Dụ Dỗ Đại Luật Sư

Chương 337: Cậu Hai Hoắc Của Hoắc Thị Gặp Tai Nạn Ở Pháp

Khi vừa dứt lời, điện thoại của anh đã đổ chuông.

Anh lấy điện thoại ra nhìn, Khương Tuyết Nhu nhìn thấy chữ “bà”.

Hoắc Anh Tuấn cầm điện thoại đi ra bên ngoài: “Bà, có chuyện gì ạ?”

“Không có chuyện gì thì không được gọi sao, cháu một ngày từ sáng tới tối bận làm cái gì mà mấy ngày nay không về nhà cũ, mẹ cháu về rồi, tối nay cháu về trang viên ngủ đi”.

Hoắc Anh Tuấn liếc nhìn vào cửa phòng ngủ, từ chối: “Cháu có việc bận rồi ạ”.

“Công ty có cuộc họp cháu không rảnh, Minh Ngọc tìm cháu hẹn gặp cháu không rảnh, cháu rốt cuộc bận mải | làm cái gì vậy?

Bà ngoại Hoắc tức giận nói: “Cháu nhất định phải về.

Một nhà đông đủ cùng nhau ăn cơm”

Hoắc Anh Tuấn cười lạnh: “Là một nhà đông đủ ăn cơm, hay là muốn ép cháu đưa Hoắc Phong Lang trở về?”

Bà ngoại Hoắc giọng điệu than thở: "Anh Tuấn à, mấy năm nay là bà và ông cháu ép bức mới không để cho mẹ cháu quản chuyện công ty.

Sau khi thấy cháu và Hoắc Phong Lang tranh cãi ở công ty, ai cũng đều biết Hoắc Phong Lang không phải là đối thủ của cháu.

Bà và ông đều đang giúp cháu.

Nếu chọc tức Hoắc Nhã Lam quay về công ty rồi, vậy thì cháu sau này sẽ không được ung dung thoải mái như thế đâu.”

Hoắc Anh Tuấn cười lạnh: “Được, cháu để anh ta trở về” “Vậy thì tốt rồi.” Bà ngoại Hoắc nhẹ nhõm hài lòng, “Khi nào trở về cùng bà ăn cơm” "Tạm thời chưa có thời gian rảnh”

Bà ngoại Hoắc nghiệm giọng nói: “Bây giờ đến ăn cơm cùng bà cũng không nguyện ý, cháu có phải đang ở bên ngoài cùng với phụ nữ, cháu đừng làm như bà già rồi hồ đồ, bà nghe nói cháu từng đưa phụ nữ vào khách sạn.

quốc tế Phong Lôi qua đêm”.

Hoắc Anh Tuấn cười nhạt, khẳng định chắc là Minh Ngọc nói cho bà, người ở bên cạnh anh đều biết giữ mồm giữ miệng: “Không phải đàn ông thường thế sao?”

“Cháu không phải đã có Minh Ngọc rồi sao? “Cháu đối với cô ấy không có hứng thú gì, cháu tắt máy đây” Hoắc Anh Tuấn kết thúc cuộc gọi.

https://img..com/public/images/storyimg/20210531/du-do-dai-luat-su-336-0.jpg

Khương Tuyết Nhu cười khổ một mình, cô chẳng qua chỉ là là một cô nhân tình nhỏ ở trong bóng tối.

Ngay sau đó, Hoắc Anh Tuấn cũng thay quần áo đi ra, hai người cùng nhau ngồi ăn sáng.

Bữa sáng của dì Tần rất ngon, Khương Tuyết Nhu rất thích những món này, nhưng Hoắc Anh Tuấn lại ăn rất ít.

Dì Tần thở dài: “Cậu chủ, cậu cả ngày không ăn gì như thế này cũng không được, cậu vẫn phải ăn một chút, nếu không cơ thể sẽ suy sụp".

Khương Tuyết Nhu ngẩn ra.

Anh không ăn? Anh rõ ràng có thể ăn hai hoặc ba bát mỗi bữa.

Có điều dường như Hoắc Anh Tuấn đã gầy đi rất nhiều sau khi trở về Kinh Đô.

"Dạ Tần, cháu không đói".

Hoắc Anh Tuấn vừa nói xong, điện thoại lại vang lên.

Lần này, sau khi nhấc máy, anh đột nhiên đứng dậy, sắc mặt hơi thay đổi: “Được rồi, tôi sẽ quay lại công ty ngay".

"DÌ Tần, buổi trưa dì hãy làm cho cô ấy mấy món ngon bổ dưỡng cơ thể" Hoắc Anh Tuấn đi tới bên Khương Tuyết Nhu sờ đầu cô rồi quay người rời đi.

Khương Tuyết Nhu không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ thấy dáng vẻ của anh ấy rất gấp gáp.

Cho đến sau khi ăn sáng xong, điện thoại hiện lên một dòng tin tức, Cậu hai Hoắc của Hoắc thị gặp tai nạn ở Pháp, hiện vẫn đang mất tích.

Tin tức về Hoắc thị ở Kinh đô luôn nhận được nhiều sự quan tâm nhất.

- ----------------------.