Cuộc Đời Này Đáng Để Chờ Đợi!

Chương 47.2

Câu dẫn kiểu này thực sự quá dằn vặt người, nếu không phải lúc này ra ngoài quá khả nghi thì tôi thực sự sẽ cứ như vậy qua nhà em ấy, ngoại trừ nhìn xem khung hình, tôi còn muốn trừng trị em ấy một phen.

Chúng tôi câu được câu không trò chuyện, trong lúc đó tôi thừa dịp em ấy không chú ý chụp màn hình vài lần, mặc dù mấy tấm được, mấy tấm cực kỳ thất bại, đem mấy tấm hình mắt em ấy nửa mở nửa khép xóa đi, thậm chí có mấy tấm em ấy trợn mắt, nhưng nhìn chung vẫn còn tốt.

Tôi đem mấy tấm gởi qua cho em ấy, em ấy xem xong liền bật cười, tôi tò mò nhìn em ấy, em ấy nói cho tôi biết em ấy cũng chụp màn hình.

Lòng người a!

Tôi hỏi:

“Em chụp làm gì?”

Em ấy hỏi ngược tôi:

“Chị thì sao?”

Tôi trả lời:

“Chị chụp chơi thôi.”

Em ấy cười cười, trong lúc tôi cho rằng em ấy sẽ bắt chước tôi thì em ấy bảo:

“Làm hình nền trò chuyện.”

Những lời này của em ấy làm tôi sợ, tôi đi ra xem hình em ấy gởi cho tôi, không biết chụp lúc nào, có thể là lúc tôi đang phàn nàn với em ấy tôi mập, cười vô tư, lúm đồng tiền bên má cực kỳ sâu.

Một khi đã bắt đầu gọi video thì luyến tiếc buông tha, buổi tối mẹ bảo tôi ra ngoài ăn khuya, tôi cắm tai nghe điện thoại giả vờ nghe nhạc.

Mẹ nấu một nồi chè trôi nước, mẹ nói Đông Chí nấu còn dư lại, nhà ít người, ngay cả một ít chè cũng không ăn hết, những lời này làm lòng tôi cực kỳ chua xót, tôi cũng định dành cho mẹ một cái ôm thật to nhưng lúc này ba lại nhẹ nhàng nói:

“Ai bảo bà tham rẻ, mua nhiều như vậy.”

Cuộc sống luôn hối hả bao lần khiến người ta dở khóc dở cười.

Quá trình ăn chè vô cùng yên tĩnh, có lẽ Hà Trừng bên kia có thể nghe được tiếng phát ra từ cổ họng của tôi, tôi cắn da viên chè trôi nước, lúc đang cảm thụ mùi vị của nó trong miệng liền nghe em ấy nói:

“Em cũng muốn ăn.”

Mẹ ở đây, khó trả lời, tôi chỉ Ừm một tiếng mơ hồ.

Hà Trừng hỏi:

“Chè nhân gì?”

Tôi cắn vài cái, ngẩng đầu nhìn mẹ, hỏi:

“Có mè không mẹ?”

Mẹ hỏi tôi:

“Trong tủ lạnh còn có đậu phộng, con có muốn không?”

Nói xong mẹ ngay lập tức đứng dậy, tôi sợ quá liền ngăn mẹ lại:

“Không cần không cần, con chỉ tùy tiện hỏi thôi.”

Mẹ mạnh mẽ đem tay tôi từ trên người bà lấy ra:

“Nấu cho con một ít, mua nhiều lắm, ăn không hết, con ăn nhiều một chút.”

Tôi: …

Đáng sợ là Hà Trừng ở bên kia cười nhạo tôi, là tại vì ai chứ!

Nửa tiếng sau, tôi ăn rất no, sờ sờ bụng mình, trở về phòng vỗ vỗ túi áo, nghe em ấy phát ra tiếng Hũm nho nhỏ.

Tôi hỏi:

“Em đang làm gì?”

Em ấy trả lời:

“Nghe chị ăn chè trôi nước.”

Tôi hỏi:

“Trừ cái đó ra thì sao?”

Em ấy nói:

“Cùng chị nói chuyện.”

Tôi lại hỏi:

“Còn gì nữa không?”

Em ấy thấp giọng nói:

“Nhớ chị.”

Tôi ngất.

Hà Trừng cái con người này những lời tâm tình luôn biến đổi, rất ít khi thể hiện rõ ràng, một câu hôm nay có phải nhớ tôi không, cùng câu vừa rồi nhớ tôi làm cho tôi có chút ngẩn ngơ, có lẽ bởi vì tách ra, khoảng cách xa làm tôi cũng rất nhớ em ấy, cho dù bên tai của tôi vẫn vang lên giọng em ấy, tiếng hơi thở của em ấy nhưng tôi vẫn muốn bên em ấy.

Ngay giai đoạn tình yêu nồng nhiệt thì nghỉ đông và nghỉ hè thực sự là một sự dày vò.

Tôi cười, cầm điện thoại đặt bên miệng, nhỏ giọng nói:

“Hôm nay miệng em rất ngọt.”

“Phải không?” Tôi cảm nhận được em ấy cười trong lời nói kia, “Bạn học Chu Tiểu Dĩ, có thể lấy em từ trong túi ra ngoài không?”

Tôi bật cười, đưa tay lấy điện thoại ra, trong màn hình em ấy đang dựa bên giường trong tay cầm một quyển sách, nghe thấy tai nghe có tiếng xì xào nên quay đầu nhìn tôi.

Thì ra đang đọc sách, vậy cái câu ‘lấy em ấy ra’ là chuyện gì xảy ra.

Cái hình thức tham gia sinh hoạt của nhau làm cho tôi rất thích, tôi có thể nghe được em ấy và mẹ mình đang nói chuyện, nghe được bên tai những âm nhanh rất nhỏ em ấy phát ra, nghe được những sinh hoạt của em ấy, nghe được những chuyện vặt của em ấy.

Hưởng thụ thành thói quen, thói quen thúc dục người khác ngủ, nhưng bên này tôi bật nhạc quá mức thư thái, lướt Weibo cho đã rồi trở lại, Hà Trừng ở bên kia hai mắt đã nhắm lại.

Tôi cố gắng hành động nhẹ nhàng, không biết là em ấy đang nghỉ ngơi hay đang ngủ, góc độ của điện thoại đã bị lệch, trên người em ấy đã đắp chăn, đắp đến cằm em ấy.

Rất muốn vươn tay đem những lọn tóc nghịch ngợm trên mặt em ấy vén lên, nhưng tôi cái gì cũng không làm được, chỉ có thể nhìn, từng lọn tóc nhỏ ở giữa ngã xuống, từng chút từng chút lướt qua mặt em ấy, từng chút từng tản ra, cuối cùng chạm vào lông mi, ngừng lại.

Em ấy cũng bởi vì biến cố này, mở mắt.

Nhỏ giọng Ừm Ừm hai tiếng, tùy tiện, xõa tóc, hỏi tôi với giọng mới vừa tỉnh ngủ:

“Mấy giờ rồi?”

Tại sao có thể như vậy, rốt cuộc bản thân em ấy tự có khí tức mê người hay là tôi không tự chủ luôn bị em ấy lắc tới thần hồn điên đảo, mà rõ ràng rất nhiều hình ảnh, luôn khiến tôi khó có thể diễn tả bằng lời.

Tôi nuốt nước bọt, nói với em ấy:

“Sắp 12 giờ rồi.”

Em ấy vẫn duy trì tư thế nằm nghiêng nhìn tôi, đôi mắt buồn ngủ nửa khép, nhỏ giọng nói:

“Ba mẹ em ngày kia đi du lịch, một tuần.”

Tôi cũng nằm nghiêng, hỏi:

“Đi đâu?”

Em ấy bật cười, lại thở dài, vươn tay lắc lắc trong không trung, tôi phối hợp sát tới khuôn mặt dâng lên lúm đồng tiền bên má, nghe thấy tiếng em ấy chạm vào màn hình 3 lần, sau đó nói:

“Kiếm cớ, ngày kia tới tìm em.”

————————

Chu tỷ bị học muội dụ đến nhà riêng rồi :v

Ps. Ngủ ngon chuẩn bị cuối tuần xõa thôi :v

Tính kể chuyện bữa mẹ tui bốc phốt chuyện tui thích con gái mà trễ rồi thôi hẹn lần khác 🙂