Dụ Dỗ Đại Luật Sư

Chương 1930

Chương 1930

“Các người… nói đều là thật sao?” Khương Tụng ngây người nhìn hai người.

Bà ấy không thể tin được suốt thời gian qua, bà đều sống trong âm mưu của vợ chồng Khương Thái Vũ.

Bà ấy không muốn chấp nhận rằng mình đã làm tổn thương con gái mình như vậy.

Bà ấy có mặt mũi gì mà gặp Khương Tuyết Nhu.

“Mẹ, chẳng lẽ con nói dối mẹ sao? Con không biết là ai đã chặt đứt ngón tay của con sao.” Thương Mỗ rống lên với đôi mắt đỏ hoe không chịu nổi, “Mẹ có biết thời gian đó con sống như thế nào không. Con bị nhốt trong cái l*иg tối tăm, bọn họ đã cho con ăn cơm thiu, nước bẩn, còn không có đũa ăn cơm, ngày nào cũng như một con chó. Lương Duy Phong rất ít khi đến, nhưng lần nào đến cũng đánh đập con, mẹ nhìn thương tích trên người con … ”

Anh ấy cởi bỏ quần áo, trên người đầy vết sẹo, thậm chí còn có dấu vết của khói lửa.

“Lương Duy Phong, anh ta là đồ biếи ŧɦái, là con quỷ.  Anh ta nói mình là người trên cao, địa vị của con càng cao, anh ta càng chà đạp con, làm nhục con càng cảm thấy vui vẻ. Anh ta nói mọi người đều ngu ngốc bị anh ta chơi đùa trong lòng bàn tay. Sớm muộn gì cũng sẽ trở thành người giàu có nhất thiên hạ. Muốn Thương gia, đảo Solomon tất cả đều khuất phục dưới chân của anh ta. ”

Thương Mỗ không chịu nổi tức run lên.

Từ nhỏ đến giờ, anh ấy không phải chịu nhục nhã như vậy.

Nếu không có sức chịu đựng mạnh mẽ, anh ấy sẽ không thể sống sót đến bây giờ.

Con mắt Khương Tụng co rút dữ dội.

Đây là con trai của bà, tuy rằng bà đối với Thương Mỗ nghiêm khắc từ nhỏ. Khi còn bé nó nghịch ngợm, bà nhiều nhất là đánh vào mu bàn tay.

Bây giờ nó bị thương như thế này.

Khương Tụng gần như đứng không vững.

Nhiều năm qua, bà đã ở vị trí cao, tưởng như mọi thứ đều nằm trong lòng bàn tay.

Bà chợt nhận ra mình thật ngốc, thật ngốc đến mức không thể bảo vệ con mình, thậm chí còn trở thành đồng phạm để làm hại con mình.

Ngay lúc đó, trong ngực Khương Tụng tràn đầy thù hận, nóng lòng muốn gϊếŧ chết Khương Thái Vũ, Lương Duy Phong.

“Tụng, gọi điện thoại cho thuộc hạ.” Thương Dục Thiên ôm chặt vai bà ấy, “Chẳng qua là không muốn rút dây động rừng. Đêm nay Lương Duy Phong sẽ ra tay, nếu biết  ở nước ngoài có chuyện, anh ta sẽ hoãn kế hoạch chạy trốn. Tống Gia bên kia muốn có bằng chứng cho thấy nhà họ Mạnh và họ Lương có ý định tạo phản.”

“Được rồi, tôi sẽ gọi điện thoại ra nước ngoài ngay.” Khương Tụng run rẩy lấy điện thoại di động ra gọi cho thư ký trung thành nhất của mình ở nước ngoài. “Liên hệ với các nước khác, nói chuyện với họ hủy bỏ hợp tác với tập đoàn Kim Duệ. Chuyện này bí mật hoạt động, hôm nay không được rút dây động rừng.”

Sau khi cúp máy, đầu óc bà ấy vẫn trống rỗng.

Một hồi lâu, bà ngơ ngác nhìn Thương Dục Thiên, môi mỏng mấp máy, run giọng hỏi: ” Cô ấy … thật sự là con gái ruột của em sao?”