EDITOR: CANGUCANHKHOQUA.
————————-
Thời điểm Úc Uyển Ương tỉnh lại, cảm thấy đầu rất đau, tựa như trong đầu có một ốc đảo đang lắc lư lắc lư. Có rất nhiều mảnh kí ức vụn vặt quấy rầy trong đầu của nàng, bên trong đó có Tống Lan Anh, có Thư Hoài Đạt.
Thư Hoài Đạt.
Nàng nhớ rõ mình đã trốn đến nhà Tống Lan Anh, sau đó Thư Hoài Đạt đi tìm nàng. Nàng cẩn thận nhắm mắt lại hồi tưởng những gì đã qua, bởi vì cố hết sức để nhớ lại, thái dương của nàng lại từng trận đau nhức lên.
Thư Hoài Đạt nắm tay nàng đến gara, đưa nàng trở về, còn có thừa nhận thích nàng. Úc Uyển Ương chậm rãi mở mắt, không tự chủ được đưa tay chạm lên môi mình, đây là nơi mà Thư Hoài Đạt đã hôn nàng.
“Phá hư gia đình chị không phải là em, mà là hắn. Cho nên, em có thể tiếp tục yêu thích chị.”
“Chị thích em, cho dù chị muốn ly hôn, cũng không hề liên quan đến em.”
Nụ cười trên môi Úc Uyển Ương cứ như vậy mà nở rộ từng điểm, nghĩ đến những câu hỏi ngốc nghếch đêm qua của mình, còn có câu trả lời thật lòng của Thư Hoài Đạt, và cả nụ hôn của nàng.
Úc Uyển Ương một khắc cũng không muốn đợi, nàng đưa tay tìm điện thoại di động, lúc xoay người nhìn thấy được giấy note quen thuộc nằm bên dưới đáy cốc. Ngoài tên và chữ số lúc trước đã nghi thì còn có thêm một câu dặn dò.
Quá nhiều tâm tình chen chúc ở trong lòng nàng, quá nhiều câu nói bế tắc nghẹn ứ tại cổ họng nàng, những lời này chỉ có Thư Hoài Đạt mới có thể hiểu, và chỉ có mình Thư Hoài Đạt mới có quyền nghe. Nàng run rẩy bấm lấy dãy số quen thuốc kia, lẳng lặng chờ người bên kia bắt máy.
Thư Hoài Đạt ngừng bút, xem dãy số không được lưu tên đang hiển thị trên màn hình điện thoại, khuôn mặt ôn hòa đối với người trợ lý đang đứng trước bàn làm việc của mình nói, “Cô đi ra ngoài trước đi.”
“Được, Thư tổng.” – Nữ trợ lý mỉm cười rời đi.
Nàng lập tức cầm điện thoại nhấc lên, liếc nhìn ánh sáng rơi bên ngoài cửa sổ óng ánh đến sáng rỡ, thầm nghĩ một câu: Thức dậy cũng thật là muộn, đều đã xế chiều rồi. Bất quá hôm nay sáng rỡ như vậy, tựa hồ so với ngày trước càng muốn chói mắt, ánh sáng càng thêm nhu hòa.
Nhận điện thoại, hai người ai cũng không có mở miệng trước, Thư Hoài Đạt thậm chí một tay cầm điện thoại, một tay tiếp tục cầm bút phê duyệt văn kiện lúc nãy trợ lý vừa đưa. Hô hấp vững vàng cùng âm thanh xoẹt xoẹt do ngòi bút tạo lên trên nền giấy, vang lên hai tiếng “sa sa”. Thanh âm truyền qua điện thoại, rót vào trong tai Úc Uyển Ương, Thư Hoài Đạt nghe được tiếng cười thấp giọng vang lên ở đầu dây bên kia.
Nàng thở phào nhẹ nhõm, nụ cười bên kia chưa dứt, thì giọng nói của nàng liền đuổi tới, “Không tránh chị?”
“Ân…” – Úc Uyển Ương cắn môi, ức chế không được nụ cười của mình, trầm thấp đáp ứng.
“Nghỉ ngơi thật tốt đi, chị đã nói với Chu đạo diễn rồi, sẽ không có vấn đề.” – Thư Hoài Đạt bàn giao từ rất sớm với Chu Nghê, xuất phát từ giao tình của hai người, Chu Nghê cũng không có hỏi nhiều liền đồng ý.
“Ân..” – Úc Uyển Ương lại là một câu đáp ứng, một tay siết chăn, âm thanh nhỏ bé như con muỗi – “Em .. em lúc nào có thể gặp chị .. Em muốn gặp chị .. ” – Tối hôm qua nàng rất mơ hồ, căn bản không có đối thoại bình thường với Thư Hoài Đạt, liền ngay cả những lời mấu chốt, nàng đều không chú ý đến biểu tình của Thư Hoài Đạt.
Nàng thậm chí không thể nói cho Thư Hoài Đạt, nàng thật nhớ chị ấy.
“Chị biết.” – Thư Hoài Đạt ôn nhu đáp trả, khiến cho những gì mà Úc Uyển Ương định nói đều tan ra ở cổ họng của mình, hóa thành từng tia một ngọt ngào.
Úc Uyển Ương hơi run rẩy, viền mắt lại một lần nữa mà hoen đỏ lên, chỉ là lần này cuồn cuộn trong lòng không phải cay đắng khó chịu, mà là khiến cho nàng cho dù chảy nước mắt cũng đều có thể mỉm cười ngọt ngào.
“Nếu như sau ngày hôm qua, em tỉnh dậy căn bản không nhớ chị đã đi tìm em, đem những lời chị nói đều quên hết, hơn nữa không muốn nhìn thấy chị, vậy chị sẽ làm như thế nào?
Thư Hoài Đạt ngừng bút, thanh khinh ý trọng, “Vậy chị sẽ đi tìm em, nói với em một lần nữa, thẳng đến khi xác định em đã nghe rõ ràng mới thôi.”
Úc Uyển Ương nhìn chằm chằm giấy note trên bàn, hai chữ “Chờ chị” nằm ở nơi đó, trong lòng ngọt như đang chứa đầy mật, nàng nhớ tối hôm qua Thư Hoài Đạt có ở bên tai nàng nói vài câu, nàng càng nhớ đến hai chữ “Ly hôn” kia, một lát sau Úc Uyển Ương liền hỏi, “Thư Hoài Đạt, chị có phải rất mệt hay không?”
Thư Hoài Đạt không phải là người bình thường, cho dù là người bình thường, thì ly hôn cũng không phải là chuyện của riêng hai người, mà là liên quan đến quan hệ giữa hai gia đình.
Úc Uyển Ương không ở vị trí của Thư Hoài Đạt, không biết áp lực của nàng sẽ nhiều đến như thế nào. Nhưng là nàng biết lấy thân phận của Thư Hoài Đạt, đoạn hôn nhân này cho dù là bắt đầu hay là kết thúc đều không chỉ là chuyện của hai người, mà là hai cái gia tộc, thậm chí là hai tập đoàn to lớn, thứ mà xã hội luôn đặt nhiều sự chú ý.
“Chỉ cần em chờ chị, chị sẽ không mệt mỏi.” – Thư Hoài Đạt trêu ghẹo nói, trước mắt liền hiện lên bộ dáng say khướt đáng yêu của Úc Uyển Ương hôm qua.
“Ai đáp ứng đợi chị đâu..” – Đầu dây bên kia “Tút tút” một tiếng cúp điện thoại, ý cười của Thư Hoài Đạt vẫn chưa thu trở về, phảng phất đã muốn nhìn thấy bộ dáng thẹn thùng của Úc Uyển Ương, cho dù là chỉ thông qua một cái điện thoại.
Phía bên Úc Uyển Ương, căn bản đã làm rõ. Hiện tại vấn đề chỉ còn nằm ở bên mình. Nếu là lập tức lấy tình cảm tan vỡ làm lý do ly hôn, dĩ nhiên mình sẽ không chiếm được lợi ích, hơn nữa lời đàm tiếu ở bên ngoài rất có khả năng sẽ liên lụy đến trên người mình.
Cảm tình tan vỡ đâu phải là chuyện một sớm một chiều. Trước khi Chung Dật Minh đi công tác, cảm tình vẫn còn rất tốt. Sau khi trở về, cảm tình liền thay đổi, đây là một lý do rất không thuyết phục, có thể nói nếu như lấy lý do này, không những không thể thắng áp đảo, ngược lại sẽ tạo ra một lượng lớn suy đoán các thứ, nhưng nếu như lập tức đem chứng cứ Chung Dật Minh nɠɵạı ŧìиɧ công bố ra bên ngoài, e sợ sẽ cùng Chung gia trở mặt thành thù.
Thư Hoài Đạt cẩn thận suy nghĩ, ngón tay nhịp nhịp gõ bàn.
Đầu tiên, cần phải tạo ra một tình cảnh cảm tình tan vỡ đã được một thời gian. Riêng sự tình của Chung Dật Minh, không phải là không thể sáng tỏ. Về phần sáng tỏ được bao nhiêu, muốn hay không sáng tỏ, liền nhìn phản ứng của hắn vậy.
Thư Hoài Đạt hài lòng, đóng nắp bút.
.
.
.
Tối hôm đó, Thư Hoài Đạt trở về Thư gia, Thư Hòa Thái cùng Lê Nhu Mẫn đều phi thường kì quái. Chung Dật Minh không phải đã về rồi sao, như thế nào Thư Hoài Đạt lại quay về nhà ba mẹ để ăn tối. Hơn nữa, cho dù Thư Hoài Đạt quay về đây, thì không phải nên là hai vợ chồng cùng về hay sao?
Lúc Thư Hoài Đạt về nhà, nàng đã tính thời gian đến mức chuẩn xác nhất. Sẽ không để cho Thư Hòa Thái từ Trầm Bách Phúc Kiến biết được nàng đã ở tại Trầm gia mấy ngày, cũng sẽ không để Trầm Bách Phúc Kiến từ Thư Hòa Thái biết được Chung Dật Minh đã trở về nước từ mấy ngày trước. Bởi vì hai lão hữu này không phải ngày nào cũng liên hệ với nhau, rốt cuộc là con gái rượu của Thư Hòa Thái, Thư Hoài Đạt đã đem thói quen của hai người này thuộc lòng nhiều năm.
Sau khi ăn tối xong, Thư Hoài Đạt đến phòng riêng của ba mẹ, nàng ở bên ngoài nhẹ nhàng gõ cửa, “Ba, mẹ.”
“Hoài Đạt?” – Lê Nhu Mẫn hơi kinh ngạc, Thư Hoài Đạt cực kì ít đến phòng riêng của hai người họ. Bà nghiêng người mở cửa đón con gái.
Thư Hòa Thái mang kính mắt, cầm trên tay là một quyển sách đóng bìa thật cứng, ngồi ở trên ghế sa lông cẩn thận xem. Nghe thanh âm kinh ngạc của Lê Nhu Mẫn, ông hơi giương mắt nói, “Có chuyện quan trọng?”
“Ba, mẹ. Con có chuyện muốn nói cho hai người.” – Thư Hoài Đạt ở bên người Thư Hòa Thái ngồi xuống ,châm chước tâm tình nói rằng – “Con muốn ly hôn.”
Thư Hòa Thái tâm trạng cả kinh, nhất thời khép lại quyển sách trên tay, trong mắt chứa đầy sự nghiêm túc. Lê Nhu Mẫn thì kinh hãi đến biến sắc rồi, bận rộn ngồi vào bên ngoài con gái, ân cần nói, “Hoài Đạt, lời này không thể nói bậy. Con cùng Dật minh kết hôn đã mấy năm, cảm tình không tệ, làm sao có thể đi đến mức độ ly hôn?”
Bà suy nghĩ một chút, tựa hồ nghĩ đến cái gì, lại nói, “Nếu như là do ba mẹ hối thúc con chuyện con cái, cái này chúng ta có thể thương lượng, nhưng là trăm ngàn không thể hành động theo cảm tính.”
Lê Nhu Mẫn ngoại trừ chuyện này ra, cũng không thể nghĩ ra nguyên do gì khiến cho Thư Hoài Đạt dẫn đến quyết định ly hôn. Nhưng cẩn thận ngẫm lại, con gái mình cũng không thể vì một sự tình có thể thương lượng mà kích động làm ra quyết định ly hôn, hay là còn có ẩn tình khác?
Thư Hòa Thái hiển nhiên so với Lê Nhu Mẫn tâm tư nhanh nhẹn hơn. Ánh mắt của ông ra hiệu Lê Nhu Mẫn không nên hỏi nhiều, lập tức trầm giọng lên tiếng, “Hậu quả ly hôn, con đã suy nghĩ kĩ? Chung gia bên kia nói chuyện làm sao? Đều là những người có mặt mũi, truyền ra ngoài, người ngoài sẽ đánh giá như thế nào, những điều này con đã suy nghĩ kĩ chưa?”
Ông không hỏi về cảm tình, bởi vì ở dưới cái nhìn của người bên ngoài, thứ nhẹ như hồng mao chính là cảm tình, mà nặng như núi Thái Sơn chính là quan hệ giữa hai nhà vì chuyện hôn nhân của con cái mà tạo thành một vết nứt không hề nhỏ. Đến lúc đó, toàn bộ ánh mắt đều sẽ nhắm ngay Chung Dật Minh cùng Thư Hoài Đạt, tiện đà liên lụy đến hai bên gia tộc.
“Nên suy nghĩ, cũng không phải là con.” – Thư Hoài Đạt lộ ra một nụ cười trào phúng, đưa hai phần văn kiện đặt lên khay trà.
Bọn họ lúc này mới chú ý đến Thư Hoài Đạt đi vào cầm theo đồ, hơn nữa từ bên này nhìn sang thì phần giấy ở bên trong văn kiện khá dày.
Thư Hoà Thái để sách qua một bên, đem một phần văn kiện lật xem. Ông liên tiếp lật vài tờ, sắc mặt càng ngày càng khó xem, đôi lông mày nhíu lại liên miên, bàn tay nắm chặt văn kiện mơ hồ có thể thấy được sự run rẩy, tựa hồ như đang mất sức để áp chế lửa giận trong cơ thể dâng lên.
“Hòa Thái, làm sao..” – Lê Nhu Mẫn một chữ “Vậy” còn chưa nói xong, Thư Hòa Thái liền đem văn kiện đập lên bàn, những cốc trà bày ra trên bàn vì động tác này mà va chạm vào nhau, lay động lên.
“Vô liêm sỉ!” – Thư Hòa Thái tức giận không có chỗ xả, đứng dậy đi qua lại vài bước, thanh âm thâm trầm bừng bừng lửa giận – “Vô liêm sỉ! Chung Dật Minh đây là khi thường Thư gia không ai trị được hắn sao?!”
Từng trang văn kiện đều tỉ mỉ ghi lại Chung Dật Minh cùng người phụ nữ nào qua lại, chứng cứ rõ ràng, ngày cùng thời gian đều rành mạch, vừa xem đều có thể hiểu ngay, thậm chí chi tiết đến mức có cả hình ảnh.
“Chuyện này .. đây cũng quá .. ” – Lê Nhu Mẫn nhìn nội dung văn kiện, chỉ nhìn tờ đầu tiên không thể nhìn tiếp tục, gương mặt tràn đầy sự xấu hổ thay Chung Dật Minh.
Những thứ này nếu truyền ra ngoài thì làm sao đây, đừng nói là danh tiếng của Chung Dật Minh sẽ bị bêu rếu, liền ngay cả Thư Hoài Đạt cũng sẽ bị vạ lây.
“Phát hiện bao lâu?” – Thư Hòa Thái nhẫn nhịn lửa giận, bắt đầu suy nghĩ nên làm sao xử lý.
“Đại khái ba tháng trước.” – Thư Hoài Đạt không biết ba mình đang nghĩ gì, chọn phương thức ba hỏi một câu con đáp một câu.
“Chuyện như vậy giằng co bao lâu?”
“Căn cứ vào biểu hiện điều tra, lần phát sinh đầu tiên là hơn hai năm trước.” – Thư Hoài Đạt nói đến đây thì liền mỉm cười, không phải là thương tâm, mà là chính mình bị che mắt quá lâu như vậy, cảm thấy bất đắc dĩ.
Thư Hòa Thái nhắm mắt ngẩng đầu lên, buông một tiếng thở dài. Loại điều tra này không tránh khỏi sơ sót, tra ra được chính là hai năm trước, không tra được, có thể bắt đầu sớm hơn cả hai năm trước rồi.
Lúc trước ông đem con gái giao cho Chung Dật Minh, ông cho rằng người thanh niên này có thể bảo vệ con gái mình, càng làm cho con bé cảm thấy hạnh phúc, toàn tâm toàn ý đối với nàng. Cũng không nghĩ đến, bây giờ ngoài mặt vẫn là như vậy, nhưng sau lưng lại lén lút làm ra những chuyện hoang đường.
Ông nhìn con gái của mình, sự phẫn nộ trong ánh mắt đã vơi đi vài phần, chỉ là thần sắc vẫn còn sự uy nghiêm, “Hiện tại hắn có dấu hiệu thu liễm hay không, đặc biệt gần đây thì sao?”
Chuyện này không có làm lớn lên, hiển nhiên Chung Dật Minh còn không biết Thư Hoài Đạt đã muốn biết được tình hình cụ thể. Dưới loại tình huống này nếu vẫn còn tiếp tục chuyện nɠɵạı ŧìиɧ như thế, liền không thể dùng lý do “Nhất thời hồ đồ” để giải thích hành vi của chính mình.
Thư Hoài Đạt suy nghĩ một chút, đem một phần khác văn kiện chuyển về phía trước, “Ba mẹ, vừa nãy thứ mà hai người vừa nhìn là phần trước kia, còn đây là phần gần nhất, bao quát cả ngày hôm qua. Con đã nói với Mộ Ngôn, mỗi ngày đều sẽ có người cẩn thận trông nom hắn.”
Chuyện này sau khi chấm dứt, nàng nhất định muốn hảo hảo cám ơn Trầm Mộ Ngôn, tại phương diện này Trầm Mộ Ngôn vĩnh viễn so với nàng chơi tốt hơn nhiều. Liền ngay cả mấy ngày nay Chung Dật Minh liên hệ Úc Uyển Ương bị cự tuyệt xong, hắn thẹn quá thành giận đi tìm những người phụ nữ khác, từng điểm một đều được ghi lại. Và đương nhiên, phần về Úc Uyển Ương đã được lượt bỏ.
Lê Nhu Mẫn bỗng nhiên nhớ đến vấn đề mà con gái hỏi trước đây, hiện tại đột nhiên vừa nghĩ đến, hay “người bạn” trong miệng Thư Hoài Đạt lúc trước kia chính là bản thân con bé. Nếu thật sự là như vậy, chỉ sợ là lúc ấy Thư Hoài Đạt cũng đã biết đến chuyện này rồi, dĩ nhiên cũng đã vượt ra khỏi sự mê man của chính mình.
“Hoài Đạt, khổ cho con rồi, ba mẹ đều cho là hai người các con sống rất hạnh phúc.” – Lê Nhu Mẫn trong giọng nói mang đầy đau lòng, bản thân bà cũng là phụ nữ, Thư Hoài Đạt càng là đứa con mà bà mang mười tháng mới sinh ra, bây giờ bị người khác phụ bạc, sao lòng có thể không đau.
“Mẹ, con không sao.” – Thư Hoài Đạt ôn hòa đáp lại, cũng nắm chặt tay bà, quay đầu đối với Thư Hòa Thái kiên định nói rằng – “Thế nhưng, con sẽ không lại tiếp nhận hắn, ly hôn là nhất định. Con bình tĩnh vài ngày, mấy ngày nay đều là ở tại nhà Mộ Ngôn, con xác định suy nghĩ rất rõ ràng.”
Mấy câu khai báo hành trình nhiều ngày nay của nàng, không phải chỉ để nói cho ba mẹ biết. Nàng nói là vì nàng muốn, vừa để Thư Hòa Thái biết được nàng đã đắn đo suy nghĩ, lại chủ động nói rõ chính mình ở tại Trầm gia, phòng ngừa hậu kỳ gây nên sự cố. Chủ động nói thay vì để người khác biết được, tính chất sự việc không hề giống nhau.
Thư Hòa Thái ngồi trở lại ghế sô pha, ánh mắt rất lâu mà dừng tại trên người Thư Hoài Đạt, người trước mặt không chút nào né tránh, trong mắt không có nửa phần do dự, Thư Hòa Thái chỉ nhìn thấy được bộ dáng bình tĩnh cùng thong dong của con gái mình.
Ông vẫn là cuối cùng thu hồi ánh mắt, trầm giọng nói, “Ba không có ý kiến.”
Trên đời không có bức tường nào là không lọt gió, những chứng cứ này sớm muộn cũng sẽ xuất hiện từ từ trong tầm nhìn của công chúng, cùng với để cho con gái mình cùng với hắn rơi xuống vực sâu, không bằng kịp lúc thoát thân, đàn ông như vậy không nhất thiết phải giữ lại.
“Cảm ơn ba mẹ có thể hiểu được con, thế nhưng con hi vọng chuyện này có thể để con tự mình xử lý, ba mẹ không muốn lộ ra, bên kia Chung gia con tự có cách an bài, nhất định sẽ để chuyện này không ảnh hưởng đến Thư gia.” – Thư Hoài Đạt nhìn thấy ba mình cho phép, liền nói một câu khiến cho bậc trưởng bối nghe hài lòng vô cùng.
Theo lý thuyết, việc này đã không còn là vấn đề bình thường giữa hai vợ chồng, nếu muốn kết thúc hôn nhân, như vậy hai gia tộc đều bị ảnh hưởng. Xét cho cùng, vẫn là chuyện trong nhà bọn họ gây nên trước, Thư Hoài Đạt cũng không phải là một tiểu bối vô danh, một mình chống đỡ là hoàn toàn có thể.
Suy nghĩ một chút, Thư Hòa Thái đáp, “Đã như vậy, quyết định ra sao thì con hãy tự mình làm chủ đi.”
Thư Hoài Đạt gật đầu, tảng đá trong lòng rốt cuộc cũng được rơi xuống.
Trở lại trong phòng, nàng đóng cửa lại sau đó gọi điện cho Trầm Mộ Ngôn, “Mộ Ngôn, phía bên mình thuận lợi. Ngày mai cậu gọi điện thoại cho Chung Dật Minh, đem chuyện mình đã không còn ở tại Trầm gia trong lúc vô tình tiết lộ cho hắn, để chính hắn tìm đến.”
Đáy mắt nàng thâm trầm, một tia lãnh ý theo đuôi mắt nàng lộ ra, so với đêm tối ngoài cửa sổ càng làm người ta cảm thấy hàn ý một cách sâu sắc.
.
.
.
Tác giả có lời muốn nói: Kế sách đối địch của Thư tổng thật sự rất sâu, tiếp tục, sẽ là một cái hố khác.
.
.
.
Editor có lời muốn nói: Ủa, kế ly hôn thôi mà làm như đi đánh địch vậy đó, uhuhu?
Tự nhiên muốn lấy chồng cái đi tìm tiểu tam rồi làm kế ly hôn chồng ghê.
Mình đùa xíu thôi nha =))