Chương 401: Vô cớ gây chuyện
“Tôi… “
“Không nghe thấy hay sao, phu nhân của tôi nói anh đi đi, nam tiểu tam bây giờ cũng mặt dày mày dạn như vậy sao” Hoắc Anh Tuấn ôm Khương Tuyết Nhu, giọng thân mật: “Vợ ăn đi, anh tiếp tục bóc hạt thông cho em” .
Lương Duy Phong ánh mắt bình tĩnh nhìn dáng vẻ Khương Tuyết Nhu tựa vào trong ngực Hoắc Anh Tuấn, chỗ sâu trong đáy mắt thoáng qua một chút u ám, gương mặt anh ta trở nên khó coi căng thẳng, xoay người đi lên phía trước.
Khương Tuyết Nhu ngẩng đầu nhìn bóng lưng anh ta, trong lòng thở dài.
Cô thật hy vọng Lương Duy Phong sớm có thể buông cô xuống. Từ lúc cô lựa chọn trở lại bên người Hoắc Anh Tuấn, cô cảm thấy mình không có biện pháp cùng anh ta ở cùng một chỗ.
Bây giờ, cô với Hoắc Anh Tuấn căn bản là không ly dị, vậy thì càng không thể nào.
“Ăn hạt thông, không cho phép em nhìn người đàn ông khác” Hoắc Anh Tuấn kéo mặt cô qua: ” Lương Duy Phong không đơn giản như vậy…”
“Hôm nay người có thể tới cái bữa tiệc đính hôn này đều không phải là người bình thường, anh ta một người mới vừa tới Kinh Đô, trong người không có bất kỳ bối cảnh gì, có thể rất nhanh giao thiệp với những người ở nơi này, thậm chí ngồi trong một trong bốn bàn phía trước, em cảm thấy có thể đơn giản như vậy?”
Khương Tuyết Nhu lập tức nói không ra lời.
Quả thật, Lương Duy Phong của ngày hôm nay khiến cho cô có chút xa lạ.
Sau bữa tiệc.
Nhà họ Sở mời khách đi đến bãi cỏ bên kia, buổi chiều còn có một buổi dạ vũ được cử hành.
Một đám khách đi ra ngoài, Khương Tuyết Nhu vừa mới đứng lên, cảm giác thân lại bị một người hung hăng đυ.ng một cái.
Ngay sau đó, một tên đàn ông mập mạp đột nhiên quay đầu lại chỉ về phía cô mắng lên: “Cô dùng tay đυ.ng tôi làm gì.”
Khương Tuyết Nhu lập tức nhớ tới người này là lần trước ở bữa tiệc ở nhà họ Hoắc đối với cô táy máy tay – chân chủ tịch Khổng.
“Cái gì, mày dám công khai sờ chồng bà, người xấu xí như mày có phải muốn quyến rũ chồng bà hay không, bà đây đánh chết mày. Bên cạnh chủ tịch Không có một người phụ nữ vóc dáng cũng mập mạp lập tức lao ra nắm lấy tay cô.
“Khổng phu nhân, cái tay này của bà là không muốn nữa có phải không” Hoắc Anh Tuấn bắt lấy cổ tay bà ta, đáy mắt lạnh lẽo.
“Cứu mạng, cậu cả Hoắc Hoắc phế tay tôi.” Khổng phu nhân bỗng nhiên khóc lớn rống lên.
Khiến cho các vị tân khách đang muốn rời đi cũng quay đầu lại nhìn náo nhiệt.
“Chủ tịch Khổng, Khổng phu nhân, xảy ra chuyện gì.” Sở Văn Khiêm làm một bộ hòa nhã tiến tới.
Chủ tịch Khổng nói: “Các người tới thật đúng lúc, lúc này tôi đi ngang qua, người đàn bà này muốn chiếm tiện nghi tôi, phu nhân tôi giận dữ muốn dạy dỗ cô ta, cậu cả Hoắc Hoắc liền đứng ra nói muốn phế tay vợ tôi” .
“Ai da, Khương Tuyết Nhu, cô sẽ không phải là cảm thấy Hoắc Anh Tuấn không phải là tổng giám đốc tập đoàn Hoắc nữa, không có tiền đồ, muốn bỏ nó mà trèo cao sao?” Hoắc Văn đột nhiên che miệng: “Khuôn mặt bị hủy rồi mà còn không an phận.”
“Thật là lòng dạ độc ác, thật không biết xấu hổ.” “Còn không mau nói xin lỗi với chủ tịch Khổng, Khổng phu nhân” Một đám khách chỉ Khương Tuyết Nhu măng lên.
Lúc này không phu nhân đột nhiên che mắt khóc lên: “Các người có chỗ không biết, chồng tôi trước kia tay cũng là bị cậu cả Hoắc Hoắc làm gãy”
“Đúng vậy, các người nhìn tay của tôi bây giờ còn quấn vải thưa đây” Chủ tịch Khổng vẻ mặt đau khổ: “Thật là hϊếp người quá đáng”
Ông cụ Hoắc sắc mặt tái xanh tại chỗ: “Thật là vô pháp vô thiên, Hoắc Anh Tuấn, còn không mau nói xin lỗi chủ tịch Khổng”
Hoắc Phong Lang cũng thở dài nói: “Anh cả, chủ tịch Khổng là đồng bọn hợp tác quan trọng của tập đoàn Hoắc thị chúng ta, anh làm quả thực thật quá đáng.
“Phải không” Hoắc Anh Tuấn trơ tráo không cười buông lỏng một chút áo cà vạt nơi cổ: “Chủ tịch Khổng, vậy ông nói xem tôi nên nói xin lỗi như thế nào thì ông mới có thể tha thứ cho tôi đây”