngoan ngoãn của bà đó.-Lục Lăng, cô giờ còn dám cãi lại cha mẹ sao? Cô nghĩ cô có chỗ dựa vững chắc rồi, nên giờ lời của cha mẹ như chúng ta, cô chính là không nghe nữa có đúng không? Giỏi... cô giỏi lắm.
_Mẹ... chuyện gì con cũng có thể đáp ứng mẹ, chỉ duy chuyện rời xa Thanh Nhược, con không làm được. Là nữ nhân thì sao chứ, chẳng lẽ hạnh phúc của con lại chỉ có thể được quyết định bởi cái sự phân chia giới tính này hay sao?-Lục Lăng thật không hiểu, đến cuối cùng nàng và Lộ Thanh Nhược đã làm sai cái gì chứ?
_Đó là bệnh hoạn cô hiểu không? Bệnh hoạn, nữ nhân và nữ nhân sao lại có thể ở chung một chỗ, đây chính là trái với luân thường đạo lý.-Lục mẹ vẫn tiếp tục, thân mà một người mẹ, bà không muốn con bà tiếp tục đi vào cái con đường sai trái này.
_Luân thường đạo lý đến cuối cùng vẫn chỉ là do nhân định.-Lục Lăng chán ghét nhất chính là mấy cái gọi là luân thường đạo lý này.
_Lục Lăng, giờ ta không nói nhiều, cô nếu hôm nay không đoạn tuyệt quan hệ với Lộ Thanh Nhược, thì đừng bao giờ quay trở về Lục gia, đừng bao giờ nhận cha mẹ như chúng ta nữa.-Lục mẹ chính là đã hết cách mà sử dụng đến tình thân để ép Lục Lăng rồi.
_MẸ...! Sao mẹ có thể bắt con chọn chứ?-Lục Lăng rơi nước mắt, bảo nàng chọn giữa tình thân và tình yêu, nàng làm sao có thể chọn đây. Nàng nhìn sang Lục ba, nam nhân đã dành cả một đời yêu thương, chiều chuộng nàng, hy vọng từ trong ánh mắt của cha nàng, nàng có thể tìm thấy một tia thành toàn.-Cha à, cha nói gì đi.
_Lục Lăng, chuyện này, con chính là đi quá xa rồi.-Lục ba lắc đầu, hắn giờ đây là cùng ý kiến với Lục mẹ, gia đình hắn xuất thân nho gia, sao có thể chấp nhận thứ tình yêu hoang đường này chứ.
Lục Lăng không tin được nhìn cha mẹ nàng, đây chính là người mà cả cuộc đời đã bảo hộ cho nàng, yêu thương nàng. Nhưng đến khi đối diện với hạnh phúc của nàng, thì họ lại như vậy nhẫn tâm bắt nàng chọn lựa 1 trong 2 lựa chọn tàn nhẫn như thế. Nàng yêu Lộ Thanh Nhược, cũng yêu họ như vậy, bảo nàng làm sao có thể chọn đây. Lục Lăng cả cuộc đời dù không phải xuất thân danh gia, nhưng cũng là nữ nhân có tự trọng đặc biệt cao. Giờ phút này, Lục Lăng ở trước Lục ba và Lục mẹ quỳ xuống, cả cuộc đời nàng chưa từng cầu xin qua cha mẹ nàng điều gì, chỉ duy nhất lần này, nàng đã vì Lộ Thanh Nhược mà sẵn sàng... buông bỏ toàn bộ tôn nghiêm của mình.
_Lục Lăng, ta chính là cho con 3 ngày, nếu trong 3 ngày này con không chuyển về nhà ở, vậy thì đừng bao giờ trở về nữa.-Lục mẹ vẫn là chấp nhất, tàn nhẫn nói lời này. Bà sau đó xách túi đừng dậy, cùng Lục ba rời khỏi nhà của Lộ Thanh Nhược.
Sau khi Lục mẹ rời đi, Lục Lăng thân thể vô lực mà ngã khuỵu xuống, Lục Lăng nước mắt của như vậy mà rơi xuống, ướt đẫm gương mặt thanh tú của nàng. Lục Lăng thật hận, hận bản thân mình quá bất hiếu, hận bản thân mình quá vô dụng, bở vì nàng biết, dù nàng có lựa chọn như thế nào, cũng sẽ làm tổn thương 1 trong 2 người phụ nữ quan trọng nhất của cuộc đời nàng, nàng nên như thế nào đây?
_Tiểu Lăng, đừng khóc nữa.-Lộ Thanh Nhược lúc này mới dám lên tiếng, nàng tiến đến ôm lấy Lục Lăng vào lòng.
_Bà ấy là mẹ tôi, Nhược Nhược, tại sao bà ấy lại có thể ép tôi như thế, rốt cuộc là tại sao?-Lục Lăng dựa vào lòng Lộ Thanh Nhược, khóc đến thảm thương.
_Tiểu Lăng, là tôi hại em, là tại tôi.-Lộ Thanh Nhược đau lòng Lục Lăng, liền không kìm được mà khóc theo nàng ấy.
Lộ Thanh Nhược không nghĩ đến cha mẹ của Lục Lăng lại có thái độ khắc nghiệt như vậy. Công khai mà ép buộc Lục Lăng rời bỏ nàng, Lộ Thanh Nhược không hề mong muốn Lục Lăng phải khó xử. Nhưng hiện tại với tình hình này, Lục Lăng chính là đã định là sẽ phải chọn lựa giữa nàng và người thân của nàng ấy. Lộ Thanh Nhược quả thật không có mấy phần tự tin rằng Lục Lăng sẽ chọn nàng.
Lục Lăng chính là khổ sợ khóc nguyên một đêm, đến sáng hôm sau, Lộ Thanh Nhược kinh ngạc nhìn thấy một Lục Lăng hoàn hảo đứng trước gương, tư thái chuẩn bị rời nhà đi làm. Chẳng lẽ... Lục Lăng đã có quyết định của nàng ấy rồi, nghĩ đến đây Lộ Thanh Nhược có vài phần lo sợ, Lục Lăng liệu có chọn nàng hay không?
_Chị sao thế?-Lục Lăng nhìn thấy biến đối trên gương mặt của Lộ Thanh Nhược, liền tiến lên giường, vuốt ve gương mặt nàng ấy.
_Em... Lục Lăng, em sẽ lựa chọn như thế nào?-Lộ Thanh Nhược yêu Lục Lăng, nàng tất nhiên hy vọng Lục Lăng sẽ chọn nàng, nhưng nếu Lục Lăng có lựa chọn điều khác, Lộ Thanh Nhược cũng sẽ hiểu. Nhưng chỉ cần nghĩ đến Lục Lăng rời bỏ nàng, tim Lộ Thanh Nhược lại cảm thấy nó đau lắm.
_Tôi đã từng nói qua, tôi sẽ luôn chọn chị. Tôi hiểu cha mẹ tôi nhất, từ nhỏ họ thương yêu tôi như vậy, tôi cũng biết là tôi làm thế này là nghịch ý họ, nhưng tôi tin rồi họ sẽ mềm lòng thôi. Tôi là nữ nhi của họ, đó là sự thật vĩnh viễn không thể thay đổi. Còn chị thì khác, nếu tôi như vậy mà tàn nhẫn rời bỏ chị, thì tôi sợ tôi vĩnh viễn sẽ mất đi chị.-Lục Lăng mỉm cười, nàng ôm lấy Lộ Thanh Nhược vào lòng, nhỏ giọng ôn nhu mà trấn an nàng ấy.-Nên tin tôi, chuyện của cha mẹ tôi sẽ thuyết phục họ dần dần, chị đừng lo lắng.
_Em là đang nói sự thật?-Lộ Thanh Nhược như chính là không tin vào lời Lục Lăng nói. Lục Lăng vậy mà chọn nàng?
_Tin tôi, Nhược Nhược, tôi sẽ không để chị chịu nửa điểm thương tổn nào hết.-Lục Lăng ôn nhu nở nụ cười.-Được rồi, tôi phải đi làm rồi, tin tôi, chuyện này tôi sẽ giải quyết, chị đừng lo lắng.
Nhưng mọi chuyện đến cuối cùng vẫn là nằm ngoài sự kiểm soát của Lục Lăng, sau khi Lục Lăng rời nhà đi làm, Lộ Thanh Nhược cũng nhanh chóng rời giường, hôm nay nàng có lịch quay, dù là đại minh tinh cũng không thể nào tự ý đến muộn đi. Chỉ là không nghĩ vừa có ý định bước vào thang máy, Lộ Thanh Nhược đã chạm mặt ngay Lục mẹ lúc này đang từ thang máy bước ra. Sao Lục mẹ... lại có thể xuất hiện ở đây?
_Tiểu Nhược, con có thời gian để nói chuyện với ta chứ?-Lục mẹ vẫn là như vậy hiền từ mỉm cười, dường như đối với chuyện hôm qua chưa từng phát sinh qua vậy.