EDITOR: CANGUCANHKHOQUA.
————————-
Chung Dật Minh thực sự sốt ruột, hắn cùng mấy người phụ nữ lăn giường xong, lại nhận được điện thoại từ Trầm Mộ Ngôn, trong lúc vô tình biết được Thư Hoài Đạt đã trở lại Thư gia, hắn bắt đầu bừng tỉnh đại ngộ.
Thư Hoài Đạt chưa từng có như vậy mà bỏ qua hắn, kết hôn mấy năm, cho dù ý kiến có chỗ bất đồng thì hai người hầu như là dùng phương thức hoàn mỹ nhất mà giải quyết. Hắn cùng Thư Hoài Đạt chưa bao giờ có cãi vã kịch liệt, sinh hoạt bình thản nhưng cũng vì quá bình thản cho nên mới làm cho hắn ngóng trông về chuyện kia.
Hắn là yêu nàng, phần cảm tình này chưa từng bao giờ thay đổi, chỉ là ở chuyện vợ chồng sinh hoạt thực sự quá mức vô vị. Hắn cũng không muốn dùng cách mình đối xử với những người phụ nữ ở bên ngoài kia áp lên người Thư Hoài Đạt. Ở trong lòng hắn, nàng hẳn là ôn hòa văn nhã, không bị những chuyện ô trọc này quấy nhiễu.
Mà những người phụ nữ đã quan hệ với hắn cũng không tốt lành gì, các nàng có lợi ích, vì hắn đồng ý làm gì đó, cho nên các nàng mới bán đi thân thể để trao đổi. Hắn một mặt phỉ nhổ hành vi như vậy, mặt còn lại cần loại phụ nữ như vậy đến thỏa mãn hắn.
Có những giác ngộ này, Chung Dật Minh làm cái gì cũng không thấy tận hứng. Cho dù có phụ nữ vì muốn bồi hắn mà che giấu người khác đi đến công ty của hắn, cũng khiến hắn không chơi nổi. (Dịch không chơi nổi là sát nghĩa, không dịch láo).
“Dật Minh, ngày hôm nay sao anh là lạ? Hay là không thích văn phòng, không thì chúng ta đi ra bên ngoài chơi đi?” – Người phụ nữ trang điểm thật diễm lệ, tựa như không có xương cốt mà mềm mại áp vào lưng Chung Dật Minh, hai tay vươn đến trước ngực hắn chơi đùa, cố ý đem thân thể của chính mình dán tại sau lưng hắn.
“Em đi trước đi, qua mấy ngày anh lại tìm em.” – Ý loạn khắc sâu trong lòng Chung Dật Minh, hắn đem nàng đẩy ra, cravat bị lỏng được hắn thắt chặt lại, ngữ khí cùng động tác đều không có chút khách khí.
Người phụ nữ bị đau, cũng không dám nói cái gì, chỉ cười theo hai tiếng, đưa tay hướng về gò má của hắn, đùa giỡn một chút rồi mới nũng nịu nói, “Vậy em chờ anh, anh đừng để cho em đợi lâu đó.”
Chung Dật Minh mắt thấy người phụ nữ rời khỏi phòng làm việc, liếc nhìn thời gian liền bấm dãy số của Thư Hoài Đạt, thời điểm đối phương nhận điện thoại rất vừa vặn, không nhanh cũng không chậm, sẽ không để cho người ta cảm thấy nàng đã đợi điện thoại của hắn thật lâu. Nhưng trên thực tế, Thư Hoài Đạt đúng là đã chờ cuộc điện thoại này khá lâu rồi.
“Vợ.” – Chung Dật Minh nặng nề kêu một tiếng, đối phương không nóng không lanh – “Ân?”
Một vài phút sau, hắn ép buộc trên mặt mình hơi mở ra tươi cười, đến nỗi âm thanh cũng hạ xuống, “Đêm nay về nhà đi, anh có chuyện muốn nói với em.”
Hai người đều rõ ràng “muốn nói” kia chính là cái gì, hai ngón tay của Thư Hoài Đạt niết bút máy, trên mặt thần thái tự nhiên, “Được.”
Trải qua nhiều ngày, Chung Dật Minh không thể trở về tâm tình của ngày vừa mới xuống máy bay, đặc biệt hắn đang hoài nghi Thư Hoài Đạt biết được sự tình của mình, hắn càng là đứng ngồi không yên.
Mà phía bên kia, Thư Hoài Đạt nhưng là tiếp tục mở cuộc họp chuẩn bị công tác. Cú điện thoại từ Chung Dật Minh hoàn toàn nằm trong dự liệu của nàng, nàng làm ra chuyện như vậy cũng vì muốn gợi ra sự chú ý của Chung Dật Minh, khiến cho hắn phải liên hệ chính mình.
Nàng vốn trực tiếp có thể yêu cầu ly hôn, nhưng dưới góc nhìn ở bên ngoài, xem ra là quá mức đột nhiên, lấy chính mình cùng quan hệ với Chung gia, quá mức quyết đoán chính là có quỷ, cho nên hành động không dứt khoát của nàng cũng là chuyện mà nàng đã tính toán. Cuối cùng, phải tạo ra sự rạn nứt kéo dài mấy ngày, để tạo thành câu chuyện vì không thể tiếp thu được chuyện chồng mình xuất quỹ, trải qua sự tính toán kĩ lưỡng, thì mới đưa ra quyết định sau cùng.
Làm cho nàng bất ngờ nhất chính là sau khi trở lại, thấy được Chung Dật Minh đang vào bếp, chiên bít tết nóng hổi. Là Chung Dật Minh chuẩn bị cơm Tây cho nàng. Trên mặt hắn biểu hiện ôn nhu, như là kết hôn ngày đó, hắn dùng vẻ mặt thâm tình nhất đeo chiếc nhẫn vào tay nàng.
Thư Hoài Đạt tâm trạng sáng tỏ, sắc mặt trấn tĩnh tự nhiên.
“Vợ, em đến đây.” – Chung Dật Minh kéo ghế tựa ra – “Em rất lâu không có hưởng qua bít tết anh chiên, ngày hôm nay cần phải hảo hảo nếm thử.”
Thư Hoài Đạt ngồi vào ghế tựa, Chung Dật Minh mới trở lại vị trí của mình, hắn ra hiệu cho Thư Hoài Đạt đừng động dao nĩa, tự bản thân hắn động, đem bít tết cắt thành khối nhỏ. Hắn nhớ Thư Hoài Đạt yêu chuộng bít tết chín đến bảy phần, lửa vặn vừa đúng, để cho phần ngoài vừa giòn nhưng bên trong cũng không chín quá, mang hương vị tươi ngon cùng chút hương vị nhàn nhạt, hắn biết, nàng hẳn là hài lòng.
“Giống như trước kia, mùi vị rất tốt.” – Thư Hoài Đạt không keo kiệt lời khen của chính mình, đây là mùi vị mà nàng yêu thích, mặc dù lúc này bít tết vẫn làm cho nàng được thỏa mãn. Nhưng yêu thích bít tết mùi vị, không đại biểu có thể tiếp nhận người làm ra nó.
Chung Dật Minh nở nụ cười, đứng lên đi tới phía sau nàng, cách lưng ghế tựa thấp bé mà cúi người xuống, gần sau gáy nàng, hai tay chống về bàn ăn phía trước mặt, thanh âm nam tính trầm thấp khàn khàn chôn ở bên trong tóc của nàng mà chậm rãi vang lên, “Gần đây tại sao lại không muốn gặp anh, trở về nhà ba mẹ bên kia cũng không nói cho anh biết, có phải hay không anh đã làm sai điều gì?”
Thư Hoài Đạt thân thể cứng chút, phản ứng đầu tiên chính là muốn tránh khỏi Chung Dật Minh. Nhưng cánh tay của đàn ông vốn luôn mạnh mẽ, ý định không để cho nàng có thể nhúc nhích, nàng tự nhiên không cách nào chống lại.
“Anh cảm thấy, anh đã làm sai điều gì?” – Nếu không thể chống đối, Thư Hoài Đạt liền lựa chọn dùng trí.
Chung Dật Minh khó chống đỡ nhất là khi vợ mình dùng thái độ hai vừa ba phải, hắn căn bản đoán không được tâm tư của nàng. Nói mình không thẹn với lương tâm, hắn lại sợ Thư Hoài Đạt đã biết được cái gì, nhưng mà nếu hắn đem toàn bộ nói ra, lại sợ mình sẽ nhận lấy hậu quả nghiêm trọng hơn.
“Tình cảm anh đối với em chưa từng thay đổi qua, mặc kệ anh ở bên ngoài làm cái gì, đều là nhớ đến em. Mỗi ngày đều muốn gọi điện thoại cho em, nghe giọng nói của em, nhưng là thời gian nghỉ ngơi của em quy luật như vậy, anh sợ quấy rầy em nghỉ ngơi. Có lúc đi ra ngoài, thời gian lại quá dài, đến buổi tối thời điểm một người lại muốn lập tức bay trở về để thấy em.”
Chung Dật Minh thâm tình nói cảm giác của mình đối với Thư Hoài Đạt. Hắn cuối cùng lựa chọn lấy sự giải thích mơ hồ để truyền đạt tình cảm của chính mình, nhưng câu nói này cũng là thực tâm của hắn, ở bên ngoài hắn tự do bay nhảy như thế nào, đều là không thể so với việc có nàng ở bên người làm cho hắn quyến luyến.
Thư Hoài Đạt nở nụ cười một tiếng, trong tiếng cười có sự trào phúng rõ ràng, “Như là thời điểm tối hôm qua, cũng nghĩ đến em sao?”
“Đương..” – Chung Dật Minh một câu “đương nhiên” chỉ nói được một nửa, phảng phất một thùng nước đá từ trên đỉnh đầu hắn giội xuống, khắp cả người đều phát lạnh.
Tối hôm qua hắn cùng một diễn viên trên giường hô mưa gọi gió suốt một đêm tận đến rạng sáng, hắn xác thực có nghĩ đến Thư Hoài Đạt. Hắn nghĩ, đã bao lâu rồi không có chạm qua nàng, nàng chưa bao giờ cùng những người phụ nữ như vậy giống nhau mà trắng đêm vui sướиɠ cùng hắn, nhưng trong lòng hắn vẫn yêu nàng. Nếu không thể đυ.ng vào, vậy liền đem những người phụ nữ nhiệt tình này xem như nàng vậy.
Thừa dịp Chung Dật Minh ngây người, Thư Hoài Đạt nhanh chóng tránh ra khỏi đôi tay của hắn, cấp tốc đứng lên, ánh mắt vốn là bình tĩnh nhưng giờ khắc này đã lạnh mấy phần.
“Vợ, em nghe anh nói, anh đã biết sai rồi.” – Chung Dật Minh đi vài bước tiến lên nắm vai của Thư Hoài Đạt, đứng ở trước mặt nàng, hai tay ấn lấy bả vai của nàng, gương mặt anh tuấn tràn đầy lo lắng – “Anh không nên như vậy, anh là nhất thời hồ đồ, không phải cố ý.”
“Thời gian dài như vậy đều không biết sai, ngày hôm nay thì biết rồi?” – Thư Hoài Đạt lần này cười như không cười, thanh âm nhàn nhạt, nửa điểm không trào phúng. Chỉ là nàng cười lên như thế, khiến cho Chung Dật Minh cảm thấy lạnh lẽo không tên, nhưng trong lòng lại nảy sinh chút ít cảm giác không cam lòng.
Hắn biện giải bật thốt lên, “Cho dù là sai, cũng không thể đổ lỗi tất cả cho mình anh. Anh là một người đàn ông đã có gia đình, mà vợ của anh lại khiến cho cuộc sống của anh không được thỏa mãn. Chính bản thân em hãy tự tính toán xem đã bao lâu rồi chúng ta chưa từng xảy ra sinh hoạt vợ chồng, cho dù là trước đây, ở mỗi một lần thời điểm mà anh muốn, em sẽ rất nhanh khiến cho anh phải kết thúc. Cứ như thế mãi, em bảo anh phải làm sao đây?”
Thư Hoài Đạt hồi tưởng nội dung trong bản báo cáo, lại dùng ánh mắt đặt lên ảnh chụp ngày cưới treo trên tường. Một người đàn ông phong độ anh tuấn ở trên ảnh kia, cùng với một người đàn ông đang dùng lí lẽ biện luận cho chuyện sai của mình đang đứng đây, hai hình dạng này đang dần dần chậm rãi chồng vào nhau.
“Bởi vì em không thích loại chuyện kia, vì lẽ đó không cách nào giải quyết chuyện thỏa mãn anh. Trước đây không thể, tương lai cũng không thể, anh có thể tìm người phụ nữ khác giải quyết vấn đề này, thế nhưng em không thể chấp nhận gia đình của mình không hoàn chỉnh.”
Đối với Thư Hoài Đạt, hiện tại nghĩ đến ảnh chụp lén của Chung Dật Minh, nàng liền cả người cũng cảm thấy không thoải mái. Đối với chuyện như vậy nàng không có cách nào đi khoan dung, cho dù nàng không thể đoán trước được tương lai của mình ra làm sao, nhưng ít ra tương lai kia so với người đàn ông này thì sẽ tốt hơn.
“Em đây là ý gì?” – Một hồi chuông cảnh báo khắc sâu vào lòng Chung Dật Minh, dù sao cũng là ở cùng nhau mấy năm, thời điểm nói ra câu này, ít nhiều Thư Hoài Đạt cũng cảm thấy phiền muộn.
Nếu trước kia, khi Chung Dật Minh làm ra chuyện này có thể trước tiên cùng nàng thẳng thắn nói rõ, có thể hiện tại sẽ không có kết quả như thế. Nhưng sự tình cũng đã xảy ra, tự nhiên cũng không có nếu như.
“Không .. vợ à .. Hoài Đạt .. Anh sao rồi, em tha thứ cho anh một lần, liền lần này, anh nhất định thay đổi!” – Thân thể Chung Dật Minh đều lạnh lẽo, hắn gấp đến độ nói không lưu loát, hai tay nắm thật chặt vai Thư Hoài Đạt, sắc mặt khó coi cực kì.
“Gương vỡ lại lành, nhưng vết nứt bên trong vẫn cứ còn đó, những mảnh vỡ vụn thật nhỏ kia cũng không có cách nào trở lại bình thường. Cho dù anh có thể cho rằng chưa từng xảy ra, nhưng em thì không thể.” – So với Chung Dật Minh hoảng loạn, Thư Hoài Đạt bình tĩnh đến mức giống như sự tình không phải phát sinh ở trên người nàng.
Thời điểm mê man đã qua, một khi Thư Hoài Đạt đã nhất định chuyện gì, thời điểm nàng nói ra khỏi miệng, chính là không thể thu lại được nữa.
“Vậy thì thế nào, nếu như em yêu anh, những chuyện này em có thể bỏ qua, không phải sao? Chỉ cần chúng ta hảo hảo ở chung, chuyện như vậy sẽ không phát sinh nữa.” – Chung Dật Minh cơ hồ nói năng đến lộn xộn, hắn tuyệt đối không thể tiếp thu chính mình phải bỏ ra nhiều tâm tư như vậy đối xử với một người phụ nữ, kết cục có một ngày, nàng lại muốn rời khỏi chính mình.
“Em không yêu anh. Mấy năm trôi qua như thế, cho dù có yêu, hiện tại cũng không yêu.” – Thư Hoài Đạt còn có chút không hiểu, chính mình ban đầu có yêu Chung Dật Minh hay không, có thể phần lớn là do lúc đó, hắn mang đến cho nàng một loại cảm giác an toàn.
“Được, nếu như em không thích chuyện sinh hoạt vợ chồng, vậy chúng ta một tháng chí ít mấy lần. Trước khi anh đi công tác, ba mẹ đã muốn chúng ta mau chóng có con, em không nhớ sao?”
Hắn nỗ lực dùng Thư Hòa Thái áp chế Thư Hoài Đạt, nhưng hắn không biết Thư Hoài Đạt đã sớm thông qua báo qua Thư Hòa Thái cùng Lê Nhu Mẫn, hiện tại không có người nào có thể ngăn cản nàng.
“Cho dù là lý do nào đi nữa, cũng không thể khiến em thay đổi quyết định.” – Nàng một cách uyển chuyển mà nhắc nhở hắn, mềm nhẹ nhưng đủ cự tuyệt để đẩy hai tay cứng đờ của hắn ra – “Anh cẩn thận nghỉ ngơi đi, qua một thời gian ngắn em sẽ cho người lại đây đem đồ của em sửa sang một chút. Sau đó chúng ta sẽ ký vào đơn ly hôn.”
Chung Dật Minh nhất định không muốn lập tức ly hôn, ồn ào ầm ĩ bây giờ là chuyện tất yếu, Thư Hoài Đạt vào lúc này đem hiệp nghị ly hôn thỏa thuận với hắn, hắn nhất định sẽ không đồng ý. Không bằng trước hết giải lao mấy ngày, chờ hắn nháo đủ rồi, mặt mũi cùng mất hết, tự nhiên chuyện kí tên của sẽ dễ dàng hơn.
Xe chạy khỏi Đế Hào sơn trang, Thư Hoài Đạt tâm tình vô cùng thoải mái, mấy tháng nay cảm xúc mê man trong lòng nàng chiếm tỉ trọng rất lớn. Vừa nãy sau khi cùng Chung Dật Minh nói rõ xong, tâm tình mê man cũng mất đi, nhưng một tia ôn nhu thì cứ ở trong lòng nàng mà hiện hữu, kéo dài thật dài.
Vào lúc này, người mà nàng có thể chia sẻ cũng chỉ có một, người mà nàng muốn gặp cũng chỉ có duy nhất người này.
.
.
.
Tác giả có lời muốn nói: Tác giả hổng có lời muốn nói.
.
.
.
Editor có lời muốn nói: Bỗng nhiên nghĩ đến một câu, “Anh ngủ với cô ấy nhưng anh vẫn yêu em.” – Đàn ông với phụ nữ giống nhau ở một điểm, đều có ham muốn, nhưng phụ nữ có thể nhẫn được, tại sao đàn ông lại không nhỉ?