Chương 1071: Tuyết Nhu, thật xin lỗi
Hoắc Anh Tuấn đột nhiên lên tiếng, anh nhìn theo bóng lưng của cô, giọng điệu tràn đầy vẻ đau thương: “Mấy ngày trước anh đến Thanh Đồng, tìm được gì Lâm, anh đã biết được rất nhiều điều từ dì ấy. Chúng ta đã từng… rất yêu nhau”
“… Ồ” Khương Tuyết Nhu quay lưng về phía anh, rất bình tĩnh mà trả lời, nhưng trong lòng sóng gió đã cuộn trào.
Anh thực sự phát hiện ra? Cô còn nghĩ rằng anh sẽ không bao giờ nhận ra. Hoắc Anh Tuấn vô cùng thất vọng, cô đã trả lời anh bằng một chữ: “Ồ. Cô không có bất kỳ phản ứng nào, kể cả là phấn khích, buồn bã hay chua xót.
Cô không có. Nhưng anh lại có rất nhiều.
Trong những ngày qua, việc mâu thuẫn lớn nhất của anh chính là nhìn thấy cô. Anh sợ nhìn thấy cô, nhưng lại rất nhớ cô.
“Tuyết Nhu, thật xin lỗi, anh thật sự không biết.”
Hoắc Anh Tuấn như một đứa trẻ, tay chân luống cuống lên tiếng giải thích: “Anh không có cố ý, cũng không nghĩ tới chuyện hoang đường sẽ xảy ra trên chính người anh. Thuật thôi miên của cô ta rất ghê gớm, làm xáo trộn tất cả các ký ức của anh, thậm chí thay đổi nó khiến anh rất chán ghét em, cho nên anh vẫn cứ mãi không phát hiện ra.”
“Vậy ý anh là muốn tôi tha thứ cho anh?” Khương Tuyết Nhu bỗng nhiên quay đầu lại, một đôi mắt bình tĩnh dừng trên gương mặt tuấn tú của anh.
“Anh..” Hoắc Anh Tuấn ngẩn ra, cả người rất xấu hổ, ngay cả hai mắt cũng đau đớn đỏ lên: “Tuyết Nhu, anh yêu em, chưa bao giờ thay đổi..”
“Ho.”
Cuối cùng Khương Tuyết Nhu bật cười: “Hoắc Anh Tuấn, cho dù lần đó anh không bị Nhạc Hạ Thu quyến rũ thì có lẽ bây giờ chúng ta cũng đã ly hôn từ lâu rồi.”
Hoắc Anh Tuấn ngẩn ngơ: “Sẽ không đâu” .
“Thật nực cười, một đoạn ký ức về tình cảm mà chỉ có chính bản thân mình nhớ rõ. Thật sự là trước đó, tình cảm của chúng ta đã xảy ra vấn đề rồi. Lúc anh còn tỉnh táo, cũng hoàn toàn không bận tâm cảm xúc của tôi, cả ngày ở cạnh bên với Nhạc Hạ Thu. Khi các người ra ngoài tụ họp, tôi thỉnh thoảng tham gia, tôi là người không được chào đón nhất trong thế giới của anh.”
Khương Tuyết Nhu kể lại quá khứ: “Anh tùy ý để bạn của anh chửi bới tôi, công kích tôi, giữa tôi và Nhạc Hạ Thu, anh cũng luôn luôn đứng về phía Nhạc Hạ Thu. Anh cho rằng tôi vô cớ gây rối, về sau tôi mang thai, chúng ta còn không nói chuyện nhiều với nhau, rồi thậm chí anh còn thường xuyên không về nhà. Tôi không thể cảm nhận được sự quan tâm của anh.”
Hàng mi của Hoắc Anh Tuấn run lên một cách yếu ớt.
Anh cho rằng trước kia hai người bọn họ thật sự yêu nhau, là Nhạc Hạ Thu dùng thuật thôi miên thay đổi tất cả.
Hoá ra là trước kia anh đã đối xử quá đáng với cô như vậy.
Khương Tuyết Nhu nói: “Nhạc Hạ Thu thâm hiểm ác độc thì tôi đã biết từ lâu. Tôi đã nhắc nhở anh, bảo anh không nên tiếp xúc với cô ta, nhưng anh cho rằng tôi đang kɧıêυ ҡɧí©ɧ ly gián. Anh quá tin tưởng cô ta, đây cũng là nguyên nhân vì sao Nhạc Hạ Thu sử dụng thuật thôi miên với anh thành công”
“Nhưng mặc dù vậy, Hoắc Anh Tuấn, lúc ấy tôi cũng chưa từng hận anh. Sau khi đứa nhỏ của chúng ta không còn và sau khi Minh Kiều xảy ra chuyện thì tôi mới hận anh. Anh có thể không yêu tôi, có thể che chở cô ta, nhưng ngay cả lương tâm và giới hạn cuối cùng cũng không còn thì thật quá đáng. Các người yêu nhau nhưng vì sao phải coi người khác là bàn đạp chứ” .
“Hoắc Anh Tuấn, có thể anh không thể hình dung được. Anh không phải là nạn nhân, anh là tự làm tự chịu.”