Chương 500: Gặp lại người mình ghét nhất
“Minh Kiều, là cô à”
Cửa kiếng xe cửa mở ra, khuôn mặt Tân Giai Linh tức giận lộ ra, còn có một bộ dạng thật cao.
hứng khi thấy dáng vẻ này của cô.
Lâm Minh Kiều thấy liền muốn ói máu.
Chết tiệt, hiếm thấy trở về Thành Đông ở mấy ngày, lại đυ.ng phải người mình ghét nhất.
“Minh Kiều, cô làm sao trở về Thành Đông, nghe nói cô ở Kinh Đô tìm được người bạn trai mới, cô làm sao có thể đối với anh Quý Dương như vậy.” Tân Giai Linh đột nhiên nhíu mi lên nói.
“Liên quan gì đến chuyện của cô, cô có điếc hay không không nghe được lời của tôi nói, cô thiếu chút nữa đυ.ng vào xe tôi” Lâm Minh Kiều giọng tràn đầy không kiên nhẫn.
Tân Giai Linh ủy khuất hốc mắt chợt lóe: “Thật xin lỗi, tôi…”
“Tôi thay mặt cô ấy nói xin lỗi với cô… “
Cửa kế bên người lái bỗng nhiên bị mở ra, Giang Quý Dương từ trong xe đi ra, đã từng là người đàn ông tuấn tú dáng người lãng tử, gương mặt tuấn tú cùng đôi môi trắng bệch như tờ giấy, chân mày cũng nhíu thật chặc chung lại một chỗ.
Lâm Minh Kiều liếc mắt liền nhìn ra dáng vẻ anh ta không quá thoải mái.
Cô căng thẳng trong lòng, nhưng mà rất nhanh liền đem lại lo âu trong cổ họng ép xuống.
Bọn họ đã chia tay, anh ta khó chịu chỗ nào cũng không liên quan đến mình.
Huống chi, vẫn giống như trước kia vậy, nhưng mà anh ta bị bệnh cũng tốt, có Tân Giai Linh luôn là ở bên người chăm sóc.
“Là bụng của tôi không thoải mái, cô ấy vội vả tìm vị trí để đỗ xe” Giang Quý Dương ánh mắt cũng không nhúc nhích nhìn cô, cô gái trước mặt lái một chiếc xe suy màu trắng, dù là trên mặt chẳng qua là trang điểm đơn giản cũng vẫn là xinh đẹp động lòng người.
Anh đột nhiên phát hiện từ sau khi trở lại từ Kinh Đô khoảng thời gian này, cho tới bây giờ không có một khắc nào quên được cô.
Thậm chí thường xuyên không khống chế được buồn bực ưu tư.
Trước kia anh không thích uống rượu, bây giờ lúc đi ra ngoài xã giao, luôn là người tới không cự.
Lần này đau đớn chính là do tối hôm qua uống nhiều rồi, bị thương dạ dày.
Tân Giai Linh thấy Giang Quý Dương vẫn nhìn Lâm Minh Kiều, nhịn xuống con tim ghen tị, miễn cười gượng nói: “Minh Kiều, tôi vẫn luôn lo lắng sức khoẻ cho anh Quý Dương. Dù sao trước kia tôi đều làm vậy… “
Đều làm vậy….
Lâm Minh Kiều chớp mắt, lời này dùng thật vi diệu.
Là đều làm vậy, hai người phụ nữ các người cùng chăm sóc sao.
Nhưng mà cô đã buông bỏ Giang quý dương người này rồi, không có ý đóng kích với Tân Giai Linh nữa.
“Cô tìm lộn người rồi, chúng tôi đã không còn quan hệ, tôi còn có việc, tôi đi trước.” Lâm Minh Kiều đi đến đầu xe leo lên.
Giang quý Dương chỉ cảm thấy dạ dày đau chỗ đó càng ngày càng khó chịu hơn, khiến cho thân thể cao lớn của anh ta cơ hồ đứng không vững.
Trước kia, lúc anh không thoải mái, cô so với bất kì ai khác quan tâm hơn, thậm chí cả đêm túc trực bên cạnh chăm sóc anh ta.
Bây giờ ngay cả một câu quan tâm dư thừa cũng không có.
“Anh Quý Dương, chúng ta đi thôi.” Tân Giai Linh dỡ Giang Quý Dương đi bộ đến cửa cấp cứu.
Kế tiếp là rút máu, hóa nghiệm kết quả.
Lúc Tân Giai Linh lấy kết quả đi ra, chợt thấy Lâm Minh Kiều đậu xe xong ȶᏂασ thẳng ra phía sau phòng giám định kết quả xét nghiệm.
Cô ta đi nơi đó làm gì.
Đang suy nghĩ, điện thoại di động reo, thấy người điện tới cô cười một tiếng: “Kiều Nhân, cô điện thoại tới thật đúng lúc, cô đoán tôi thấy người nào?”
“Ai?”