Chương 1125
Kêu?
Kêu cái gì mà kêu?
Cô dám kêu lên sao?
Để cho Lương Duy Phong đi vào, nhìn thấy Hoắc Anh Tuấn hôn cô, cô có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch.
Thấy cô thành thật không dám lên tiếng, Hoắc Anh Tuấn nâng khuôn mặt nhỏ bé của cô lên, tùy ý hôn xuống.
Anh biết rằng bản thân rất quá đáng, ích kỷ và đê hèn.
Nhưng khi nếm được mùi vị động lòng của cô, lại giống như bị trúng độc, làm thế nào cũng không bỏ được.
Trong bóng tối, hô hấp trầm thấp của người đàn ông không ngừng vang vọng bên tai, Khương Tuyết Nhu khẩn trương cũng không dám thở hổn hển, cô chỉ cầu nguyện Lương Duy Phong đi nhanh một chút, để cô có thể đẩy anh ra.
Chỉ là từ từ, ý thức của cô bị tiếng hít thở của Hoắc Anh Tuấn câu dẫn.
Giọng nói của nhóm người đẳng sau cánh cửa cũng dần dân đi xa.
Cho đến khi trong lúc mơ hồ, điện thoại di động của cô đột nhiên vang lên.
Cô hoảng sợ, vội vàng đẩy Hoäc Anh Tuấn ra Người đàn ông đang mải mê bị bất ngờ không kịp đề phòng lui về phía sau hai bước.
Cô hoảng hốt lấy điện thoại di động ra, nhìn thấy ba chữ Lương Duy Phong, cả người đều rối loạn, cô không dám nghe, chỉ có thể im lặng, sau đó nhanh chóng đặt trở lại trong túi xách, giơ tay kéo mở cửa, muốn chạy trốn.
Cô không dám ở lại đây.
“Em có chắc là muốn ra ngoài với bộ dạng như thế này không?”
Giọng nói khàn khàn gợi cảm của Hoắc Anh Tuấn vang lên từ phía sau Thân thế của cô cứng đờ, đầu tiên là mờ mịt một chút, sau đó cúi đầu nhìn, phát hiện dây áo trên bộ lễ phục của mình đã bị kéo xuống, ngực lộ ra một mảng lớn.
Khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của cô trong nháy mắt đỏ ửng lên Cô giơ tay lên, tát một cái tát vào mặt anh: “Lưu manh”
“Đúng vậy, tôi lưu manh” Hoắc Anh Tuấn dùng đầu lưỡi liếʍ lại vành môi vừa bị cô đánh đau, anh từng bước từng bước đến gần, hai tay chống lên hai bên tai cô, đôi mắt không chút che giấu nóng rực.
Khương Tuyết Nhu ngơ ngác như gà gỗ.
Biểu cảm cũng giống như bị sét đánh.
Làm ơn đi, ông tướng nhà anh nếu không lưu manh cũng giống như bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ vậy, còn nếu lưu manh thì cũng đành chịu rồi.
Những ngày yên ổn của cô sợ là cũng đừng nghĩ tới nữa.
*Ừ… Đôi khi em cũng phải học được hai chữ cam chịu, có một số ‘thứ không phải em nói trị là có thể trị khỏi được”
Khương Tuyết Nhu cố gắng khôi phục lý trí đánh bay ý nghĩ kia của anh: “Hà tất gì phải thế, ngộ nhỡ trị không tốt thì sao, tôi cảm thấy anh đừng nên chống lại vận mệnh nữa, thật đấy”
Đôi mắt to lấp lánh của cô trông rất ngây thơ.
Người không biết còn tưởng rằng cô đang khuyên nhủ một thiếu niên xấu đang lạc lào đó.