Khương Tuyết Nhu bây giờ suy nghĩ một chút trong lòng vẫn còn sợ hãi, thật may lần đó không thành công, nếu không có nửa đường tử trận khó có thể trở về.
"Sau này không dám" Cô yếu ớt lắc đầu một cái.
Hoắc Anh Tuấn buồn cười cậu môi: "Nhìn dáng vẻ nhát gan như chuột của em như thế này, lúc nào mới có thể sinh cho tôi một đứa bé, hử?"
Hoắc Anh Tuấn khuôn mặt nhỏ nhắn nhất thời thẹn thùng đến đỏ bừng.
Cô ôm lấy cổ anh, khuôn mặt nhỏ nhắn chôn ở trong l*иg ngực anh, hồi lâu, rầm rì lẩm bẩm nói: "Nếu không qua hai ngày nữa đi, thử thêm mấy lần nữa, có thể em sẽ không đau như vậy nữa."
"Không gấp, em sớm muộn cũng sẽ là người phụ nữ của tôi." Hoắc Anh Tuấn ôm chặt cô, giọng vô cùng bá đạo.
.
đam mỹ hài
Khương Tuyết Nhu lục phủ ngũ tạng cũng có chút ngọt ngào, mặc dù tối nay không có trở thành người phụ nữ của anh, nhưng cô vẫn cảm thấy rất hạnh phúc.
| Thời điểm khi hai người ngủ, cũng không biết chuyện tối nay ở hoạt động từ thiện đã truyền khắp toàn | bộ thành phố Thanh Đồng, mọi người đều biết.
Lúc này ở nhà họ Khương, khi Khương Thái Vũ lại một lần nữa nhận được điện thoại người bạn hợp tác làm ăn.
"Khương tổng giám đốc, ông lại không nhìn thấy dáng vẻ hèn hạ trên video của con gái ông tối nay, quá kí©ɧ ŧɧí©ɧ".
"Ha ha, ông để cho con gái ông ngủ với tôi một đêm, tôi có thể cùng ông hợp tác một hạng mục." Đọc tiếp tại web truyện T am l inh!
"Im miệng!" Khương Thái Vũ tức giận thân thể lảo đảo như muốn ngã, tức miệng mắng to: "Miệng ông sạch sẽ một chút cho tôi."
"Ha ha, ông như thế nào mà lại đòi sạch sẽ cho con gái ông? Cái loại mặt hàng đó, ai dám muốn?" "Cút, sau này đừng gọi điện thoại cho tôi" Khương Thái Vũ trực tiếp đập điện thoại di động.
Ông ta sống mấy thập niên, rạng rỡ nửa đời, cho tới bây giờ vẫn chưa mất thể diện giống hôm nay vậy, ông ta vốn cho là tập đoàn Hồng Nhân dễ đối phó như trở bàn tay, kết quả lại càng ngày càng xa, chẳng những như vậy, cuối cùng ngay cả mặt mũi cũng bị mất.
Ông ta tức giận như mất lý trí vậy, nắm gậy đi lên lầu hướng về phía phòng của Khương Kiều Nhân muốn cho cô ta một trận đòn.
"Mày cái đồ để tiện này, đều do mày, từ sau khi mày trở lại, tập đoàn Khương thì không còn, danh tiếng cũng không còn, ông đây đến từng tuổi này còn phải bị người khác làm nhục, mày thế này là muốn tiêu diệt tao!"
"Đừng mà!" Khương Kiều Nhân bị quất kêu thảm thiết liên tục, không ngừng nhích tránh sáng bên: "Bố, con làm như vậy cũng là vì nhà họ Khương chúng ta, cũng là bố nói con đi lấy lòng Hoắc thiếu gia"
"Tao để cho mày đi đưa lễ lấy lòng, không phải để cho mày đi ngủ với người ta".
Khương Thái Vũ tức giận miệng mắng to, càng nói càng tức, ra tay cũng càng ác.
| "Ông điên rồi, nó là con ruột của chúng ta!" Lạc Tâm Du xông vào đẩy ông ta ra, thấy Khương Kiều Nhân dáng vẻ vết thương chồng chất, bà đau lòng khóc lớn lên.
"Tao tình nguyện không có loại con gái như này!" Khương Thái Vũ chĩa về phía chóp mũi của cô ta mắng: "Sớm biết ban đầu cũng không nên đem máy quay trở về, nếu không phải mày, Khương Tuyết Nhu sẽ xích mích với tạo sao? Nếu không phải các người giật dây, tạo sẽ đích thân hại chết mình mẹ sao? Nếu như không phải là do mày, dù Khương Tuyết Nhu vào tập đoàn Hồng Nhân, nó cũng sẽ nghe lời tạo để cho tao ngồi ghế chủ tịch."
Khương Kiều Nhân bị chửi đến sắc mặt ảm đạm, thân thể run rẩy.
Lạc Tâm Du nghe không nổi nữa, ôm chặt cô ta tức giận nói: "Đủ rồi! Rõ ràng là Khương Tuyết Nhu đem chúng ta ép đến mức độ này, ông không đi trách nó, còn tới đánh Kiều Nhân, ông chỉ biết hướng người nhà mà trút giận thôi".
"Bà còn có mặt mũi nói, chính bà dạy dỗ tốt con gái mà, một chút lễ nghĩa liêm sỉ cũng không có, tôi hối hận nhất chính là ban đầu cưới bà, sinh nó!".
"Được, nếu như ông hối hận, hai mẹ con chúng tôi đi!"
Lạc Tâm Du khóc nắm lấy tay Khương Kiều Nhân đi ra ngoài.
Chỉ chốc lát sau, toàn bộ biệt thự liền trống rỗng, trở nên u ám.
- ----------------------