EDITOR: Thư Huỳnh.
——————-
Chuyện Thư Hoài Đạt đơn phương muốn ly hôn với Chung Dật Minh cũng đã bắt đầu truyền ra ngoài, truyền thông vì ngại quyền thế của hai nhà không dám tạo tin đồn quá mức, nhưng không tránh được có một số tờ báo lá cải đăng tin phỏng đoán tình cảm của hai người.
Tất cả mọi người đều biết, thì Chung gia cũng không thể nào không biết. Hình tượng của Thư Hoài Đạt trong mắt tất cả mọi người luôn rất tốt, nên đa số toàn bộ sự chỉ trích đều nghiêng về phía của Chung Dật Minh.
Trưởng bối của Chung gia sau khi biết được, đầu tiên là gọi hai người trở về, Thư Hoài Đạt tránh không tới, chỉ nhẹ nhàng bâng quơ nói một câu “Chung Dật Minh biết như thế nào để làm dịu dư luận” sau đó không nói gì nữa. Chung Dật Minh thì bị cha mẹ chỉnh đốn răn dạy, hắn phải đem tình hình bên Thư gia nói lại với cha mẹ mình.
“Ba, con thật sự không biết nên làm gì bây giờ! Hoài Đạt, đã quyết tâm phải ly hôn với con, Thư gia cũng không nói gì, có vẻ cũng đã đồng ý với cách làm của Hoài Đạt.” Chung Dật Minh ảo não ngồi trên sô pha rộng lớn ở phòng khách, trên mặt hắn toàn là mồ hôi, cả người tiều tụy hẳn đi.
Chung phụ chống cây trượng chất lượng thượng hạng đi qua đi lại, không thể để tình huống tệ thêm nữa, nếu im lặng không làm gì, thì hậu quả không thể đo lường được.
“Dật Minh, con thật sự chỉ có phạm sai lầm một lần thôi sao?” Âm thanh lạnh lẽo của Chung phụ vang lên, hắn giận đến nỗi mặt xám xanh, trong lòng tự hỏi bây giờ nên làm cái gì.
Chung Dật Minh chỉ có thể thú nhận những việc mà hắn đã làm ở bên ngoài, sau khi hắn nói xong, lập tức nhận được một bạt tai của Chung phụ. Chuyện này không chỉ đơn giản là chuyện của hai vợ chồng Chung Dật Minh và Thư Hoài Đạt, nếu những chuyện Chung Dật Minh làm truyền ra ngoài sẽ ảnh hưởng đến danh dự của Chung gia.
“Con biết sai rồi ba.” Hai tay của Chung Dật Minh đặt trên đầu gối nắm chặt, run nhè nhẹ.
Chung phụ trầm ngâm một lát, nói: “Bây giờ chỉ có hai con đường, một là lập tức đồng ý ly hôn với lý do là tình cảm không còn, tính tình không hợp, ép những tin tức xấu về con xuống mức thấp nhất. Thứ hai, nếu không muốn ly hôn, thì hãy nghĩ cách làm cho Hoài Đạt hồi tâm chuyển ý, đem chuyện này xem như hai vợ chồng cãi cọ nhau thôi, rồi đem những chứng cớ mà Hoài Đạt có được hủy đi.”
Cho dù là cách nào, đều có thể tinh tế giữ được hình tượng của Chung Dật Minh. Chung phụ biết Chung Dật Minh cũng không muốn mất Thư Hoài Đạt, nhưng hiển nhiên Thư Hoài Đạt sẽ không để bản thân mình bị đẩy vòng vòng như vậy.
“Ba, những chuyện này con đều biết, nhưng là…”
“Con đã tìm Trầm Mộ Ngôn chưa?” Chung phụ liếc mắt nhìn hắn, ánh mắt thâm trầm.
“Không có. Tìm Trầm Mộ Ngôn cũng vô dụng, người này cả ngày chỉ biết vui chơi thôi.” Khi Chung Dật Minh nhắc tới Trầm Mộ Ngôn thì trong giọng nói đầy sự khinh miệt. Hắn luôn luôn không thích Thư Hoài Đạt giao du với Trầm Mộ Ngôn, hắn sợ Trầm Mộ Ngôn sẽ dạy hư vợ hắn.
“Không.” Chung phụ nhanh chóng lên tiếng chỉ dạy hắn: “Trầm Mộ Ngôn với Hoài Đạt đã quen biết từ nhỏ tới lớn tình cảm rất tốt. Dù cho hai người này tính cách khác nhau một trời một vực, nhưng con phải biết hai đứa đã quen nhau nhiều năm như vậy, nếu Hoài Đạt thật sự bài xích Mộ Ngôn, thì hai đứa đã không làm bạn lâu như vậy rồi.”
Chung Dật Minh nghe vậy thì im lặng suy nghĩ, Chung phụ lại nói: “Cho dù lời nói của Trầm Mộ Ngôn không có thay đổi được nhiều, thì cũng sẽ lại dịu lại sự tức giận của Hoài Đạt. Cho nên con không thể xem nhẹ Trầm Mộ Ngôn, có thể nàng là cơ hội duy nhất giúp con cứu vãn chuyện này.”
“Con lập tức đi tìm nàng.” Chung Dật Minh muốn đứng dậy đi rửa mặt. Chung phụ lấy cây trượng chỉ vào eo của hắn, giọng nói trầm thấp: “Không thể cứng rắn. Nếu thực sự không thay đổi được, ít nhất phải giữ lại những thứ kia không được truyền ra ngoài, Chung gia không thể bị gièm pha.”
Chung Dật Minh gật đầu, vội vàng lên lầu rửa mặt.
Trầm Mộ Ngôn đang ngồi trong thư phòng, một tay bấm bàn phím, một tay cầm điện thoại nói chuyện, chút chút sẽ cười lên rất sảng khoái, nhưng tay bấm bàn phím vẫn không ngừng.
“Ân, tôi nói anh sao lại muốn tìm tôi đây, hay Cố Thấm Phong không cho anh đυ.ng vào?” Trầm Mộ Ngô tuy cười nhưng rõ là có sự miệt thị trong đó, mà đối phương hình như không nghe ra được.
“Chuyện này phải nói như thế nào đây? Còn chưa kết hôn, thì chuyện gì cũng có thể thay đổi, không phải sao?” Đường Quân Hạo cho là Trầm Mộ Ngôn đã mắc câu, nên mới dám nói ra những lời kɧıêυ ҡɧí©ɧ này.
“Ồ, Đường đại thiếu gia, anh nói vậy là có ý gì đây? Trước khi kết hôn chuyện gì cũng có thể, ý của anh là muốn kết hôn với tôi sao?” Nàng lười biếng lên tiếng, dựa lưng vào ghế, mỉm cười vì sắp có trò để chơi rồi.
“Hôn nhân đại sự, ai nói chắc được cái gì đâu?” Đường Quân Hạo cười ha ha.
Chuyện này cũng nằm trong dự đoán của Trầm Mộ Ngôn. Nàng không nghĩ sẽ cùng với Đường Quân Hạo nói chuyện phiếm, bất quá chỉ muốn vui đùa với hắn một chút thôi, nói thêm vài câu rồi cúp điện thoại.
Vừa mới cúp điện thoại của Đường Quân Hạo thì điện thoại lại báo có tin nhắn, tin nhắn của tên “Cặn bã 2”: Mộ Ngôn, có một nhà hàng Tây mới mở, nghe nói rất ngon, không biết cô có thời gian tới đó thử không? Tôi có một số chuyện muốn nói với cô.
Trầm Mộ Ngôn nhắn lại “Được”. Lâu như vậy mới tìm tới mình, quả nhiên không hề xem mình ra gì mà, đáng đời, chuyện xấu của hắn bị mình đào ra được.
Nếu Chung Dật Minh có chuyện muốn nhờ, Trầm Mộ Ngô tại sao lại không nhân cơ hội mà làm dáng chứ. Để cho hắn chờ một tiếng đồng hồ, nàng mới từ từ đi vào nhà hàng Tây, phục vụ dẫn nàng tới chỗ của Chung Dật Minh, nàng thấy được Chung Dật Minh hình như rất không được vui.
“Tôi không cần gọi gì, ngồi một chút phải đi rồi, chờ tôi đi rồi, anh hỏi vị tiên sinh này cần gì.” Trầm Mộ Ngôn cười rất vô hại nói với người phục vụ.
“Được, thưa tiểu thư.” Nam phục vụ đã được đào tạo rất chuyên nghiệp, không có bất kỳ chuyện gì không hài lòng, gật đầu chào rồi quay lưng rời khỏi.
“Mộ Ngôn, cô làm vậy là có ý gì?” Chung Dật Minh thần thái có chút không được tự nhiên, rõ ràng rất bài xích với Trầm Mộ Ngôn, nên khi ngồi đối mặt với nàng, hắn đương nhiên không có chút nào thấy vui vẻ.
Trầm Mộ Ngôn ngồi xuống ghế, tay chống cầm, năm ngón tay rất có tiết tấu, trình tự,nhẹ nhàng chạm vào hai má của mình: “Tôi có ý tứ gì, Chung tiên sinh không nhìn ra sao?”
Nàng là bạn thân nhất của Thư Hoài Đạt, nàng đối đãi như vậy với Chung Dật Minh còn có thể hỏi có ý tứ gì? Nàng đánh giá Chung Dật Minh một chút, âm thầm lắc đầu, nhìn một công tử phú nhị đại đã bị ép thành ra dạng gì đây?
Khuôn mặt anh tuấn gầy đi rất nhiều, góc cạnh khuôn mặt trở nên rõ ràng hơn, thần thái dương dương tự đắc biến mất không thấy nữa, Trầm Mộ Ngôn nhìn cũng có một chút không đành lòng.
Tên này đã tự ngược đãi mình bao nhiêu đây, thành thành thật thật ly hôn không phải được rồi sao? Thư Hoài Đạt đã quyết định, làm sao hắn có thể thay đổi được đây…
“Mộ Ngôn, tôi thực sự rất yêu Hoài Đạt, tôi không muốn ly hôn. Cho nên, tôi muốn nhờ cô giúp tôi.” Hắn thành khẩn cầu xin như vậy, Trầm Mộ Ngôn chưa bao giờ nghĩ sẽ nhìn thấy. Hắn là người luôn luôn rất kiêu ngạo, có gia cảnh hùng hậu chống lưng, có một người vợ tuyệt vời như Thư Hoài Đạt, hắn như vậy có rất nhiều nam nhân muốn mơ được như hắn cũng không được. Chắc có lẽ sẽ không có chuyện gì làm cho hắn phải cúi đầu như vậy, duy nhất chỉ có chuyện này.
“Yêu?” Trầm Mộ Ngôn nở nụ cười: “Có thể nói cho tôi biết anh yêu Hoài Đạt như thế nào? Khi lên giường với nữ nhân khác thì gọi tên của nàng sao? Hay là sau khi ân ái xong thì nói một câu ‘Cô không bằng vợ của tôi’?”
Thứ tình yêu này ai có thể chấp nhận được chứ, miệng thì nói yêu nhưng lại nɠɵạı ŧìиɧ bên ngoài, Trầm Mộ Ngôn thực sự không biết ‘Yêu’của Chung Dật Minh là sao nữa.
Dù biết Trầm Mộ Ngôn phóng đãng, Chung Dật Minh không nghĩ lại phóng đãng tới mức này. Trước mặt của hắn có thể nói ra những lời ô uế như vậy, mặc dù những lời này làm cho hắn không có cách nào phản bác, nhưng hắn cũng thấy rất là phản cảm.
“Cô không biết những gì bình thường tôi làm vì Hoài Đạt, cô đương nhiên nói như vậy. Tôi yêu nàng nhiều năm như vậy, không thể chỉ vì chuyện này mà phủ nhận tất cả.” Chung Dật Minh cố gắng thuyết phục Trầm Mộ Ngôn, muốn đem trọng tâm câu chuyện chuyển đến những vấn đề hằng ngày, muốn đem những chuyện dơ bẩn của bản thân rửa sạch.
“A…Vậy sao!!!” Trần Mộ Ngôn bừng tỉnh, giống như đã hiểu rõ trọng điểm Chung Dật Minh muốn nói, nàng một tay chống cầm đổi thành hai tay chống cầm, làm như rất chuyên tâm: “Vậy ý của anh là, chỉ cần anh đối xử với Hoài Đạt tốt, thì chuyện nɠɵạı ŧìиɧ này không đáng là gì, xem như không có chuyện gì xảy ra, thì hai người có thể xem như không gì mà tiếp tục cuộc sống hôn nhân?”
Ý của Chung Dật Minh không phải là như vậy, hắn chỉ muốn Hoài Đạt đừng xem nhẹ những gì hắn đã bỏ ra thôi. Trầm Mộ Ngôn rõ ràng hiểu được ý của hắn, lại làm như hồ đồ, đem ý của hắn phóng đại lên, trách không được hắn sinh ra cảm giác chán ghét đối với Trầm Mộ Ngôn.
“Tôi không phải có ý này…”
Trầm Mộ Ngôn không cho hắn cơ hội nói xong liền chen vào nói: “Nếu anh không phải có ý này, thì chính là muốn Hoài Đạt không nên quá để ý chuyện anh nɠɵạı ŧìиɧ. Anh rốt cuộc là nghĩ như thế nào? Nói cũng là do anh nói, ta chỉ nói lại thì anh nói không phải, anh có phải có rất nhiều thời gian rảnh nên tìm tôi gϊếŧ thời gian?”
Trầm Mộ Ngôn mắt hơi nheo một chút chờ Chung Dật Minh nói chuyện, chỉ thấy hắn nhăn chặt lông mày, trên cằm có thể mơ hồ thấy được màu xanh đen, đây rõ là mới cạo râu, cũng làm nàng thấy thật vinh hạnh đó chứ.
Lúc Chung Dật Minh và Thư Hoài Đạt còn yêu nhau chưa có kết hôn, hắn lúc nào cũng đặt nàng trong mắt, lễ nghĩa xã giao vẫn có, nhưng hắn rõ ràng rất khinh thường.
“Tôi không nghĩ là sẽ trốn tránh, Hoài Đạt có thể trừng phạt tôi thế nào cũng được. Nhưng niệm tình quá khứ của chúng tôi, đừng chỉ nghĩ tới lỗi lầm của tôi, từ khi chúng tôi cưới nhau, tôi luôn đặt Hoài Đạt lên hàng đầu, nếu chỉ vì chuyện này mà ly hôn, thật không công bằng cho tôi.”Biểu tình của Chung Dật Minh rất phong phú, sự mệt mỏi và đau thương thay đổi liên tục, hai tay nắm chặt ly nước trước mặt, khớp xương hiện lên rõ ràng.
“Ly hôn chính là sự trừng phạt.” Trầm Mộ Ngôn nghiêm túc nói: “Là anh đã làm cho Hoài Đạt bị tổn thương, anh còn muốn tự mình chọn hình phạt hay sao?” Giữa hai người tin tưởng rất khó có được, mà hủy đi thì rất dễ. Trên người anh từ trên xuống dưới đều bẩn, có rửa như thế nào cũng không sạch, huống chi anh cũng không muốn rửa mà chỉ muốn dùng cái tốt của mình để che lấp.”
Trầm Mộ Ngôn tự nhiên thấy mình may mắn hơn Chung Dật Minh. Nàng không có hao tốn tâm tư với ai hết, tự nhiên không cần lúc phạm sai lầm thì lại phải trăm phương nghìn kế mà cứu vãn, vì trong mắt mọi người nàng đều làm sai.
“Hoài Đạt thực sự không thể cho tôi một cơ hội sao? Tôi biết nếu như cô chịu giúp tôi, thì Hoài Đạt sẽ dịu xuống mà.” Chung Dật Minh ôm tia hy vọng cuối cùng mà thỉnh cầu, nghĩ một chút nói tiếp: “Sẽ không để cô làm không đâu, tôi nhớ Hoài Đạt từng nói cô thích một chiếc xe thể thao phiên bản giới hạn, tôi sẽ tặng cô, cô thấy thế nào?”
Hai mắt Trầm Mộ Ngôn sáng lên, thiếu chút nữa muốn đập bàn. Chung Dật Minh thật sự quá hào phóng rồi, chính nàng còn phải suy nghĩ mà chưa dám mua nó, hơn nữa trong gara xe đã đầy rồi, nếu mua nữa không chừng sẽ bị Trầm Bách Phúc Kiến đánh chết!
“Mộ Ngôn, thế nào?” Chung Dật Minh chịu không được lên tiếng hỏi lần nữa.
“Ân, rất tốt.” Trầm Mộ Ngôn cười rất xinh đẹp, thuận tay mang kính mát vào, đi vòng qua chỗ của Chung Dật Minh vỗ vỗ vai hắn, giọng điệu thương hại lên tiếng: “Anh mau đồng ý ly hôn đi, còn có thể duy trì hình tượng của bản thân. Chuyện nɠɵạı ŧìиɧ này như một quả bom, cho dù nó chỉ có một phần vạn khả năng phát nổ, nhưng một khi phát nổ, thì hậu quả rất nghiêm trọng đó.”
Trần Mộ Ngôn chân thành nói xong thì đi thẳng, còn chưa đẩy cửa kính đi ra ngoài đã nghe ở phía sau có người nói: “Tiên sinh, xin hỏi ngài muốn gọi cái gì?” Trầm Mộ Ngô cười tươi hơn, đi ra khỏi nhà hàng.
Buổi tối, sau khi Thư Hoài Đạt nói chuyện điện thoại xong thì nhận được tin nhắn của Trầm Mộ Ngôn: Thư Hoài Đạt! Chung Dật Minh nói nếu mình nói tốt về hắn với cậu, sẽ tặng cho mình chiếc xe thể thao phiên bản giới hạn! Cậu định bồi thường cho mình như thế nào đây!!!”