Dụ Dỗ Đại Luật Sư

Chương 274: Ham Mê Hư Vinh

Buổi sáng ngủ không ngon giấc, bầu không khí trong phòng khách không quá giống nhau.

Diệp Gia Thanh ngồi ở trên ghế sa lon không nhúc nhích, Diệp Minh Ngọc ôm cánh tay ông mặt mày hớn hở nói: "Bố, bố biết không tối hôm qua Hoắc đại thiếu gia đối với con rất là nhiệt tình, ở trong đám người liếc mắt một cái liền nhìn trúng con, còn mời con khiêu vũ, buổi tối lão bà cụ còn tìm con trò chuyện rất lâu, để cho con làm bạn gái Hoắc đại thiếu gia"

Vệ Phương Nghi cũng miệng cười toe toét: "Minh Ngọc nhà ta thật có phúc, tôi cũng biết với sắc đẹp của con bé thì sau này có thể tồn tại được đức lang quân như ý, nhưng không nghĩ tới là có thể gả cho Hoắc đại thiếu gia, Hoắc đại thiếu gia kia là dạng gì tồn tại chứ, là nhà giàu nhất nước Nguyệt Hàn này, tương lại toàn bộ nhà họ Hoắc đều là của con bé"

"Hai mẹ con các người đừng quên nhà họ Hoắc còn có một tên Hoắc Phong Lang" Diệp Gia Thanh cau mày nhắc nhở hai mẹ con họ.

"Hoắc Phong Lang thì như thế nào, người sáng suốt cũng nhìn ra được người con trưởng Hoắc đại thiếu gia mặc dù bỗng nhiên rời khỏi tập đoàn Hoắc thị một khoảng thời gian, nhưng Hoắc Phong Lang căn bản không có biện pháp quản lý tốt tập đoàn Hoắc thị"

Diệp Minh Ngọc chỉ phát bực nói: "Coi như là đại thiếu gia không được tập đoàn Hoắc thị đi, thì thân phận của đại thiếu gia cũng đủ hiển hách rồi, cả đời này của con không phải là anh ấy thì con không muốn lấy chồng nữa"

Vệ Phương Nghi cười híp mắt: "Ông xem đây là nhìn nhau hợp mắt, còn cố ý tình chàng ý thϊếp"

Diệp Gia Thanh có tí không vui: "Cho nên thực chất là cả bữa tối hôm qua là con đi tham gia bữa tiệc của nhà họ Hoắc sao, tại sao tối hôm qua các người lại phải gạt tôi, là sợ tôi bảo Khương Tuyết Nhu cũng đi chứ gì, hai mẹ con các người cũng thật tốn nhiều tâm tư"

Diệp Minh Ngọc bỉu môi: "Kêu cô ta đi làm gì, cái kiểu bữa tiệc lớn như vậy sợ là cô ta cũng chưa có thấy qua, con sợ cô ta đem mặt mũi nhà họ Diệp chúng ta ném đi mất, với cả không phải nói là cô ta đã có vị hôn phu rồi sao, tránh cho cô ta thấy Kinh Độ có bao nhiêu quý tốc lớn như vậy, cô ta sẽ không nhịn được bà vì thân phận rẻ tiền của vị hôn phu kia mà bỏ rơi người ta chứ."

"Con..." Diệp Gia Thanh tức giận vỗ bàn, nhưng thấy Khương Tuyết Nhu đứng trên cầu thang thì chợt cứng đờ: "Tuyết Nhu..."

"Ai cha, Tuyết Nhu, con đừng hiểu lầm nha." Vệ Phương Nghi bận bịu cười nói: " Ý Minh Ngọc là sợ con mới từ thành phố Thành Đông tới, sợ con không có thói quen tham gia cái loại tiệc đó, hơn nữa bữa tiệc nhà họ Hoắc lại là không phải là một bữa tiệc tầm thường"

Khương Tuyết Nhu âm thầm đánh giá, cái người mẹ ghẻ này nói chuyện thật là có nghệ thuật đó nha, không phải trước kia cô chưa bao giờ trải qua cảnh giễu cợt này.

Nhưng mà Hoắc đại thiếu gia gì đó, cô cũng chưa từ có suy nghĩ sẽ tiếp cận anh ta.

Thậm chí, nếu là người nhà họ Hoắc cô tránh xa còn không kịp.

"Không quan trọng, có thể trở thành con gái nhà họ Diệp đã là vinh hạnh của con, con trước giờ chưa từng nghĩ sẽ tiếp tục leo lên cành cao nữa" Khương Tuyết Nhu cười ôn hòa dửng dưng.

Vệ Phương Nghi với Diệp Minh Ngọc cùng cứng đờ, lời này không phải là trào phúng cô ta đã là người của nhà họ Diệp vẫn không biết điều, còn muốn dùng sức leo lên cao nữa ư.

Quả nhiên, Diệp Gia Thanh đối với hai mẹ con bọn họ thần sắc càng không vui.

Vệ Phương Nghi dứt khoát nói: "Chồng, tôi còn không phải là vì ông sao, con gái của chúng ta nếu có thể gả cho Hoắc đại thiếu gia, thân phận của ông sẽ càng không giống lúc trước."

"Bố, con bây giờ là bạn gái Hoắc đại thiếu gia" Diệp Minh Ngọc lại chu mỏ nói: "Đại thiếu gia nói hết rồi, tối nay muốn tới nhà chúng ta ăn cơm."

"Cái gì, Hoắc đại thiếu gia muốn tới?" Vệ Phương Nghi kích động thân thể run rẩy, "Chồng, ông nghe chưa, nhìn tình hình này không bao lâu nữa Minh Ngọc của chúng ta có thể kết hôn với Hoắc đại thiếu gia rồi."

Diệp Gia Thanh cũng có chút bất ngờ, nhưng mà nếu như Hoắc đại thiếu gia thật muốn tới, ông cũng phải cẩn thận chiêu đãi mới được: "Ta biết rồi, buổi tối báo cho phòng bếp chuẩn bị nhiều thức ăn ngon rượu ngon một chút."

Diệp Minh Ngọc mừng rỡ, liền vội vàng nói: "Bố, con cảm thấy quần áo của con quá ít, tối nay Hoắc đại thiếu gia tới con phải ăn mặt lộng lẫy một chút."

"Được rồi, cùng mẹ con đi mua đi" Diệp Gia Thanh ném tấm thẻ ngân hàng ra ngoài: "Chớ chỉ có mua cho Minh Ngọc không, Tuyết Nhu mới tới, tủ quần áo căn bản là không có bao nhiêu quần áo, con cũng mua cho chị hai ba chục bộ đi, trực tiếp để cho cửa hàng tổng hợp đưa tới là được"

Hai mẹ con Vệ Phương Nghi nụ cười cũng chợt cứng đờ, Diệp Minh Ngọc đang muốn nổi giận bất mãn, Vệ Phương Nghi trơn mắt nhìn cô ta một cái, hai mẹ con lúc này mới rời đi dạo phố.

Diệp Gia Thanh nhìn bóng lưng hai mẹ con chợt thở dài " Tuyết Nhu, con chớ có để ý cô em gái này của con bị dì con dạy dỗ đến kiêu căng, ham mê hư vinh"

"Bố, không liên quan đến con, con cũng không thèm để ý."

Khương Tuyết Nhu mỉm cười lắc đầu, một ánh mắt đen nhánh trong suốt như nước trong veo động lòng người, trên mặt lại giống như được thứ gì lau chùi, trắng nõn giống như quả trứng gà mới vừa lột.

Diệp Gia Thanh hơi ngẩn ra, trong lòng âm thầm tiếc rẻ.

Thật ra thì sắc đẹp của Khương Tuyết Nhu như vậy mới càng xứng với Hoắc thiếu gia, chỉ tiếc số mạng trêu người, nếu là sớm hơn một chút mang cô trở về thì đã tốt rồi.

"Đi, bố mang con đi thăm công ty của nhà họ Diệp chúng ta một chút."

- ----------------------